Chương 22: Chương 22: Tâm bệnh của ông bác trưởng làng.

"A! Chói quá, đã sáng rồi sao?"

Những tia nắng gắt rọi xuống, chiếu xuyên qua từng khe cửa sổ làm cho Trần Bình Nhật bừng tỉnh. Hắn mở mắt, ngồi dậy vươn vai, ngáp một cái thật dài.

"Ha ha! Mệt thật đấy."

Trần Bình Nhật thở dài, rồi bước lại gần mở một bên cánh cửa sổ bằng gỗ. Đầu hắn mò ra ngoài, ngó nghiêng xung quanh ngôi làng, từ căn nhà của trưởng làng trên con đồi nhỏ. Trần Bình Nhật có thể nhìn thấy gần như mọi nhà của người dân bên trong làng.

"Mặt trời đã đứng bóng rồi sao? Mà cũng phải thôi, mọi người hôm qua nhảy sạp, cũng gần đến sáng mới ngừng mà ha ha."

Trần Bình Nhật nhìn bao quanh cả ngôi làng, không gian tĩnh lặng bây giờ đang là buổi trưa, họ cũng chưa dậy sau bữa tiệc tối qua.

Trần Bình Nhật bắt đầu vận động người, và nhớ lại bữa tiệc hôm qua, cười vui mừng. Có vẻ như điệu nhảy sạp mới rất được yêu thích từ trai, gái, già làng, trẻ con, tất cả mọi lứa tuổi trong làng. Ai, ai cũng đều nhảy vui đến nỗi quên luôn cả thời gian, cho đến trời gần sáng.

Đây sẽ là một kí ức đẹp trong lần đầu tiên của Trần Bình Nhật ở thế giới khác.

Nếu không phải căn bệnh của ông bác Karlos, gần bùng phát không giữ được nữa. Có lẽ đây sẽ là một kí ức đẹp của Trần Bình Nhật.

Những cảnh ông bác trưởng làng vừa mài dao, vừa nhìn chằm chằm về phía một bên thận hắn. Rồi cười lẩm bẩm một cách ghê rợn.

Nhớ lại nó thôi đã đủ khiến Trần Bình Nhật nổi da gà.

"Aw! Mình cảm thấy thật sởn gai ốc quá đi."

"Chắc đó chỉ là mơ thôi, đúng vậy mơ."

Trần Bình Nhật tự nhủ an ủi mình rằng, đó chỉ là một giấc thôi.

Cúi đầu nhìn xuống nền nhà, hắn nhớ lại cảnh đấy mà cảm thấy lạnh sống lưng. Cảm thấy không an tâm, Trần Bình Nhật vén áo lên tìm xem có vết thương gì không.

"May quá vẫn còn nguyên, vẫn chưa sao."

"Nhưng để an tâm hơn, vẫn lên hỏi Như Tuyết đi?"

"Như Tuyết, cô kiểm tra giúp tôi cả cơ thể xem có mất bộ phận quan trọng nào không?"

[Túc chủ, anh vẫn còn đang mê sảng à? Cả cơ thể anh không làm sao hết.]

[Mà nếu có, thì tốt nhất, anh lên tập trung tu luyện đi, đề phòng một con dao nào đó cuối cùng cũng đâm xuyên được chân khí hộ thể.]

[Cộng 150 điểm hận thù từ túc chủ.]

"..."

"Này Như Tuyết, có phải cô biết chuyện gì đúng không?"

[...]

"Sao tôi hỏi cô lại im lặng vậy? Đây là an nguy về thận của tôi đấy, cô thật là khốn kiếp, đáng ghét."

"Cốc Cốc." Nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình. Trần Bình Nhật không đôi co, với Như Tuyết nữa. Hắn tỉnh lại khỏi tâm thức, và chạy đến mở cửa.

Trần Bình Nhật không nói gì cả, mà mở cửa phòng bất chợt, đã làm cho Tiffa bị giật mình. Cô luống trả lời anh "A... chào... chào anh, em đang định đánh thức anh dậy ăn trưa, mà... mà có vẻ như anh dậy rồi thì phải."

Biết Tiffa đến gọi mình dậy Trần Bình Nhật nhanh đáp lại "Ừm, cảm ơn em nha, chờ anh đánh răng rửa mặt đã nhé, làm sao lại để khuôn mặt nhem nhuốc này. Ăn sáng... à không ăn trưa với một quý cô xinh đẹp được ha ha."

