Chương 3: Chương 3: Vậy là thật xuyên không rồi.

Trần Bình Nhật toát mồ hôi lạnh, khi vừa còn thấy mình đứng trong nhà bếp nấu ăn.

[Xuyên giới toa đã mở, điểm đến thế giới số 594.]

Nhưng sau một cái thông báo của hệ thống, hắn đã suốt hiện ở giữa không trung, và đang rơi tự do. Trong tư thế đầu hướng xuống dưới

"A a a a! Hệ thống khốn kiếp!"

"Làm gì đi chứ a a a a! Không rơi xuống kia là xương cũng không còn đâu!"

[Hệ thống đang tính toán, suy nghĩ của túc chủ giờ không được bình tĩnh. Giải pháp lựa chọn bảo hiểm khẩn cấp tiêu hao 500 điểm hận thù, đổi lấy trạng thái kim cang bất hoại cao cấp trong năm phút.]

Nghe thấy tiếng cứu cánh đến bên tai mình, nhưng tình trạng của hắn vẫn vậy, vẫn là rơi xuống với tốc độ nhanh chóng mặt.

"Khốn kiếp a a a a! Hệ thống ngươi không có dù, hay cái gì tương tự à?"

[Kim cang bất hoại có thể kháng sát thương vật lí tốt, lên túc chủ sẽ được trải nghiệm cảm giác được ma sát với mặt đất.]

[Túc chủ cũng đừng lo không mất mạng được đâu... chắc vậy.]

"Hệ thống a a a a! Khốn kiếp, ngươi không bình thường được à."

[Hệ thống thông báo, chuẩn bị va chạm với mặt đất ba, hai, một.]

Uỳnh!

Trên thảo nguyên xinh đẹp với thảm cỏ trải dài dường như vô tận. Xuất hiện một cái hố rộng 100m, có một chàng trai cả thân trên cắm sâu xuống dưới mặt đất.

Áo sơ mi trắng đã rách nát hết, quần âu, và đôi giày vẫn còn nguyên vẹn.

Sau khi được trải nghiệm ma sát với mặt đất từ độ cao 4000 feet, Bình Nhật cảm giác thần kì một cách lạ thường. Rơi cao đến vậy, mà xuống hắn vẫn sống được.

Cả cơ thể Bình Nhật cắm sâu dưới mặt đất, người cứng đơ. Cơ bắp như sắt bị rỉ sét, hắn muốn thoát ra cũng không thể cử động được.

"Ư A, ư a."

"Cứ thế này chẳng lẽ mình sẽ chết vì ngạt thở mất."

Đọc được suy nghĩ dòng suy nghĩ của Bình Nhật, hệ thống trả lời, đưa ra giải pháp một cách tự nhiên như không phải là lỗi của nó.

[Túc chủ có thể giao tiếp qua suy nghĩ mà, bổn hệ thống chưa nói sao? Thật hết thuốc chữa mà.]

[Nhận được 250 điểm hận thù, nhận thêm 250 điểm thù hận từ túc chủ.]

"Hệ thống khốn kiếp ngươi đã nói đâu, với lại làm gì đó đi, ta chẳng lẽ lại vì ngạt thở mà siêu thoát à."

[À ra vậy, túc chủ chưa đọc hướng dẫn của bổn hệ thống à... chắc lỗi ta vì quên nhắc.]

[Trừ mười điểm hận thù cho việc xoay người lên trên, túc chủ anh có đồng ý không?]

"Có, đồng ý, như thế này không lẽ ta lại từ chối!"

[Trừ mười điểm hận thù, hoàn thành xoay người lên.]

Cuối cùng Trần Bình Nhật đã thoát khỏi việc thiếu Oxy. Sau khi phàn nàn chán về việc làm đột ngột của hệ thống. Hắn mới quay đầu quan sát mọi thứ xung quanh, bên trên bầu trời hiện ra trước mắt hắn là một đàn thân thằn lằn, đầu khủng long, cánh dơi. Đang bay trên bầu trời, còn phía dưới xung quanh là thảo nguyên xanh bát ngát tuyệt đẹp.

"Wow, thật kì ảo..."

