Chương 363: Quyển 3 Chương 128: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Bầu trời quang đãng, mặt trời từ trên cao chiếu xuống, Thanh Phong sơn gần với bộ tộc Long Đồ Đằng, trong hư không, hai người sóng vai đứng, gió mát thổi qua áo bào của bọn họ, ở trong không trung từ từ theo gió lay động.

Chỉ thấy nữ tử trong đó tuyệt thế vô song tao nhã, trên khuôn mặt tuyệt sắc hiện ra một vẻ lạnh nhạt, rũ đôi mắt đen nhìn núi rừng ở dưới. Mà nam nhân đứng ở bên cạnh nữ tử, mặc trường bào màu tím càng tôn thêm vẻ tôn quý và tà mị của hắn, khuôn mặt tuấn mỹ không giống phàm nhân, ngược lại như thiên thần từ trên trời giáng xuống, hắn khẽ nắm tay mềm mại của nữ tử bên cạnh, cong môi cười khẽ, trong mắt tím hiện ra bóng dáng của nữ tử hơi tỏa ra nhu hòa sáng bóng.

"Bộ tộc Long Đồ Đằng ngay ở trong núi này, chúng ta xuống đi xem đi!" Quay đầu nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ, Hạ Như Phong nở nụ cười nhàn nhạt, giọng nói như một cơn gió nhẹ nhàng xẹt qua.

"Được." Dạ Thiên Tà không có ý kiến gì, khẽ gật đầu, đôi mắt tím kia chỉ có khi nhìn nàng mới hiện ra nhu hòa.

Lúc này một cỗ khí tức bi thương trôi nổi ở trong bộ tộc Long Đồ Đằng, ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên người người nằm ở trên mặt đất, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Tộc trưởng..."

"Các ngươi thật đê tiện, lại dùng độc hại tộc trưởng của chúng ta!" Mộ Dung Tường cắn răng, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm mọi người Vân tông, dù thế nào bọn họ cũng không thể ngờ rằng, người Vân tông lại hạ độc, quả nhiên không có gì chuyện đê tiện nào mà bọn họ không làm ra.

"Khụ khụ." Tộc trưởng ho khan hai tiếng, môi phát tử, phun ra một ngụm máu tươi, dùng sức chống đỡ thân thể, từ trên mặt đất đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đám người kẻ địch phía trước, lớn tiếng nói: "Ta còn chưa có ngã xuống, bộ tộc Long Đồ Đằng sẽ không thua!"

"Tộc trưởng..." Mọi người lo lắng nhìn ông, muốn nói cái gì đó, lại bị tộc trưởng ngăn lại.

"Đủ rồi." Phất tay, ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua hiện ra một vẻ kiên định: "Hôm nay, cho dù ta chết, các ngươi cũng đừng muốn sống mà rời đi!"

Trong lòng Mọi người run lên, không biết vì sao, trong lòng mạnh mẽ hiện ra một cảm giác bất an.

Tam trưởng lão từ trong mắt tộc trưởng nhìn ra tia quyết liệt kia, đột nhiên cả kinh, quát lớn: "Không tốt, lão gia hỏa này muốn tự bạo!"

Dù sao ông cũng không ngờ rằng, lão nhân chết tiệt này sẽ làm ra chuyện quyết liệt như vậy, cường giả Thánh Linh tự bạo, cho dù là ông cũng không thể chạy thoát, cho dù lão nhân này trúng độc, uy lực tự bạo cũng không giảm đi được bao nhiêu. Cho dù ông hận không thể diệt bộ tộc Long Đồ Đằng, nhưng chính ông lại không muốn chết.

"Lui ra phía sau, tất cả các ngươi lui ra phía sau cho ta!" Tộc trưởng ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiện vẻ kiên định, lên tiếng hét to, sau khi ông nói xong, cơ thể như khí cầu phồng to ra, tròn trịa như chỉ cần khẽ đâm một cái là sẽ nổ.

"Tộc trưởng..."

Khuôn mặt của mọi người đều đầy bi thương, muốn ngăn cản, nhưng không còn kịp nữa rồi, chẳng lẽ bọn họ nên trơ mắt nhìn tộc trưởng tự bạo như thế?

Nếu không phải đám đồ đệ vô lại của Vân tông này hạ độc, lấy thực lực của tộc trưởng, còn không cần thiết phải đi đến một bước cuối cùng này.

"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ sáu..."

"Ầm!"

Vào lúc quan trọng, một tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào tai, mọi người còn chưa kịp xoay người lại, chỉ thấy một trường côn đỏ rực đánh đến, đánh thật mạnh vào trên lưng tộc trưởng, tộc trưởng còn chưa kịp tự bạo, đã bị một côn đánh bay ra, mọi người chỉ nhìn thấy một cỗ linh khí lưu chuyển ở trong cơ thể của ông ta, cổ năng lượng cuồng bạo kia bỗng nhiên bị ép lại, cơ thể từ từ xẹp xuống.

