Hoàn tất đại trận độ kiếp xong rồi việc cần làm còn lại của Trần Bình Nhật bây giờ là nghênh đón lôi kiếp tới.
"Đằng nào cũng bị đánh, thì cũng đánh nhanh đi a!" Trần Bình Nhật xả một hơi sốt ruột nhìn lên trời mây đen. Hắn nhăn nhó nghĩ không phải Như Tuyết bảo lôi kiếp thường tới nhanh sao? Trần Bình Nhật chờ đợi hơn mười phút rồi mà. Cmn! Bầu trời vẫn đang ngưng tụ mây đen sắp thành cơn bão rồi. Không phải nàng lại lừa mình đó chứ?
"Như Tuyết đằng nào, sét chưa có đánh xuống cô xem xem, tôi hoàn thành nhiệm vụ chính luôn được không" Chờ lôi kiếp mãi không đánh, Trần Bình Nhật thấy mình còn thời gian rảnh. Hắn nghĩ mình lựa chọn đóng cánh cổng không gian trước cũng là vừa.
[Có thể] Như Tuyết tính toán sau một hồi tính toán cũng trả lời Bình Nhật.
[Túc chủ xác nhận đóng cánh cổng không gian]
"Xác nhận" Được một công đôi việc Trần Bình Nhật gật đầu hài lòng.
[Thành công đóng cánh cổng không gian, thông báo hoàn thành nhiệm vụ chính: Đóng cánh cổng không gian, phần thưởng: Lục linh hấp thụ pháp (5sao), 100.00 điểm hận thù]
[Cảnh báo túc chủ, anh đang trong quá trình độ kiếp nên không thể quay trở về]
Dù nghe xong hết phần thông báo của Như Tuyết. Trần Bình Nhật vẫn đọc lướt qua dòng cuối cùng, hắn cẩn thận ghi nhớ cẩn thận vì đề phòng chưa bao giờ là sai.
Đắm chìm trọng trạng thái cá ướp muối lần nữa, Trần Bình Nhật thật sự mong cầu sét xuống mau mau. Hắn quá mức hồi hộp đến sắp nổ tim rồi.
[...] Như Tuyết nhìn Trần Bình Nhật tâm trạng như bóng bay. Cô cũng liền không biết nói gì, có lẽ do cô hố hắn quá nhiều nên giờ đến lôi kiếp hắn cũng chỉ xem như là trò chơi có chút mạo hiểm thôi. Như Tuyết thầm nghĩ mình lên một lần hảo hảo đối tốt với hắn.
Song một tiếng xé rách không gian trên đầu Trần Bình Nhật truyền đến. Hắn nghi hoặc quay lên nói "Không phải Như Tuyết vừa xác nhận đóng cánh cổng không gian rồi sao?".
Ba người khoác hắc bào đen đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt, bọn hắn đều khắc họa tiết một con rồng bên phải mắt mặt nạ, cưỡi phi kiếm bay từ trong cổng không gian vừa bị xé rách ra. Tên thứ nhất đi đầu thấp nhất cúi đầu xuống quan sát, ánh mắt đảo qua Trần Bình Nhật như nhìn sâu kiến một dạng. Tên thứ hai, thứ ba cùng song song đi theo sau tên thứ nhất như hộ vệ.
"Hừ! Chẳng hiểu sao phải phí mất hai hạt năng không gian, quý giá của thủ lĩnh để mở lại cánh cổng đến thế giới hạ cấp này thêm lần nữa." Một tiếng hừ lạnh bực bội giống giọng của một thiếu niên chưa vỡ từ tên thứ nhất nói ra.
"Biết sao được thiếu chủ, thủ lĩnh giao nhiệm vụ thế nào thì ta làm thế đó thôi, không lẽ cậu muốn kháng lại mệnh lệnh của thủ lĩnh?" Tên thứ hai bay bên phải tên thứ nhất, giọng lão già từ tốn đùa trả lời.
"Đúng vậy đó thiếu chủ, không lẽ thật sự cậu có ý kiến với thủ lĩnh?" Tên thứ ba bay bên trái nhảy miệng vào góp vui.
"Đâu có, đâu có, hai lão giả đừng nhầm! Ta không có nghi kị gì với thủ lĩnh. Chẳng qua ta không muốn lãng phí mất thêm hạt năng không gian quý báu của thủ lĩnh thôi." Tên thứ nhất xanh mặt hốt hoảng phản bác. Hắn sợ hãi cái này mà truyền được đến tai thủ lĩnh
Thì dù thiên phú hắn được coi trọng đến mấy cũng khó mà giữ được cái mạng nhỏ của hắn.