Sau một hồi tĩnh tâm lại nhờ cảnh đẹp tự nhiên lạ lẫm. Trần Bình Nhật cũng nhận ra là mình đang thực sự ở một thế giới khác lạ.

Hắn tự hỏi tại sao bản thân lại xuyên không? Hệ thống này là gì? Còn việc hắn có trở lại được nhà không, về đất nước Việt Nam nơi mình đã được sinh ra. Công việc văn phòng của hắn sẽ ra sao? Bạn bè, cha mẹ người thân có biết việc hắn biến mất không? Còn người y...êu, mà hắn còn chưa có cơ mà? Quá nhiều câu hỏi muốn được giải đáp ập đến đầu hắn cùng một lúc.

Thấy túc chủ của mình cảm xúc đang dao động hệ thống như thể đọc được suy nghĩ đã nhắc hắn.

[Cảm xúc của túc chủ đang dao động, anh có câu hỏi gì sao? Có thể hỏi bổn hệ thống sẽ trả lời cho anh.]

Trần Bình Nhật quyết định lấy một hơi thật sâu hít vào, thở ra một hơi dài để bình tĩnh lại. Hắn nhận ra mình còn có cái hệ thống này cơ mà. Hắn sẽ hỏi nó, từng câu hỏi một.

"Nơi đây là đâu?"

[Đây là là thế giới thứ 594 nơi tồn tại kiếm và ma thuật.]

[Có thể nói dễ hiểu trong thế giới chủ của túc chủ nơi này là dị giới.]

"Khoan đã, thế giới này là thế giới thứ 594, vậy là còn tồn tại rất nhiều thế giới khác sao?"

[Đúng vậy túc chủ, còn có ngàn vạn thế giới khác. Xếp theo từng tầng là thượng giới, trung giới, hạ giới, riêng với đó nữa là âm giới.]

[Từ tầng 1 đến 500 là thượng giới, 501 đến tầng 10.000 là trung giới, từ tầng 10.001 đến... là hạ giới.]

"Còn âm giới không được xếp theo tầng sao?"

[Âm giới là nơi cai quản tất cả linh hồn lang thang, sau khi chết của những thế giới khác. Việc xếp hạng chỉ vô nghĩa.]

"Vậy còn thế giới ta sống hiện tại là nằm ở tầng nào?"

[Thế giới chủ túc chủ nằm ở tầng 470 thượng giới.]

"Khá cao nhỉ! Liệu có tồn tại những thực thể nào đó mạnh mẽ không?"

[Đúng vậy, theo dữ liệu cũng đã từng có những vị đại năng giả ở thế giới thứ 470 của túc chủ, hay còn được biết đến với cái tên gọi "Trái Đất". Nhưng vì nơi đó linh khí bị sụt giảm đến mờ nhạt. Nên các đại năng giả đã chia ra di chuyển đến các thế giới khác rồi.]

Câu trả lời đầu tiên của hệ thống đã giúp Bình Nhật giải được hai khúc mắc của mình nên hắn đã đặt câu hỏi tiếp theo.

"Ừ, vậy à."

"Tiếp theo, tại sao ta lại được chọn xuyên không? Và ngươi là gì?"

[Bổn hệ thống là một tồn tại, do một vị đại năng mạnh nhất thượng giới tạo ra *. Giới hạn thông tin, do cấp độ hệ thống quá thấp.]

[Túc chủ là người được lựa chọn do số mệnh, cùng tính cách phù hợp. Để đóng những cảnh cổng kết nối các thế giới khác với nhau, loại bỏ nguy hiểm, giữ cân bằng cho chư thiên vạn giới.]

[Phúc lợi cho túc chủ sẽ được trở lên mạnh hơn, bảo vật, châu báu, tiền tài.]

[Và, một hệ thống tốt bụng sẽ luôn đồng hành cùng túc chủ mọi lúc mọi nơi.]

"Nhưng còn công việc hiện tại và các mối quan hệ bạn bè, với gia đình của ta thì sao?"

[Túc chủ yên tâm thời gian ở trung giới trải qua 100 ngày, ở "Địa Cầu" mới chỉ trôi qua có 10 tiếng ở thế giới túc chủ thôi.]

[Túc chủ có còn câu hỏi nào nữa không?]

"Ừ, vậy còn..."