Chương 3: Chuyện ác không thành

Trên phiến đại lục này, không một gia tộc hay môn phái nào là không có một cái hoa viên a, đương nhiên... Trương gia cũng không ngoại lệ!

.......

Mà ở Trương gia, gia chủ Trương Minh Triết vốn là một người nổi tiếng là yêu thích các loài hoa nên hoa viên Trương gia có đủ các loài hoa quý hiếm đến cả Minh Viễn hắn cũng khó biết hết....

Trên một cái đường tràn ngập hoa, có hai người một nam một nữ đang từ từ bước đến, nam anh tuấn tiêu sái trên thân luôn tỏa ra một cỗ khí tức tà dị làm mị lực của hắn tăng thêm không chỉ vài lần, mà người nữ cũng có dung mạo thanh tú khí chất thoát trần không kém gì người nam.... Nếu có một cái người ở đây hẳn họ sẽ nức tiếng khen lấy khen để đây đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, nam thanh nữ tú a!

Mà khoan... ở đây, có gì đó sai chăng? Tác giả tự hỏi

Người nam vốn anh tuấn tiêu sái là thế, nhưng... Cặp mắt đang không ngừng đảo qua đảo lại nhìn vào đôi gò bổng của người nữ, khóe miệng thì nhỏ một tia nước dãi. Nếu không phải vị thiếu nữ kia đang đỏ mặt ngại ngùng không dám nhìn sang bên này thì ắt hẳn hắn sẽ bị phát hiện a! Đúng, hai người này chính là Minh Viễn và Bạch Tử Hy ''...''

Ngay từ lúc nhận lời cha hắn đó là bồi tiếp vị công chúa xinh đẹp họ Bạch này, thì từ suốt dọc đường đến đây không lúc nào là hắn không dời mắt khỏi thân hình 'lồi lõm' của nàng ''...'' Cũng may, vị công chúa này có vẻ ngại ngùng nên cũng không có nhìn ra đây bằng không thì chắc chỉ chui xuống một cái lỗ cũng không đủ a! Biết mình nhìn đã đủ, hắn liền 'chỉnh' lại song nhãn, nuốt lại nước dãi vào miệng một bộ dáng tò mò hỏi:

-Ta... Và nàng, có quen nhau lúc trước sao ?

Đang một mặt đỏ ửng Bạch Tử Hy bỗng nghe thấy tiếng Minh Viễn nói, nàng liền quay sang chỉ tay vào mặt mình rụt rè nói với hắn:

-Ngươi... Ngươi không nhớ ta sao ?

-Đương nhiên là không a, ta từ bé cũng không có đi đâu và không chơi cùng ai nên làm sao có thể biết ngươi là ai được? Minh Viễn một mặt đương nhiên trả lời.

''Không đi đâu cũng không chơi cùng ai?'' Bạch Tử Hy thầm nghĩ, nàng đang không hiểu vì sao Minh Viễn hắn lại quên những kí ức thời thơ ấu của mình, rõ ràng khi xưa ta và hắn cùng nhau chơi đùa, cùng tắm, ngủ chung với nhau vậy mà hắn lại quên mất ta sao ? Nghĩ đến đây nàng lại đỏ bừng mặt yêu kiều hừ một tiếng nói:

-Hừ, ngươi không nhớ tới ta cũng không sao, dù gì thì chúng ta cũng sắp trở thành phu thê.

''Ặc'' Minh Viễn tặc lưỡi, đính hôn với ta sướng đến vậy sao mà còn phải khoe a...

.......

Qua khoảng nửa canh giờ nói chuyện đủ thứ trên trời, hắn mới biết rằng nàng và hắn hồi còn nhỏ thường chơi với nhau a, hơn nữa còn là những trò phu thế ''...'' hắn nghĩ có lẽ vậy nên nàng mới muốn cưới hắn. Nhưng, hắn cũng đâu biết, tiểu nữ hài năm đó cũng đã thầm thích hắn a! Mà qua lời kể của nàng, hắn mới biết được là mình bị mất trí nhớ! Ngẫm lại thì, sau cái lần bị ám sát hụt đó những kí ức từ 8 tuổi trở lại... Đều mất hết.....

''Àii... Sao bỗng dưng kí ức của ta.... lại đột ngột biến mất nhỉ?'' Đó vẫn là câu hỏi lớn nhất trong đầu của Minh Viễn, hắn quyết định làm ra một quyết định trọng đại đó là.... TRUY TÌM KÝ ỨC! Nghĩ là vậy nhưng... hắn đột ngột lên cơn lười a ''...'' thôi thì kí ức như nào cũng kệ đi, dù gì thì cũng chỉ là một số kí ức vặt lúc nhỏ của ta nên chắc không có gì đáng quan trọng. Chuyện cần làm bây giờ là.... Minh Viễn nhếch nhếch khóe miệng cười tà dị:

-Nàng có muốn cùng ta... Chơi trò phu thê không ?

-Hả?? Đang tìm cách lấy lại kí ức cho Minh Viễn, Tử Hy bỗng dưng nghe câu hỏi quái dị của hắn, tưởng thật mà đùa tưởng đùa mà thật. Gương mặt ôn nhu của nàng nổi lên một tia quái dị quay sang hỏi:

-Chơi trò phu thế?

-Đúng, nhưng không phải như hồi nhỏ hắc hắc

Minh Viễn cười tà, hắn nghĩ một cô gái thuần khiết như giọt sương mai này cũng sẽ không biết đến những chuyện này nhưng... Hắn đã sai a, đường đường một cái công chúa sắp đi lấy chồng, làm sao không biết cái hắn sắp làm đối với nàng là gì? Không chỉ hoàng tộc mà tất cả những nữ nhân trên phiến đại lục này trước khi được gả về nhà chồng đều được đích thân mẫu thân của mình.... chỉ dạy những thứ cần phải làm a ''...''