Duy chỉ có một lời đùa tai hại từ tên thứ hai và tên thứ ba. Nhưng chỉ cần duy nhất nó thôi cũng đủ tên thứ nhất phải vắt óc hết công suất. Dồn hết mọi tế bào trong não tìm cái đưa hố thoái thác.
Tên thứ nhất đảo mắt xung quanh tìm cái để vất hố người. Đưa đi đưa lại hắn cũng chỉ thấy một người là Trần Bình Nhật. Tìm được cái cớ viện lí do hắn nảy ra sáng kiến chỉ vào Trần Bình Nhật nói "À! Không phải thủ lĩnh thích những thứ đẹp đẽ sao! Không quan trọng giới tính. Con kiến, à không! Con rệp mà cũng không phải là con gián nốt! Đúng rồi là tên thổ dân kia."
"Tên thổ dân kia chẳng phải là ta mất công tìm để bắt làm nô lệ tặng quà cho thủ lĩnh sao! Hai lão giả các ngươi xem ta chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao còn không phải do sắp đến ngày sinh nhật của thủ lĩnh a?" Tên thứ nhất lắp bắp vui mừng như tết tìm được hố người triệt để thoái thác.
Tên lão giả thứ hai một mắt nhằm hờ nhìn qua từ trên xuống Trần Bình Nhật đánh giá. "Ừm, cái trung giới của mấy tên ma pháp quèn này cũng được. Không ngờ lại sinh ra được một cực phẩm nhan trị thổ dân như vậy"
Tên lão giả thứ ba cười mỉm gật đầu nhận xét "Đúng vậy, có khi thủ lĩnh sẽ nâng niu hắn hơn ngọc. Ít nhất phải 10 năm phần đằng sau hắn mới hỏng bét. Nhỡ đâu may mắn hắn được thủ lĩnh cho tu luyện thì chí ít phải hơn trăm năm"
....
Ba tên khoác hắc bào đen coi Trần Bình Nhật như không khí. Bọn hắn cứ như vậy bình phẩm về hoa cúc của Trần Bình Nhật.
Mặc dù không cùng chung ngôn ngữ nhưng phiên dịch của Như Tuyết in thẳng vào đầu Trần Bình Nhật. Hắn cứ như vậy từ đầu đến cuối đang ăn dưa người, xem tên thiếu niên thứ nhất bị hai lão giả đào hố. Song ngồi yên không làm gì hắn cũng trúng đạn trở thành quà tặng lấp hố của tên thứ nhất. Trần Bình Nhật rất nhanh đỏ mặt mộng bức, hắn tức giận nghĩ "Mình cứ như vậy làm bia đạn!".
Hắn không quan tâm việc bọn hắn tự tiên mở cánh cổng không gian khác, hắn vừa mới đóng. Không quan tâm việc bọn hắn coi mình như không khí. Nhưng bọn hắn cứ như vậy xem hắn như đồ chơi. Cmn! Không độ kiếp con khỉ khô gì nữa cả! Trần Bình Nhật thật sự tức giận âm thầm vận chuyển chân nguyên. Dù chết hôm nay hắn cũng phải rửa sạch cho bộ mặt của mình.
[...]
Như Tuyết nghe ba tên hắc bào đen, cô cũng muốn trợn tròn mẳt hốc mồm kinh ngạc. Nhưng cô chưa được thăng cấp để có được linh thể. Như Tuyết chỉ muốn giơ tay like cảm khái. [Quá ghê ghớm, quá cao tay, đào hố người quá mạnh, vả mặt quá đau rồi].
....
"Này thổ dân, ngươi chuẩn bị vui mừng đi vì ngươi đã được chọn làm đồ chơi cho thủ lĩnh của chúng ta. Ngươi hạ đẳng giới biết chúng ta là tồn tại như nào không? Cao hơn các ngươi mấy tầng thế giới. Mà ta siêu cấp thiên tài thiếu chủ 14 tuổi đã là tụ đan cảnh sơ cấp. Hai lão giả hộ vệ ta bết bát lắm mới Biến đan cảnh trung phẩm thôi. Sao đã sợ chưa tên thổ dân, còn không màu quỳ xuống." Tên thiếu niên thứ nhất hắc bào đen tự mãn cao giọng.
Lão giả hắc bào đen thứ hai nhìn tên thiếu niên khoác hắc bào đen thứ nhất hơi sai nên hắn lên giọng chỉnh lại. "Thiếu chủ ngươi nói không chính xác, ta đã là hóa anh cảnh sơ cấp rồi. Còn lão kia cũng lên đến biến đan cảnh đỉnh phong, ngươi không lên nói sai sự thật. Với lại thiếu chủ, ngươi giảng giải cho tên thổ dân này cũng không hiểu được. Thứ nhất là ngôn ngữ không đồng nhất, thứ hai là có nói hắn cũng không hiểu đâu."
