*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ánh nắng mặt trời nhàn nhạt bao phủ khắp quảng trường, lão giả đứng ở giữa quảng trường, tay áo khẽ bay, ánh mắt lộ ra một tia sắc bén, sau khi khuôn mặt già nua nhìn đến cảnh tượng trong sân, cũng trầm xuống: "Tề Cộng, ngươi đến nói, rốt cuộc viện Linh Sư xảy ra chuyện gì? Doãn Nhân và Hắc Linh phạm vào lỗi gì mà muốn giết bọn họ?"
Cơ thể của Tề Cộng run lên, cúi đầu không nói, hai mắt hung tợn nhìn Tạ Tranh đang lạnh run ở một cạnh, nếu và sớm xử quyết Doãn Nhân và Hắc Linh một chút, viện trưởng trở về nhanh cũng đã chậm, lúc đó tiền trảm hậu tấu, dù là viện trưởng bất mãn nữa thế nào, cũng chẳng làm gì được ông.
"Viện trưởng, là như vậy, Doãn Nhân tiết lộ cơ mật, Hắc Linh bao che hung phạm, vì viện Linh Sư ta, nên mới phải xử quyết bọn họ." Thật lâu sau, Tề Cộng ngẩng đầu lên, thật cẩn thận nhìn viện trưởng, tim gan run sợ nói.
Viện trưởng Kha Kính Lâm nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt bắn về phía hai người Doãn Nhân và Hắc Linh: "Là như vậy sao?"
Nghe vậy, bất giác Doãn Nhân cười khẽ một tiếng, mắt đẹp lạnh lùng nhìn Tạ Tranh và Tề Cộng, khóe miệng nở nụ cười trào phúng: "Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do? Rốt cuộc là ai bán đứng cơ mật, phản bội viện Linh Sư, còn cần điều tra thêm, dù sao chuyện Tạ Tranh phản công, đã không phải là lần đầu tiên."
Lời nói này có điều ngụ ý, khiến cho Tề Cộng và Tạ Tranh đồng thời run rẩy, nếu không phải tin tưởng vào năng lực của mình, bọn họ đều cho rằng Doãn Nhân đã phát hiện tất cả chuyện giữa bọn họ.
"Viện trưởng, ta nguyện ý tin tưởng Doãn Nhân trưởng lão và Hắc Linh điện chủ, bọn họ tuyệt đối không phản bội trước." Trong đám người, Lôi Lạc mặc hắc y bước chân từ từ đi lên, sau khi hắn nhìn Doãn Nhân và Hắc Linh, đi đến trước mặt Kha Kính Lâm, ôm quyền, nói: "Viện trưởng, Lôi Lạc ta nguyện ý lấy tính mạng đảm bảo, bọn họ sẽ không tiết lộ cơ mật của viện Linh Sư ta."
"Chúng ta cũng nguyện dùng tính mạng để bảo đảm."
Phần lớn người đều tiến lên nói, cho dù bình thường nhiều người đều sợ Doãn Nhân, nhưng cũng rõ ràng lấy tính cách của Doãn Nhân sẽ không phản bội viện Linh Sư. Huống chi mất đi hai cường giả Thánh Linh, với viện Linh Sư mà nói, cũng là tổn thất rất lớn, những đồ đệ trung thành và tận tâm đó, sao thực sự cho phép bọn họ bị hãm hại?
"Tề Cộng, làm phó viện trưởng xử sự bất công là tối kỵ, ngươi có gì chứng cớ có thể chỉ rõ Doãn Nhân phản bội viện Linh Sư?" Kha Kính Lâm nhíu mày, sắc bén trong mắt xẹt qua một tia hoài nghi, Doãn Nhân làm người, ông cũng nhìn rất rõ, nếu nói phản bội viện Linh Sư, cũng chỉ có Tạ Tranh là làm như vậy, lúc trước chuyện kia của Hạ Như Phong đã khiến cho ông thấy rõ bản tính của Tạ Tranh.
