Một hồi sau khói bụi và dư âm từ đòn vừa rồi cũng đã biết mất, họ liền bắt đầu hướng mắt về phía biển lửa vừa rồi, thì nó đã hoàn toàn biến mất, nhưng thứ làm họ hoảng sợ hơn là có thứ gì đó đang bay về hướng mình.
"Tất cả mọi người giãn đội hình ra, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu" một trong những người ở đó hét lên.
Mọi người bắt đầu tản ra, núp sau những con xe thiết giáp, tay chăm chăm vũ khí tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
"Thứ đó" liền đáp tới trước mặt họ một cách nhẹ nhàng, sau đó quan sát một lượt rồi tiến về phía của Mina.
Mọi người dây thần kinh đang cực kì căng thẳng, bởi vì hắn ở đây chứng tỏ con gastrea kia đã bị đánh bại và chấn động khống bố vừa rồi cũng là do hắn tạo ra.
"Anh Thành, anh không sao chứ" Mina thấy hắn thì liền lo lắng chạy lại hỏi.
"Sao trăng gì, tối đen ngòm thế này cơ mà" hắn ngước lên trời sau đó nói, đồng thời giải biến thân.
Đập vào mắt mọi người là một cậu thanh niên khá trẻ tầm 20 tuổi, mái tóc đen cùng một bộ vest với phần áo khoác được choàng lên vai, chân đi dép lào thay vì một đôi giày đen, trên cổ hằn lên những vệt nứt màu xanh lá chạy dài lên cả mặt.
Hắn cũng chả quan tâm ánh nhìn của mọi người, tầm này muốn bắt hắn hay làm hắn hóa lại thành Death thì kêu cả Tokyo tới cũng tuổi ruồi, mang gastrea cấp V tới đây thì may ra.
Hắn ngồi xuống trước mặt Mina và chỉ chỉ vào đầu của mình, cô bé cũng hiển ra mà đội lại mũ cho hắn, tay còn sờ vào những vết nứt trên cổ và mặt hắn.
"Không sao thật chứ" Mina giọng có chút lo lắng hỏi.
"Chỉ là giảm chục năm tuổi thọ thôi chả sao đâu" hắn nói nửa đùa không thật.
"Là tác dụng phụ của bộ giáp cậu mặc lên sao" lão Harama tò mò hỏi.
"Còn gì vào đây nữa chứ, sức mạnh càng nhiều, đổi lại cái giá càng lớn" hắn liền đứng thẳng lên đáp lại.
"Tôi là Hiyoto Kisame, đội trưởng của đội cứu trợ, nếu được tôi xin phép mời cậu cùng đoàn về Tokyo được chứ" một trung niên cao lớn lại gần hỏi hắn.
"Vậy nhờ anh giúp lần này rồi, tôi muốn có một chỗ nghỉ ngơi tốt trong chuyến đi này, được chứ" hắn cũng gật đầu trả lời lại.
Cốt truyện và nhân vật chính đều ở Tokyo hắn không đi đến đó thì đâu, trước mấy ngày thì hắn có tra map tổng hợp ở hành tinh này thì thấy còn mỗi Nhật, Mỹ, Đức và Úc là nhe răng sống khỏe, mấy quốc gia còn lại thì số dân đều là 0, giống như chả tồn tại vậy làm hắn cũng một đống ???? Kì lạ hơn khi hắn còn tra được 2 dấu ? to đùng cơ, một cái thì đang di chuyển bất định, một cái thì ở điểm Nemo.
Gác lại chuyển đó thì đoàn xe cũng bắt đầu di chuyển về Tokyo rồi, hắn và ba người Harama, Yumo, Mina được ở chung một xe, có nệm trắng khá êm để hắn nằm nghỉ ngơi, bọn ngoài xe cũng có trò chuyện thập thò vài thứ về hắn cũng chả quan tâm lắm. Nhưng thèm muốn với bộ giáp Glamoth là điều khó tránh khỏi.
"Cậu thật sự đã hạ nó rồi sao" lão Harama hỏi hắn.
"Yeah sure, chắc chắn là như vậy rồi" hắn đáp lại.
"Vậy là thù tôi đã được báo, để trả ơn cho cậu tôi sẽ chế cho cậu thứ vũ khí tốt nhất" lão Harama vỗ vỗ cái vali nói.
