Chương 2: Hôn Sự

''Phù..'' thở dài một hơi, Minh Viễn đứng dậy thầm nghĩ:''Truyện củng cố căn cơ chắc phải để khi khác a, ta vẫn còn nhiều thời gian, không vội!'' Nghĩ xong, hắn đi ra khỏi mật thất của mình...

Vừa ra đến sân hậu viện, liền có một cái gia nhân đến trước mặt hắn, khom người nói:

-Gia chủ cho gọi công tử đến đại sảnh để nói chuyện, mong người có thể đi ngay!

Nghe xong, Minh Viễn thầm nghĩ:''Chắc ông già lại gọi ta đến để chúc mừng này nọ a, thật phiền phức mà'' Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không dám không đến, nói gì thì nói... chứ sau khi mẹ hắn mất thì hắn chỉ còn một mình cha hắn là người thân a, hơn nữa đối với việc dạy con ông luôn vô cùng nghiêm khắc khiến Minh Viễn từ bé chịu khổ đủ đường, đến giờ nghĩ lại hắn vẫn thấy sợ hãi ''...''

Theo con đường quen thuộc trong trí nhớ của mình, rất nhanh hắn đã đến trước đại sảnh. Như một thói quen, Minh Viễn giơ tay phải lên gõ 'cốc cốc' vài cái rồi đấy cửa nhẹ nhàng bước vào trong. Vừa bước vào, hắn cảm thấy dường như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn trên thân hắn a! ''Mẹ nó chứ, ta không bị gay nha mà các ngươi cứ nhìn ta như sói đói thế này thì về sau sao mà ta lấy vợ được?'' Hắn cay cú nghĩ thầm, chứ nếu nói những lời này ra trước mặt đám lão già kia thì không chết cũng mất vài cái xương ''...''

''Mà không đúng ? Hình như có một ánh mắt khác đám lão già kia a!'' Minh Viễn thầm nghĩ rồi quay đi quay lại tìm ánh mắt khác biệt đó... Trước mắt không có, trái cũng không, trên trời dưới đất lại càng không vậy chỉ có... bên phải! Nghĩ là làm hắn quay tầm mắt sang bên phải... Bỗng dưng:

-Minh Viễn, có phải ngươi vừa đột phá nguyên anh hậu kì đúng không ? Trương Minh Triết thấy hắn đã đến lại còn ngó trái ngó phải ngó trên ngó dưới một hồi cũng liền không nhịn được mà hỏi, mặc dù dựa vào thần thức hắn cũng biết thừa Minh Viễn đã đột phá nguyên anh hậu kì nhưng vẫn phải hỏi để lấy lệ a.

Hỏi xong, không thấy ai trả lời Trương gia gia chủ Trương Minh Triết liền nhướng mày nghĩ:'' Con bà nó, thằng nghịch tử này lại dám bơ ta sao ?'' hắn lại gọi tiếp:

-Minh Viễn, Minh Viễn!

-Hả? Hả?? Minh Viễn bừng tỉnh, hắn ngơ ngác quay đầu xung quanh để xem ai vừa gọi mình, sau khi xác định hai bên không có ai gọi thì hắn mới thở phào một hơi...

-MINH VIỄN!! Lần này đến lượt Trương Minh Triết hét lên, ''con mẹ nó chứ dám bơ lão tử a!''

Giật mình lần hai, Minh Viễn hắn liền chuyển thành trạng thái nghiêm túc mà ngước lên phía trước lắp bắp trả lời:

-Phụ thân gọi... gọi con có... chuyện gì... không ạ...

Thề chứ, chứng sợ phụ thân từ bé của hắn đến giờ vẫn không thay đổi a ''...''

