Chương 332: Quyển 3 Chương 97: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: THiên Hạ Đại Nhân

Quanh người nữ tử nổi lơ lửng hỏa diễm, từ trên trời bay xuống, như là một viên hỏa cầu cực nóng, ngay cả người xung quanh đều cảm nhận được nhiệt độ khiến người ta hít thở không thông đến từ trên người của nàng kia.

Nhưng mà, khuôn mặt tuyệt sắc của nàng lại hiện ra vẻ lạnh lẽo vô tận, đôi mắt đen tỏa ra sát ý mãnh liệt, những mũi tên tiếp cận đến xung quanh nàng, đã bị ngọn lửa đỏ rực nổi lơ lửng trên người của nàng đốt thành tro tàn, từ từ tiêu tán ở trong không khí.

Nữ tử ngẩng đầu lên, ngọn lửa đỏ trôi nổi, tôn nàng lên như nữ thần lãnh ngạo, môi hé mở, lời nói ra cũng lãnh mạc xúc động lòng người: " Hạ Như Phong ta còn chưa chết, hôm nay ta ngược lại muốn nhìn một chút, các ngươi ai có lá gan dám tổn thương sư tổ của ta!"

Từ khi Hạ Như Phong xuất hiện, trong mắt đẹp của Doãn Nhân đã hiện ra tia kích động.

Nàng đã trở lại, cuối cùng nàng đã trở lại...

"Như Phong." Đôi mắt của Lam Phong đặt ở trên người Hạ Như Phong, vẻ mặt như kỳ tích nhu hòa xuống, dung giọng ôn nhu nói: "Như Phong, ngươi, trở lại..."

"Đúng, Hạ Như Phong ta đã trở lại." Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, lúc đôi mắt đen nhìn về phía Tạ Tranh, một cổ sát ý cường đại phát ra: "Tạ Tranh! Ta đã từng nói qua, không diệt cả nhà Tạ gia ngươi, ta thề không làm người!"

Chẳng những Tạ Tranh làm hại Lam Phong bị trọng thương, hơn nữa để cho người Tạ gia đi bắt người thân của nàng, khiến cho Dạ Thiên Tà vì bảo vệ Hạ gia mà tiêu hao toàn bộ sinh mệnh lực để tăng thực lực lên.

Nam nhân tà mị kia, vì nàng mà yên lặng làm nhiều như vậy, cuối cùng còn bảo vệ Hạ gia mà chết, cho dù cuối cùng nàng đi vào Minh Giới, mượn ưu thế Nghịch Thiên Quyết mà cứu hắn trở về, hơn nữa bởi vì chuyện này, khiến cho nàng hoàn toàn thấy rõ tình cảm của mình với hắn, nhưng mà món nợ này, nàng vẫn muốn tính rõ ràng với Tạ Tranh.

Nếu ai tổn thương nam nhân của Hạ Như Phong nàng, nàng nhất định sẽ khiến cho bà ta sống không bằng chết! Huống chi bây giờ lại thêm một món nợ...

"Chân Linh lục cấp, lại là Chân Linh lục cấp, đây... Điều này sao có thể?" Cảm nhận được linh lực dao động quanh người Hạ Như Phong, Tạ Tranh đột nhiên trừng lớn đôi mắt, toàn thân đều nhịn không được run rẩy, trong đôi mắt đục ngầu kia chứa đầy hoảng sợ.

Một đoạn thời gian trước, nàng mới là Linh Tôn thất cấp, trong thời gian ngắn không gặp, nàng lại thăng cấp đến Chân Linh lục cấp... Vượt qua vẻn vẹn tám cấp, quả thật là vượt qua khỏi tưởng tượng của bọn họ.

Biến thái, nàng hoàn toàn là một biến thái, nàng có còn dám biến thái thêm một chút hay không? Vì sao không có một trận sấm hạ xuống đánh chết biến thái này. Nếu như, cho biến thái này không gian trưởng thành, nàng nhất định có thể trở thành người cao nhất đại lục, lúc đó còn ai vào đây, là đối thủ của nàng?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Tranh tràn đầy sợ hãi, cho dù thế nào, cũng sẽ không cho nàng cơ hội tiếp tục trưởng thành nữa.

Nữ tử này phải chết, nếu không tương lai nhất định là Tạ Tranh bà sẽ chết.

"Các vị, nữ tử này cũng là phản đồ của viện Linh Sư, hôm nay Tạ Tranh ta, ngay cả phản đồ này cũng giết." Thu lại hoảng sợ trong mắt, Tạ Tranh híp mắt, tung người nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ ở trong không khí, nhảy lên trời không, trong tay toa ra ánh sáng màu xanh, đón đầu đánh về phía Hạ Như Phong.

Từ từ ngẩng đầu lên, y phúc đỏ khẽ bay, vẻ mặt của Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn bàn tay đang đánh đến, từ đầu đến cuối, khuôn mặt của nàng đều chứa vẻ thản nhiên sáng bóng, không hề sợ hãi.

Ngay lúc bàn tay sắp đến gần, tay của Hạ Như Phong đặt ở trường côn sau lưng, khẽ rút ra, chỉ giơ tay lên, đã chặn công kích của Tạ Tranh, bàn tay của Tạ Tranh cũng không thể tiến thêm chút gì nữa.

"Này... Điều này sao có thể..."

Mắt của Tạ Tranh lộ tia hoảng sợ, bà thân là một Chân Linh bát cấp, lại còn không thể tiếp cận nàng, đây con mẹ nó cũng quá biến thái, rốt cuộc có phải nàng là Chân Linh lục cấp không?

"Đến lượt ta chưa?" Hạ Như Phong lạnh nhạt ngẩng đầu lên, giọng nói nhạt như gió, chỉ là trên người kia lại tỏa ra sát ý dày đặc: "Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ sáu..."

"Ầm ầm!"

Trường côn giơ cao từ không trung, đánh thật mạnh vào trong ngực Tạ Tranh, trong nháy mắt, Tạ Tranh như diều đứt dây, thân thể không nghe sai khiến bay ngược ra.

"Ầm!"

Lúc ngã ở trên mặt đất đã nổi đầy bụi đất, trong miệng Tạ Tranh phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt sắc lạnh nhạt kia, nhất thời, trong lòng của bà lại sinh ra vạn phần hối hận, vì sao lúc ấy phải vì một Tạ Đình mà đối địch với loại biến thái này?

Nàng căn bản không phải là người, so với yêu nghiệt còn yêu nghiệt hơn, vì sao đại lục này, lại xuất hiện một nhân vật biến thái như nàng như vậy?

Nhân vật như vậy, thật sự là Tạ Tranh bà có thể là địch sao?

Cùng lúc đó, người còn lại cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nữ tử trong sân, như thế nào bọn họ cũng đều không thể ngờ rằng, Tạ Tranh trưởng lão lại không thể địch lai một chiêu của nữ tử trẻ tuổi này.

"Tạ Tranh!" Hạ Như Phong bước chân từ từ đi về phía Tạ Tranh, trong mắt của nàng chứa sát ý dày đặc: "Nếu ngươi muốn giết chỉ là ta, như vậy có lẽ ta sẽ không muốn diệt cả nhà Tạ gia ngươi, nhưn chính là ngươi lại phái người đi Tây Huyễn đại lục, tổn thương người thân của ta, món nợ này, cho dù thế nào ta cũng phải thanh toán với ngươi."

"Ngươi... Ngươi nói