Chương 362: Quyển 3 Chương 127: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Biệt uyển Tử Minh phủ gần với Tây Vực, phụ nữ Kiền gia (cha và con gái) mới vừa đi vào phòng, tất cả ánh mắt đều phóng đến, dù là lấy trấn định của Càn Khôn, lúc này cũng không nhịn được mồ hôi ướt đẫm, càng không cần phải nói Kiền Linh Nhi bên cạnh ông ta, lấy thực lực của nàng, sao có thể bình tĩnh ở dưới cái nhìn chăm chú của nhiều Thánh Linh như vậy?

Khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng lập tức chú ý đến Dạ Thiên Tà mặc hỉ phục đỏ chót, lúc này trong mắt trào ra tia ái mộ.

Nàng sống hơn hai mươi năm, đều chưa từng gặp qua nam tử tuấn mỹ, khí chất bất phàm như thế, so với những người từng theo đuổi nàng không thể nghi ngờ là hoàn mỹ hơn rất nhiều.

Thấy ánh mắt của Dạ Thiên Tà nhìn lại đây, Kiền Linh Nhi bỏ qua hàn ý trong đôi mắt tím kia, cho rằng mình đã khiến cho hắn chú ý, hai má hiện ra tia ngượng ngùng, khóe môi cong lên độ cong nhàn nhạt, mắt đẹp chứa sóng nước trong veo, khiến cho người ta biết lòng của nàng lại không hiện vẻ lỗ mãng.

Nếu như là người khác, có lẽ sẽ bị nàng mê hoặc, nhưng trong lòng Dạ Thiên Tà chỉ có một mình Hạ Như Phong, rốt cuộc không chứa được người khác.

Huống chi, Kiền Linh Nhi so với Hạ Như Phong, quả thật là kém một trời một vực, cho dù ai cũng sẽ không vứt bỏ dưa hấu nhặt mè vừng.

"Không biết hai vị Kiền gia đến đây, là có gì muốn làm?" Phủ chủ vuốt chòm râu, dựa lưng vào ghế dựa, ánh mắt sắc bén bắn về phía Càn Khôn.

Cơ thể của Càn Khôn run lên, ở dưới cái nhìn của phủ chủ, lại không thể đứng thẳng, ông ổn định kích động xuống, kéo Kiền Linh Nhi, ôm quyền nói: "Phủ chủ, ta là gia chủ kiền gia, đây là tiểu nữ Linh Nhi, tiểu từ lâu trước kia nữ đã ái mộ thiếu công tử, không cầu kết làm lương duyên với thiếu công tử, nhưng cam nguyện tiến vào Tử Minh phủ làm thiếp, còn xin phủ chủ thành toàn, vì tâm nguyện của tiểu nữ, Kiền gia ta cam nguyện trở thành gia tộc phụ thuộc vào Tử Minh phủ."

Dứt lời, kéo Kiền Linh Nhi quỳ xuống mặt đất, với biểu hiện của ông, ngược lại thật đúng là phụ thân suy nghĩ tốt cho nữ nhi.

Kiền Linh Nhi thật cẩn thận nhìn phủ chủ, cắn môi, cúi đầu nói: "Linh Nhi nguyện ý vào Tử Minh phủ hầu hạ thiếu công tử, vì thiếu công tử, Linh Nhi sẽ không tranh tình cảm với thiếu phu nhân, còn xin phủ chủ thành toàn cho một lòng say mê của Linh Nhi."

Theo nàng, vừa rồi nàng đã muốn đạt được chú ý của thiếu công tử, lại nhập Tử Minh phủ làm thiếp, tất nhiên phủ chủ sẽ không từ chối yêu cầu của nàng.

Không chờ phủ chủ mở miệng, người khác đều đã dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào nàng, nhất là Hạ Lâm Lạc cùng Nghiêm lão ngồi chung với phủ chủ, nhưng mà trong lòng Kiền Linh Nhi lại tràn đầy khinh thường, ngồi ở địa vị cao thượng, nhất định là người nhà của nữ nhân đó, thực lực của bọn họ lại còn không cao bằng nàng, xem ra thiếu phu nhân của Tử Minh phủ này, chỉ là đến từ gia tộc bình thường.

Chỉ cần nàng tiến vào Tử Minh phủ, sẽ có biện pháp để cho nàng ta chết, lại lấy sức quyến rũ của mình, vị trí thiếu phu nhân không phải nàng thì còn ai.