-Hừ, ta gọi người đến tận hai lần thì ngươi mới trả lời, thứ con cái gì đây? Đúng là thằng nghịch tử, không biết hồi trước ta với mẫu thân ngươi đẻ ngươi ra làm gì không biết

Minh Viễn sợ hãi, mà... nhớ lại thì... Hắn liền quay sang bên phải nhìn vào một cô gái tầm trạc tuổi hắn, thân mặc bạch y, mày liễu mắt phượng gương mặt ôn nhu khiến nam nhân nhìn vào chỉ muốn yêu thương a! Chưa kể, thứ làm hắn thèm nhỏ dãi đó là 3 vòng chuẩn của nàng, ngực tấn công mông phòng thủ!! Thấy hắn quay sang nhìn mình, Bạch Tử Hy liền một mặt đỏ rực ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác... Minh Viễn nhìn thấy vậy một mặt mang theo dấu ? nghĩ:''Không quen nhau sau nàng ta ngại chạm mặt mình thế nhỉ?''

Xong, hắn liền quay mặt về hướng chính giữa đại sảnh cũng chính là nơi phụ thân hắn ngồi, ra vẻ hối lỗi nói:

-Hài nhi xin lỗi, mong người tha tội cho ta...

Hừ nhẹ một tiếng, Trương Minh Triết liền cao giọng nói với hắn:

-Thôi được rồi, lần sau nếu mà có tái phạm thì đừng trách ta thi hành gia pháp cho ngươi một trận nhừ tử, ngồi xuống đi, ta có thứ muốn thông báo cho ngươi...

Minh Viễn nghe vậy liền nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, hắn tò mò không biết phụ thân có gì cần thông báo mà gấp vậy, hắn vừa mới đột phá xong a.

-Lần này ta gọi ngươi đến đây là để sắp xếp hôn sự giữa ngươi và Tử Hy công chúa!

''Híttt!! Minh Viễn hít một hơi thật mạnh, hắn không có nghe lầm a ? Hôn sự với vị 'tiên nữ' kia ?? Hắn nói:

-Tử Hy công chúa? Là ai vậy phụ thân ?

Biết Tử Hy công chúa là cô gái kia nhưng hắn vẫn hỏi lại để xác nhận

Nghe lấy câu hỏi của hắn, Trương gia gia chủ Trương Minh Triết liền nhíu mày thật mạnh mà cùng lúc đó, Bạch Tử Hy ngồi bên phải cũng liền xụ mặt lại nhìn về phía Minh Viễn tỏ vẻ buồn bã.... ''Hắn cư nhiên lại không nhớ tới ta sao ?'' nàng buồn bã nghĩ thầm

-Ngươi không nhớ Tử Hy công chúa? Trương Minh Triết nghi ngờ hỏi, rõ ràng hồi nhỏ bọn nó chơi thân với nhau lắm cơ mà ?

Minh Viễn liền lắc lắc đầu, trong trí nhớ của hắn, liền một cái từ trong hai từ Tử Hy không tồn tại a!

-Thật sự không nhớ? Trương Minh Triết hỏi lại lần nữa.

Lần này thì Minh Viễn hắn lắc đầu thật mạnh như muốn nói rằng mình không nhớ một chút nào!

Phải nói thật rằng... Đa phần kí ức thời thơ ấu của Minh Viễn... Đều tự nhiên biến mất! Từ sau lần bị ám sát đó, hắn mặc dù một đường tu luyện tăng tiến nhưng những kí ức trước đó liền không nhớ, trong trí nhớ của hắn, chỉ có cha của hắn a.... (Hẳn là liên quan đến cục socola a :v )

-Thôi được rồi, nếu ngươi không nhớ thì vẫn còn có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm với Tử Hy nàng, vì đây là hôn sự do hai nhà sắp đặt nên ngươi không có quyền từ chối! Trương Minh Triết nói một cách dứt khoát

Minh Viễn một mặt mộng bức:''Mẹ nó chứ, ta muối cưới nàng cầu còn không được nói gì đến việc ép ta cưới a''

Trương Minh Triết thấy mặt hắn mộng bức liền nói:

-Được rồi, truyện đến đây là hết, ngày cưới hai nhà chúng ta sẽ định trong năm nay, còn bây giờ ngươi hãy bồi tiếp Tử Hy công chúa đi.


Chợt nhận thấy 2k chữ là hơi khoai :)) tại ngồi mỏi lưng lắm @@ nên 1k5 chữ chắc ổn rồi :">

Cầu like :D

Mai 1-2 chương tùy nha :3

Xin ý kiến!