Vẫn biết hắn sắp làm gì với mình nhưng Tử Hy lại cảm thấy vui vẻ trong lòng vì ít ra, hắn cũng không có chán ghét nàng a! Nói đùa, Minh Viễn hắn nhìn nàng còn hận không thể đè ra hành sự luôn chứ nói gì đến chán ghét ?

-Được nha, hồi nhỏ ta và ngươi cũng thích chơi trò này nhất hihi!

Nàng vui vẻ cười đồng ý làm Minh Viễn càng vui sướng trong lòng nghĩ thầm:''Con mồi đã chui đầu vào rọ!''

-Vậy trước tiên nàng theo ta đi, chơi trò này phải ở chốn không người mới vui! Nói xong, hắn liền nắm lấy tay nàng mà chạy về phía hậu viện cũng là nơi hắn ở.

.........

Đại sảnh Trương gia

Bên trong, vẫn còn những tiếng trò chuyện vui vẻ với nhau, hiển nhiên là Gia chủ và các trưởng lão trong tộc đang cùng Bạch trưởng lão nói chuyện a. Đột nhiên Bạch trưởng lão quay ra phía bên ngoài thấy sắc trời cũng không còn sớm, liền chắp hai tay trước ngực nói:

-Đa tạ Trương gia chủ và các vị trưởng lão, ta thấy trời cũng không còn sớm nữa nên xin phép ra về, hôn sự sắp đặt hôm nay ta sẽ về báo với Hoàng thượng đảm bảo ngài sẽ rất vui mừng!

-Vậy thì phải đa tạ Bạch trưởng lão rồi, người hãy nói với tên ngang nghạnh đó tuần sau Trương gia ta sẽ mang sính lễ đến.

Trương Minh Triết cười cười nói

-Được, ta sẽ thông tri đến ngài.

-Vậy ta không tiễn, ngài đi thong thả.

Đáp lại lời của Trương Minh Triết là một cái gật nhẹ của Bạch trưởng lão, xong ông liền biến mất...

........

''Công chúa hiện đang ở đâu nhỉ?'' Nghĩ xong Bạch trưởng lão liền thuấn di đến từng nơi trong Trương gia để tìm....

.......

Bên trong gian phòng của Minh Viễn

Nhẹ nhàng đặt Tử Hy xuống giường, Minh Viễn liền làm một cái thủ ấn yên lặng. Xong, hắn liền nhẹ nhàng gỡ bỏ y phục của nàng.... Tử Hy tim đập thình thịch, mặt mũi đỏ bừng lên làm Minh Viễn càng muốn nhanh chóng làm thịt nàng a! Mà Tử Hy mặc dù đã được mẫu thân dạy rất nhiều về việc ân ái nhưng đây là lần đầu của nàng vả lại trước đó nàng cũng chỉ biết có lý thuyết chứ không có một chút kinh nghiệm nào... Nhắm mắt vào chờ cái gì đến thì phải đến, nàng yên lặng chờ đợi hắn 'làm'....

....

Từ từ cởi, cuối cùng... toàn bộ y phục của nàng đều được cởi ra, trước mặt hắn là.... ''Ôi đm, cái mịa gì thế này??'' Minh Viễn máu mũi phun làm hai dòng đôi mắt sáng chóe nhìn vào khung cảnh thần tiên trước mặt! Có lẽ là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy cơ thể của nữ nhân a, hơn nữa đây còn là thê tử tương lai của hắn, làm sao không phun máu mũi cho được ? Minh Viễn mở miệng khen ngợi:

-Nàng thật đẹp!

Câu nói làm cho Tử Hy mặt càng đỏ hơn, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, người mình yêu khen mình đẹp... có gì vui bằng điều này a! Nàng vui vẻ nghĩ.

Minh Viễn khen xong, liền không quên đưa một tay lên bộ ngực của nàng với ý định nắn bóp, Tử Hy cũng chiều ý hắn mà yên lặng nằm đó! Đột nhiên:

-Công chúa, công chúa 'cộc cộc cộc'

Tiếng Bạch trưởng lão vang lên kèm theo tiếng gõ cửa làm hai người giật cái mạnh, Bạch Tử Hy vội vàng bật dậy mặc lấy y phục thật nhanh sau đó ra mở cửa với thần sắc bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Minh Viễn thấy vậy cũng làm theo.

-Trời cũng đã muộn, người hãy theo ta về cung để nghỉ ngơi!

Bạch trưởng lão nhìn vào trong phòng một chút rồi quay mặt ra nói

Nhẹ nhàng ừm một tiếng, Tử Hy quay sang truyền âm với Minh Viễn nói nhẹ:''Lần này có lẽ không được rồi, ta sẽ cho chàng vào lần sau!'' xong, nàng liền đối hắn vẫy tay rồi quay đầu biến mất để lại một mình Bạch trưởng lão. Bạch trưởng lão thấy thế cũng nhìn sang Minh Viễn với ánh mắt ''người trẻ tuổi thật tốt'' rồi cũng biến mất để lại Minh Viễn 'hai' cái người khó chịu đến cực điểm!

Hắn điên tiết hét lên:

-CON MẸ NÓ GẤUU!!!!

...........


Hnay 1 chương thôi a :v

Với lại mn có thấy truyện cứ nhanh nhanh không ? Tại ta viết cảm thấy thế chứ k biết đọc sẽ như nào :))

-Có một vài lỗi không kịp sửa thì mong các ngươi thông cảm!