Nàng cũng không muốn như xiềng xích mà Càn Khôn chờ mong chỉ là làm thiếp như vậy, nàng muốn là vị trí tôn quý ở đại lục, về sau thiếu công tử tất nhiên sẽ kế thừa Tử Minh phủ, lúc đó nàng có thể trở thành phu nhân phủ chủ, làm cho nữ nhân đại lục đều hâm mộ địa vị này.

Huống chi, thiếu công tử tuấn mỹ như thế, thân khí chất kia lại khiến cho nàng mê muội như vậy, chỉ là liếc mắt một cái nàng đã xác định, hắn chính là nam nhân nàng đang chờ đợi.

Phủ chủ vuốt râu, vẫn không mở miệng, ánh mắt thâm trầm đánh giá hai người quỳ gối phái dưới.

Trong lòng phụ nữ Kiền gia (cha và con gái) đều nhất thời mừng rỡ, xem ra bọn họ vẫn là có cơ hội, dù sao chỉ là một vị trí thiếp, có thể đổi lấy Kiền gia nguyện trung thành, cớ sao mà không đồng ý?

"Khụ khụ." Thật lâu sau, phủ chủ ho khan hai tiếng, khóe mắt mỉm cười, nói ra lời nói lại khiến cho phụ nữ Kiền gia (cha và con gái) có chút không hiểu: "Thật lâu trước kia?"

Thật lâu trước kia, Dạ Thiên Tà còn chưa trở lại Tử Minh phủ, da mặt Càn Khôn lại dày nói thật lâu trước kia Kiền Linh Nhi đã ái mộ Dạ Thiên Tà, khi đó nàng biết Dạ Thiên Tà là ai sao?

"Đúng, thật lâu trước kia tiểu nữ chợt nghe nói thiếu công tử là thiếu niên anh hùng, đặc biệt yêu mến, xin phủ chủ thành toàn." Khuôn mặt của Càn Khôn hiện ra vẻ nghi hoặc, ông cũng không biết Dạ Thiên Tà là gần đây mới trở về Tử Minh phủ, tự nhiên không biết là ông ta đã nói sai rồi.

Thiếu niên anh hùng? Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều là nhịn không được cười ra một tiếng.

Biết thủ đoạn của Dạ Thiên Tà, ai mà không nói hắn là sát thần, tu la, gọi hắn như thế ngược lại chỉ có một mình Càn Khôn.

"Hừ!" Tử Minh Dạ hừ lạnh một tiếng, đi nhanh ra, khinh bỉ nhìn phụ nữ Kiền gia (cha và con gái), nói: "Ta đã từng cảnh cáo các ngươi, đừng đến quấy rầy nhi tử của ta, chẳng lẽ các ngươi nghe không hiểu sao? Hơn nữa chính là ngươi vọng tưởng vào Tử Minh phủ ta, ngươi không có tư cách này! Tử Minh phủ ta tuyệt đối không chào đón loại nữ nhân hạ lưu làm ra vẻ như ngươi, còn không cút cho ta!"

Cơ thể của Kiền Linh Nhi run lên, hốc mắt chứa đầy nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía phủ chủ, nhưng mà phủ chủ không nói gì, như thừa nhận lời nói của Tử Minh Dạ.

Thì ra phủ chủ cũng không có ý gì với nàng, nhưng mà nàng không cam lòng, không cam lòng buông tha như thế...

Mắt đẹp nhìn về phía Dạ Thiên Tà, bỗng nhiên nàng đứng lên, xông về phía Dạ Thiên Tà, quỳ rạp xuống bên chân của hắn: "Thiếu công tử, ta là thật lòng ái mộ thiếu công tử, xin thiếu công tử cho ta một cơ hội để cho ta ở lại, ta sẽ hầu hạ thiếu công tử thật tốt, tuyệt đối hầu hạ tốt hơn thiếu phu nhân."

Dạ Thiên Tà nhướng mày, ngay lúc Kiền Linh Nhi sắp ôm lấy đùi của hắn, mắt tím xẹt qua chán ghét, nhấc chân lên hung hăng đá vào khuôn mặt khóc ào ạt như mưa.

Mọi người đều kinh ngạc mở to đôi mắt, ngay cả Tử Minh Dạ và phủ chủ đều không ngoại lệ,