Không muốn bị bôi đen mặt trước Trần Bình Nhật, lão giả hắc bào đen thứ ba bên trái liền gật đầu đồng tình nói "Đúng vậy"
Tên thiếu niên hắc bào đen thứ nhất nhanh chóng bối rối, hắn không nghĩ hai lão giả này vẫn giấu sâu như vậy. Hôm nay bọn hắn không nói ở đây chắc tổ chức chắc chắn không thể nào biết được. Nhưng tên thiếu niên hắc bào đen thứ nhất cũng chỉ cười thầm. Hắn nghĩ dù hai lão giả này giờ khoe ra cảnh giới cũng chẳng thể nào hơn mình. Tên thiếu niên khoác hắc bào đen thứ nhất này chế giễu trong lòng. Chờ mấy chục năm nữa hắn đã siêu việt cảnh giới hai lão giả hắc bào đen này rồi.
Tên thiếu niên khoác hắc bào đen thứ nhất lắc đầu cười rồi quay lại nhin Trần Bình Nhật. Hắn đổi sang dùng ngôn ngữ thế giới này tự kiêu nói " Thổ dân, ta đã đổi sang dùng ngôn ngữ của giới này rồi. Ngươi nghe hiểu ta nói chưa? Còn không mau lập tức quỳ xuống thần phục, đây là vinh dự của ngươi khi được trở thành hòn đá lấp đường. Trên con đường của siêu cấp thiên tài ta"
Hai tên lão giả khoác hắc bào đen chậm rãi lắc đầu. Bọn hắn cũng là hết nói nổi tên thiếu niên này rồi. Hắn quá mức kiêu căng.
Không quan tâm lời nói của ba tên khoác hắc bào đen. Trần Bình Nhật chỉ cần ghi nhận vào lòng là đủ. Dù đã tụ chân nguyên đến biến đan cảnh trung phẩm. Nhưng hắn cảm giác mức cực hạn của mình chưa tới. Hắn tiếp tục âm thầm tụ chân nguyên.
.....
[...] Như Tuyết có một cỗ cảm xúc không hiểu cứ xâm nhập vào linh hồn cô. Mặc dù thích đánh mặt túc chủ của mình. Và nó đã chính là sở thích của cô. Cô không hiểu sao nhìn Trần Bình Nhật của mình bị sỉ nhục bởi đám khỉ khô này cô có chút tức giận. Ghen sao? Cô không ghen. Vui sao? Nếu là cô vả mặt hắn thì còn vui. Nhưng tức giận sao? Đúng bây giờ cô rất rất nóng! Như tuyết nóng như kem, cô cảm thấy đặc quyền đánh mặt Bình Nhật của cô như bị sỉ nhục. Vì thứ bọn hắn dành vào đấy không có thứ cảm xúc đặc biệt không xác định được giống như cô.
Như Tuyết bùng nổ cảm xúc, cô im lặng âm thầm đốt năng lượng của chính mình để mở công năng chia sẻ thành đoàn độ kiếp. [Đừng để bà mày phải nóng]
[Hệ thống: Như Tuyết vượt quá giới hạn cho phép]
[Hệ thống: Như Tuyết vượt quá giới hạn cho phép]
[Hệ thống: Như Tuyết vượt quá giới hạn cho phép]
[Hệ thống: Như Tuyết vượt quá giới hạn cho phép]
[Hệ thống: Như Tuyết vượt quá giới hạn cho phép]
[Hệ thống: Như Tuyết vượt quá giới hạn cho phép...]
[Im đi phiền quá] Như Tuyết tự động tắt luôn âm thanh cảnh báo chính mình đi. Cô không muốn Bình Nhật sung sướng hả hê cười khi biết cô như này. Như Tuyết thầm nghĩ mình ngủ một tí cũng có sao đâu? Cùng lắm thì cô đốt điểm hận thù của Bình Nhật sau cũng được.
[Cưỡng chế mở thành công: Công năng chia sẻ độ kiếp thành đoàn]
Như Tuyết nhìn thông báo thành công mở ra, cô vui mừng cười nhẹ chìm sâu vào giấc ngủ cho đến khi tiếng cười ngắt hẳn.
[Vì Hệ thống Như Tuyết đã dùng chút năng lượng cuối. Túc chủ yên tâm vẫn sẽ dùng được công năng chia sẻ độ kiếp thành đoàn, tạm thời của hệ thống trong 5 tiếng nữa]
[Hệ thống Như Tuyết năng lượng trung bình xuống yếu,tạm ngừng hoạt động một thời gian]
Thông báo cuối cùng của hệ thống hiện lên nhưng Bình Nhật vẫn chưa biết được ngay. Vì Như Tuyết trước khi lâm vào trạng thái ngủ sạc lại năng lượng cô đã tắt cảnh báo âm thanh.