Chương 21: Chương 21: Bữa tiệc p.cuối

Sau khi nghe Trần Bình Nhật kể chuyện về ẩm thực của quê hương mình rồi. Thì họ lại quay lại tiết mục múa của các cô gái.

"Nè nè anh Bình Nhật, anh phải xem kỹ, Ana múa cho anh xem nhé."

"Anh cũng phải nhìn Nul đó."

Hai cô bé chị em Ana, và Nul lại gần mỗi em một tay nắm lấy tay Trần Bình Nhật vừa nói vừa cười rạng rỡ.

Dù chỉ trong ba ngày ngắn ngủi tiếp xúc với Trần Bình Nhật nhưng hắn đã giúp đỡ hai cô bé rất nhiều. Từ việc cứu các em và ông chú Gruu ra khỏi hang động goblin, hộ tống họ về làng trên đường Trần Bình Nhật còn cho họ ăn rất nhiều món ngon nữa. Nên hai cô bé cũng không còn rụt rè khi tiếp xúc với hắn như lần đầu nữa. Hắn cũng chẳng nghĩ gì nhiều, hắn xoa đầu hai cô bé và mỉm cười đáp.

"Tất nhiên rồi, anh sẽ xem thật kỹ mọi người, với các em múa."

Nghe lời đáp rất thẳng thắn của Bình Nhật, hai cô bé còn cười rạng rỡ hơn nữa.

Hình bóng của hai đoá hoa LiLy trắng nở ra mờ mờ, ảo ảo như xuất hiện đằng sau lưng hai cô bé.

[Túc chủ đồ lolicon, dâm tặc, xấu xa, yêu râu xanh, không từ thủ đoạn, cầm thú không thể tha thứ, thật là hết thuốc chữa mà.]

"...."

[Cộng thêm 100 điểm hận thù từ túc chủ]

[Cộng thêm 100 điểm hận thù từ túc chủ]

[Cộng thêm 100 điểm hận thù từ túc chủ...]

Trần Bình Nhật cũng là không biết nói gì nữa, hắn còn không biết sao? Hắn lại bị miệt thị bởi Như Tuyết.

...

...

Tiếng trống Conga và tiếng trống bán lắc tay Tambourine vang lên, điệu múa của các cô gái bắt đầu. Trần Bình Nhật cũng tỉnh lại, và bắt đầu xem chăm chú điệu múa của các cô gái.

"Wow, mới lạ à nha!"

"Cậu trai, nhìn mặt cậu thì có vẻ như bữa tiệc cám ơn của chúng ta, khiến cậu hài lòng rồi ha ha."

Ông bác Karlos trưởng làng nhìn mặt Bình Nhật đang phấn khích. Tưởng chừng sẽ nhận được câu trả lời mô típ thông thường nhưng không.

"Ừm, mới lạ, hay, nhưng vẫn chưa đủ nhiệt, phải có nam nữ cùng nhảy."

"Đúng rồi, để bữa tiệc náo nhiệt hơn chúng ta sẽ cùng nhảy sạp tre nhé? Ha ha."

Tiếng trống Conga và tiếng trống bán lắc tay Tambourine kết thúc, các cô gái cũng cúi chào hoàn thành tiết mục múa của mình.

Chạy về phía Trần Bình Nhật là hai cô bé Ana và Nul với vẻ mặt vui vẻ hỏi đồng thanh: "Anh anh, chúng em múa có đẹp không, đẹp không?"

"Hai em múa rất đẹp, cả các cô gái khác nữa, cám ơn mọi người vì buổi trình diễn."

"Nhưng để nhiệt hơn chúng ta sẽ múa sạp tre nhé?"

Thấy ông bác Karlos biểu cảm? Trên mặt, các cô gái, và Ana với Nul đang vui vì được khen, cùng mọi người dân trong làng cũng biểu cảm? Giống hệt như nhau.