"Không không có gì đâu ạ... ha ha."

"Vậ...y chào anh, em đi chuẩn bị, dọ...n dọn bữa trưa ạ."

Trần Bình Nhật cảm ơn ý tốt của Tiffa, và hắn nghĩ mình rõ ràng trả lời một cách rất là bình thường. "Tại sao cô ấy lại nói lắp bắp, cúi mặt xuống, đưa hai tay ôm đôi má hơi có chút ửng hồng mà chạy xuống nhà nhỉ?"

Trần Bình Nhật theo bản năng mách bảo, hắn có một dự cảm không lành, thật bất an! Trần Bình Nhật vẫn là đóng cửa phòng lại, đi xuống cầu thang ra sau nhà tắm, rửa mặt, đánh răng.

Bởi vì ở đây không có kem đánh răng, với bàn chải, và dầu gội. Hắn phải mất năm điểm tích luỹ cho chúng. "Đúng là đắt xắt ra miếng mà."

...

...

Vệ sinh cá nhân xong, thay bộ quần áo khác. Trần Bình Nhật mới đi vào trong phòng ăn.

Hương thơm từ những ổ bánh mì lúa mạch nóng hổi mới ra lò, bay toả ra từ một cái đĩa lớn xộc vào mũi Trần Bình Nhật. Làm cho cái bụng trống rỗng của anh réo lên "Ọt ọt." thôi thúc được đòi lấp đầy ngay lập tức.

"Được rồi, chờ tao tí nào." Bình Nhật cười cười, xoa xoa bụng nói, rồi tìm chỗ ngồi vào bàn ăn. Tiffa tiến vào bàn ăn mang hai bát súp nhỏ tới.

Cô định ngồi xuống cạnh Trần Bình Nhật, thì ông bác Karlos trưởng làng. Hai tay bưng một đĩa thịt heo nướng lớn, nhanh chân di chuyển đến bàn ăn. Ông đặt đĩa thịt lợn nướng xuống bàn. Rồi ông giành lấy chỗ ngồi của cô.

Tiffa giận dỗi với ông bác Karloss rồi xụ mặt xuống, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước vòng về chiếc ghế trước mặt tôi ngồi xuống.

"Hứ! Con ghét ông, ông nội."

"Ha Ha cháu muốn làm gì phải bước qua xác ông già này đã."

Trần Bình Nhật xem ông bác Karlos giương bộ mặt đắc thắng ra nhìn Tiffa, họ nói trao đổi, đôi câu. Mặc dù hắn nghe không hiểu gì cả, nhưng linh cảm trong đầu hắn dặn. Không lên tò mò, vì nó có thể giết một con mèo.

Trần Bình Nhật cười cười xua đi suy nghĩ ngớ ngẩn trong đầu, rồi mời mọi người dùng bữa.

"Tôi không biết là chuyện gì? Nhưng thôi kệ vậy, mời mọi người dùng bữa nha."

Mặc kệ hai ông cháu họ, Trần Bình Nhật nghĩ hắn cứ thật tự nhiên như ở nhà, và hắn cũng không có quên mình là khách là được.

Trần Bình Nhật lấy một con dao sắc bén, rồi cắt dọc cạnh sườn một ổ bánh mì. Hắn cũng cắt nhỏ thịt heo nướng ra thành từng lát.

Song xếp từng lát, từng lát một, vào bên trong nó, Trần Bình Nhật phết thêm bơ, rắc một ít gia vị vào cho thêm phần đậm đà.

"Bánh mì kẹp thịt đây ha ha."

Sau bốn ngày xuyên không đến thế giới này. Thì đây là lần đầu tiên Trần Bình Nhật mới lại được ăn món bánh mì này. Hắn vừa khóc rơi nước mắt, mà vừa cười mừng như điên.

"Ngon quá... ngon quá mặc dù vị không giống một nửa, nhưng có ăn là được rồi hu... ha... hu... ha."

Miếng bánh giòn, cùng mùi vị của bơ hoà quyện chung với các gia vị khác, cùng các lát thịt lợn ngon béo ngậy.

Trần Bình Nhật cứ thế liên tục cắn một miếng to, nhai ngấu nghiến, mặt biểu cảm thoả mãn.

Ông bác Karlos đang đôi co, với Tiffa vì vấn đề gì đó mà Trần Bình Nhật không biết, cũng dừng lại, và đồng thời quay sang nhìn hắn. Mặt họ từ từ giãn ra, và quay trở lại bình thường.