Có thể vì có việc muốn ông tự mình đi tra, vì vậy rời khỏi viện Linh Sư một đoạn thời gian, ai ngờ đến khi trở về, đã xảy ra biến cố như vậy.
Nhưng mà chuyện khiến cho ông không hiểu, vì sao Tề Cộng luôn mồm khẳng định, Doãn Nhân phản bội viện Linh Sư?
"Này..." Tề Cộng nhất thời nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn Tạ Tranh, híp mắt, trong mắt tinh nhuệ xẹt qua một tia âm hiểm: "Bẩm báo viện trưởng, việc này ta cũng không biết, là Tạ Tranh nói Doãn Nhân phản bội viện Linh Sư, hơn nữa bởi vì lúc trước Doãn Nhân rời khỏi viện Linh Sư rất lâu, nên ta mới tin lời của Tạ Tranh, là bà ta oan uổng Doãn Nhân, nội tình trong đó ta lại không biết."
"Phó viện trưởng..." Cơ thể của Tạ Tranh run lên, cho dù thế nào bà cũng đều không thể ngờ rằng, Tề Cộng cứ như vậy đẩy mình ra.
"Tạ Tranh, ngươi còn có cái gì có thể nói không?" Vẻ mặt của Kha Kính Lâm lạnh lùng, ánh mắt như kiếm sắc bén nhìn về phía Tạ Tranh: "Lão phu đã sớm nói trước, đệ tử viện Linh Sư có thể tùy ý luận bàn đánh nhau, trong lúc đó trưởng lão lại không thể tướng tàn với đồng tộc, trước tiên ngươi giá họa cho đệ tử viện Linh Sư, lại oan uổng trưởng lão viện Linh Sư, Tạ Tranh, ngươi đã biết tội chưa?"
Nghe thấy lời nói của Kha Kính Lâm, toàn bộ cơ thể của Tạ Tranh cũng không nhịn được run rẩy, ánh mắt cừu hận nhìn về phía Hạ Như Phong.
Theo bà ta, đều là do nữ tử này xuất hiện quấy rối kết quả, nếu như bằng không, ba người Doãn Nhân đã sớm thành vong hồn dưới đao của mình rồi, nếu mình không thể tránh được một kiếp, cũng sẽ không để cho nàng tốt hơn.
"Viện trưởng, nữ tử này giả mạo là phó viện trưởng của viện Linh Sư ta, chẳng lẽ ngươi không xử phạt nàng sao?" Nghĩ đến đây, Tạ Tranh chỉ về phía Hạ Như Phong, khuôn mặt già nua nháy mắt vặn vẹo, trong mắt bắn ra hận ý dày đặc.
Nghe vậy, sắc mặt của Tề Cộng đại biến, ông tất nhiên biết lệnh bài kia là thật, nhưng lúc ấy ông cũng không thể thừa nhận thân phận của Hạ Như Phong, nếu không toàn bộ kế hoạch phải tan biến, mà lệnh bài lại chỉ có một mình ông thấy, Tạ Tranh vẫn chưa nhìn thấy, cũng chỉ tin lời nói của Tề Cộng, cho rằng lệnh bài Hạ Như Phong cầm là vật giả dối.
Ngu xuẩn! Trong lòng Tề Cộng lại âm thầm mắng một tiếng, biết Tạ Tranh đã không thể giữ lại nữa, bởi vì bà ta đã biết quá nhiều bí mật của ông ta...
Ánh mắt Kha Kính Lâm nhìn về phía Hạ Như Phong, vẻ mặt của ông vốn nghiêm túc, ngay lúc này lại lộ ra một nụ cười, gật đầu với thân cận với bà ta. Mà vẻ mặt này của Kha Kính Lâm, khiến mọi người đều há hốc mồm, ngay cả Tạ Tranh cũng ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt lạnh nhạt nhìn mọi người xung quanh, Kha Kính Lâm lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Nàng chính là phó viện trưởng ta bổ nhiệm, ngươi có dị nghị gì không?"
Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại, lại vì lời nói của Kha Kính Lâm mà