"Được thôi, rất cảm ơn ông" hắn chả gật đầu vội, ngoài Glamoth : Death chiếm 2 ô đặc biệt thì còn 2 ô vũ khí trống trơn, lại còn chả ham.
"Những vết nứt đó, sẽ lành chứ" Mina ngồi xuống bên cạnh hắn, sờ vào vết nứt mà hỏi.
"Vài ngày tới có lẽ sẽ lành" hắn sờ vào rồi nói.
Vết nứt này chắc là do lầu đầu thức tỉnh nên dính thôi, chắc về sau thì vẫn thế, chả khác gì sất.
"Anh...có thể huấn luyện cho bọn em mạnh như anh không" Yumo hỏi hắn.
Nếu là những kẻ ngoài kia, có thể là sẽ cười cô bé vì cho rằng bộ giáp là sức mạnh của hắn. Nahhh hắn là võ sư, biến thành giáp vừa nhận được chức năng và ngầu thôi ở trạng thái người hắn hoàn toàn vẫn làm được, số chỉ số cơ bản hắn có là nhờ vào khổ luyện với mấy lão bất tử kia và chức năng bảo hộ sự sống của hệ thống.
Tầm cỡ như Shigure hay Sasaki solo vẫn dư ăn mấy con cấp II, còn mấy lão bất tử như Fuurinji hay Yamato thì đủ sức ăn cấp III còn cấp IV thì họ đông tí cỡ như cả hội Bô Lão mỗi người toàn lực đánh đấm thì hên xui gì đó nhưng phần xui thì nhiều, tùy theo khả năng đặc biệt của gastrea nữa và với điều kiện họ cũng được trang bị Varanium để tránh bọn gastrea hồi phục.
Về lại vấn đề chính thì hắn liền đáp.
"Mạnh như anh thì không thể, nhưng để mạnh gấp 2 đến 3 lần bây giờ sức mạnh của em thì có thể"
"Với lại các em không cần lo đâu, anh cũng đã hiểu sơ qua về thể chế và chế độ của các em rồi. Anh cũng đã lập định hướng cho mình" hắn bật dậy bắt đầu giải thích.
"Anh sẽ dựng một trường học ngoài tầm Monolith ở Tokyo, trường đó để ai học ư, đương nhiên những tấm thân khổ sở như các em rồi, những đứa trẻ không được chọn số phận cho mình, bị xã hội ruồng bỏ ghét bỏ"
"Về với trường anh tất, anh bảo kê, anh sẽ chăm lo và dạy dỗ các em thật tốt, thằng nào phản đối anh đốt luôn cho nhanh"
Hắn liền nói thẳng kế hoạch của mình ra luôn, đây chính là mục đích hắn tới Tokyo, mọe đều là con người với nhau mà lại ruồng bỏ, đánh và ghét những đứa trẻ chưa hiểu cái mọe gì, nó là trẻ con duma hắt hủi nó và bắt nó chiến đấu cho mình như thật. Đối với một người liêm chính và được giáo dục khá bàn bản như hắn thì thấy đây là một việc làm xúc cm phạm.
Hắn nhớ tới lời một Đại Vĩ Nhân đã từng nói.
"Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc"
Nó rõ ràng là như thế, thằng nó ý kiến ý cọt, hay định bắt nạt mấy bình rượu mơ này của hắn. HẮN CHO CẢ TOKYO ĂN MỘT SHOUDO SAKUSEN JIKKOU THỨC TỈNH LUÔN.
À thế hơi giận cá chém thớt quá, xin lỗi.
"Vậy việc thành lập các Prometor phải làm sao, ai sẽ cùng các cảnh sát bảo vệ trật tự cho thành phố" lão Harama cũng toát mồ hôi ra hỏi lại.
"Đương nhiên là đến chỗ tôi đăng ký đồng hành cùng rồi, tôi cũng không muốn bao bọc mấy đứa để nó phụ thuộc và ỷ lại đâu, ra ngoài trao đổi tí võ công thì mới mạnh lên được" hắn liền trả lời.
"Thật không anh Thành" hai cô bé liền hỏi lại hắn.
"Cứ đợi đến Tokyo đi, anh đây thực hiện chiến dịch luôn, thế giới này phải biết ai là bố, phải biết ai là bố thì mới biết được lễ phép cực độ" hắn hầm hố nói.