"Hứ! Lần này cháu tha thứ cho ông vì anh ấy đấy."

"Hazz! Cháu gái lớn rồi không quản được nữa rồi. Chẳng lẽ thân già này lại bị bỏ rơi rồi? Hazz." Tiffa đã tha thứ cho ông bác vì vấn đề gì đó. Ông bác cũng vui ra mặt nhưng vẫn thở dài. Họ quay trở lại bữa ăn một cách bình thường.

Trần Bình Nhật chuyển sang chiếc bánh thứ hai, liếc nhìn họ, để ý thấy bầu không khí đã trở lại bình thường vốn có. Đầu hắn nghĩ lên hỏi bông đùa một câu nhưng lại thôi, định ngừng suy nghĩ nguy hiểm này lại. Thì hành động của hắn lại nhanh hơn cả suy nghĩ.

"..."

"..."

[Căn bệnh tìm chết của túc chủ, anh lại tái phát rồi.]

[...]

[Cộng 5 điểm giận dỗi đến từ Tiffa]

[Cộng 5 điểm giận dỗi đến từ Tiffa]

[Cộng 5 điểm giận dỗi đến từ Tiffa]

[Cộng 5 điểm giận dỗi đến từ Tiffa...]

[Cộng 50 điểm thù hận đến từ Karlos trưởng làng]

[Cộng 50 điểm thù hận đến từ Karlos trưởng làng]

[Cộng 50 điểm thù hận đến từ Karlos trưởng làng]

[Cộng 50 điểm thù hận đến từ Karlos trưởng làng...]

Nghe câu hỏi đến từ Trần Bình Nhật người Tiffa đem lòng yêu mến. Cô không biết lên trả lời sao, lên cô đành cố nặn ra một nụ cười.

Còn mặt ông bác, thì tối sầm lại nở một nụ cười tăm tối. Như muốn xin một quả thận của Trần Bình Nhật vậy.

Mới được tha thứ bởi cháu gái yêu dấu của mình, ông bác biết không nói gì mới là phương án tốt nhất. Lên ông cầm dao lên đâm vào con lợn, cắt một miếng thịt rồi bỏ vô đĩa.

"Thấy hai người căng thẳng quá, tôi chỉ đùa thôi mà, đùa thôi mà, hai người đừng giận nha."

Tiếng "Ting Ting." thông báo cộng điểm thù hận và giận dỗi từ hệ thống. Bình Nhật biết là trò đùa này nguy hiểm mà hắn vẫn làm rồi.

Song Trần Bình Nhật vẫn kiểm tra lại điểm mới từ hệ thống, mỗi ngày mới chịu được.

Trần Bình Nhật một tay vận chân khí đỡ thận, vội vàng giải thích. Nhưng mà ông bác Karlos cũng chỉ cười mà tiếp tục ăn thôi.

[Túc chủ, anh đúng là hết thuốc chữa mà.]

"... Hazz, tôi ước gì mình có viên thuốc hối hận, để quay trở lại vài phút trước."

"... Bây giờ cũng không còn gì giúp được căn bệnh này. Lời đã nói ra cũng không rút lại được. Đành phải chăm chỉ tu luyện để tự cứu lấy bản thân mình thôi."

...

...

Sau bữa ăn, Bình Nhật muốn giành quyền rửa đĩa với Tiffa. Hắn cố gắng giành tất cả mọi việc nhà với Tiffa. Để ghi điểm mình là người tốt, trong mắt ông bác cầu xin sự tha thứ.

Nhưng Tiffa nhất quyết từ chối Trần Bình Nhật vì anh đã cứu cô ở hang động goblin với lại Trần Bình Nhật cũng giúp đỡ dân làng quá nhiều. Nên cô lăc đầu kiên quyết từ chối.

Dường như Trần Bình Nhật không biết càng làm thế càng phản dụng. Và ông bác Karlos cả ngày hôm đó càng mài nhiều dao hơn và bắt đầu đặt tên cho chúng là "Candy và Blood."

Đến mãi về sau Trần Bình Nhật mới biết, ông bác Karlos trưởng làng. Cũng có tâm bệnh nhưng là chiều cháu gái quá mức.

[Đã thêm Tiffa vào danh sách bạn bè]

[Đã thêm Karlos vào danh sách bạn bè]