Trong Thanh Phong, nữ tử đón gió mà đứng, tóc đen theo gió mà bay, trường côn đỏ rực cắm ở trên mặt đất, khuôn mặt của nàng lạnh nhạt, như nữ thần hạ xuống, ngay cả bốn chữ phong hoa tuyệt đại cũng đều không thể miêu tả ra kinh diễm giờ phút này nàng gây cho người ta.

Hơn nữa, linh lực của nàng còn có thể ngăn chặn năng lượng tự bạo? Đây... Điều này sao có thể?

"Chính là ngươi?" Tam trưởng lão nhìn một cái đã nhận ra Hạ Như Phong, trong mắt nhất thời hiện ra thâm trầm khiếp sợ, ông ta nắm chặt nắm đấm, khóe miệng nở nụ cười lạnh: "Thật không ngờ rằng ngươi còn sống, nhưng mà vậy thì thế nào? Mấy tháng qua, ngươi có thể trưởng thành đến bước nào? Nếu đã đến đây, vậy nhất định không có cho ngươi rời đi, ngươi, phải chết!"

Thì ra là tin tức nàng ngã xuống lại là giả, nhưng bây giờ nàng chết cũng sẽ không quá muộn.

"Ha ha." Một tiếng cười khẽ từ trời không truyền đến, nam tử áo bào tím khoanh hai tay, từ từ hạ xuống mặt đất, khuôn mặt tuấn mỹ tà mị chứa đầy vẻ lãnh ý, sát khí trong mắt tím bắn ra bốn phía: "Muốn giết nương tử của ta, ngươi không có tư cách này!"

"Hừ." Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Dạ Thiên Tà: "Một hạt gạo mà cũng dám tranh phát sáng với nhật nguyệt, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, các ngươi sai đến cỡ nào."

Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn mọi người Vân tông, phát hiện không có đại trưởng lão kẻ thù lớn của nàng ở trong đó, khẽ nhíu mày, từ trong linh giới lấy ra một viên đan dược, đưa cho Mộ Dung Tường ở bên cạnh đang dại ra, nói: "Đưa Giải Độc Đan này cho ông ấy ăn vào, chiến đấu kế tiếp, ta đến là đủ rồi."

Mộ Dung Tường tiếp được đan dược, lo lắng nhìn Hạ Như Phong, rất muốn nói với nàng nàng không phải là đối thủ của những trưởng lão đó, lại nhìn thấy Dạ Thiên Tà vẻ mặt lạnh nhạt bên cạnh, đành phải nuốt lời nói bên miệng vào.

"Các đồng bọn, đi ra chiến đấu chung với ta!"

Hạ Như Phong nhìn mọi người Vân tông phía trước, không chút do dự thả tất cả triệu hồi thú từ trong Triệu Hồi Thư ra, trừ Dạ Thiên Tà ra, người khác nhìn thấy toàn người đứng xung quanh Hạ Như Phong, cũng không nhịn được trợn tròn mắt.

Biến thái, vô cùng biến thái, lại có thể khế ước nhiều triệu hồi thú như vậy...

"Các ngươi đàn hỗn đản này, dám đuổi giết mỹ nhân tỷ tỷ của ta, ta muốn cắn chết các ngươi." Tiểu Bạch phồng má, chu môi, khuôn mặt đáng yêu chứa đầy lửa giận, hung tợn nhìn chằm chằm mấy tên đánh giận trước mặt này.

Đã lâu không đi ra hoạt động, tất cả vinh quang đều bị Yêu Quái cướp mất, lần này cho dù thế nào cũng phải cướp vinh quang về.

Hạ Như Phong yên tĩnh nhìn chúng thú xông vào trong đám người, đột nhiên ánh mắt phóng về phía mấy trưởng lão Vân tông, khóe môi nở nụ cười lạnh, hờ hững nhìn chăm chú vào bọn họ. Cho dù nàng đều không nói cái gì, mọi người vẫn là có thể cảm giác được tia khinh thường kia của nàng.

"Ngươi muốn chết!" Hoàn hồn lại từ trong trận biến cố, tam trưởng lão hung tợn nhìn Hạ Như Phong, đại trưởng lão và nhị trưởng lão không ở đây, ông ở đây là người đứng đầu, giờ phút này nhìn thấy khuôn mặt tức giận của tam trưởng lão, tất cả trưởng lão còn lại đều tiến lên một bước, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Như Phong.

Trong tất cả triệu hồi thú, chỉ có Bạch Thụy và Yêu Quái không ra tay.

Người Vân tông khác sẽ không phải là đối thủ của chúng thú, về phần những cường giả Thánh Linh đó, Hạ Như Phong muốn tự mình ra tay giải quyết, bọn họ sẽ không đi cướp vũ đài thuộc về nàng.

"Muốn