Trần Bình Nhật vui vẻ hớn hở như một đứa trẻ cười giải thích:

"Múa rạp là điệu múa ở đất nước Việt Nam anh, thường được múa vào các dịp như ngày hội, lễ tết hoặc ngày mùa."

"Hừm... mùa màng cũng đã trở lại tươi tốt. Bây giờ tổ chức cũng rất thích hợp với bữa tiệc náo nhiệt như lúc này đấy."

Hai cô bé Ana và Nul với cả cô con gái đáng thương Tiffa cũng biểu hiện thích thú trên mặt, tò mò đồng thanh hỏi: "Vậy chúng ta phải múa như nào vậy anh?"

Trưởng làng Kartos, và mọi người dân trong làng Oran cũng bày ra vẻ mắt thích thú những điều mới lạ như những đứa trẻ, đưa tai lắng nghe chờ câu trả lời từ Trần Bình Nhật.

[Như Tuyết, cô đổi cho tôi một bộ, hai tre lớn dài mà chắc, và năm cặp tre nhỏ hơn.]

[Trừ 5 điểm hận thù từ túc chủ.]

Trần Bình Nhật cho tay vào trong túi quần âu của mình, hắn lấy ra một chiếc túi màu đen hình trăng bán khuyết. Rồi lôi từ từ từng cặp tre lớn, và từng cặp tre nhỏ trong túi theo thứ tự ra.

"Ồ!"

Sau tiếng cùng lúc cảm thán của mọi người dân trong làng Oran vang lên.

Trần Bình Nhật cất chiếc túi đi và bắt đầu giải thích cách múa.

"Đầu tiên chúng ta sẽ chọn khoảng không gian trống, và bằng phẳng, dùng hai cặp tre lớn mà chắc này. Đặt làm hai sạp chính cách nhau một khoảng rộng vừa đủ để gác hai đầu các cặp tre nhỏ."

"Bước hai chúng ta sẽ chọn ra mười người, năm người một bên, mỗi người cầm hai đầu cặp tre nhỏ, đối diện họ, năm người còn lại cũng vậy."

"Bước thứ ba là năm người mỗi bên, có trách nhiệm gõ hai cặp tre con lên xuống tre chính 3 lần. Và đến lần thứ tư, thì gõ hai tre con vào nhau tạo thành tiếng cạch cạch! Như này theo thứ tự."

"Cuối cùng là mọi người nhảy múa tạo thành từng cặp, hoặc một mình trên những khoảng trống tạo ra giữa mỗi cặp tre kia. Mà không để bị kẹp chân vào, ai bị kẹp sẽ bị loại."

"Mọi người đã hiểu rõ luật và cách múa chưa?"

"Rõ!"

Tất cả đồng thanh hô lên hào hứng về điệu nhảy múa mới này sau khi Trần Bình Nhật giới thiệu.

"Các cậu thanh thiếu niên chưa có ai nắm tay cho mùa đông sắp tới. Hãy sẵn sàng chuẩn bị đi, bật sự dũng cảm lên. Và vất hết liêm sỉ đi, mà mời các cô gái các cậu thầm yêu đi. May mắn trúng được gấu thì sao! Ha ha ha."

"Ồ!"

Sau bài phát biểu hùng hồn như sắp ra trận của một anh thanh niên hai tám tuổi. Chưa có một mảnh tình vắt vai nào đó, dũng khí của các cậu trai trẻ trong làng Oran cứ thế mà vút lên cao.

Tuy họ còn vụng về lúc đầu, nhưng càng múa lâu về sau họ càng nhuần nhuyễn mà giỏi hơn. Cứ thế việc này trở thành truyền thống, vào những mùa thu hoạch trong tương lai. Càng nhiều những điệu nhảy khác nhau được ra đời tại đây.

Trong những năm rất rất lâu về sau, nhiều câu chuyện của người dân trong làng về danh hiệu một người đến từ thế giới khác được thờ cúng như là: Ông vua người tốt, kẻ huỷ diệt sự cô đơn, vị thần tình ái, người mang đến hạnh phúc, được đồn thổi lan xa đến những làng khác.