Chương 329: Quyển 3 Chương 94: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Ầm ầm!"

Như sấm sét giữa trời quang, sau khi mọi người ở đây nghe thấy lời nói của Hồ Thanh tập thể đều há hốc mồm, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Hạ Như Phong.

Phó viện trưởng? Nàng lại là phó viện trưởng của viện Linh Sư? Điều này sao có thể, không phải phó viện trưởng viện Linh Sư chỉ có một phó viện trưởng Tề Cộng sao? Khi nào thì lại chạy ra thêm một người? Hay là nói, bọn họ nhiều người như vậy lại đồng thời nghe lầm?

"Này... Như Phong nha đầu, đây là sự thật?" Phủ chủ kinh ngạc, so với mọi người còn lớn hơn nữa, ông biết nàng là đệ tử trung tâm của viện Linh Sư, lại là một luyện dược sư bát phẩm, ai ngờ trong thời gian ngắn không thấy, nàng lại trực tiếp thăng trở thành phó viện trưởng? Đây... Điều này sao có thể.

Đừng nói người khác, dù là phủ chủ và Tử Minh Dạ đều không tin lời này, bọn họ tình nguyện tin tưởng là nghe nhầm, nếu không cũng quá chấn kinh dọa người rồi.

"Hừ." Bách Linh tiên tử hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua khuôn mặt của Hạ Như Phon:, "Người khác nói cái gì thì các ngươi sẽ tin sao? Nói không chừng là nữ nhân này thuê người khác nói dối để bám lên Tử Minh phủ, mà phủ chủ tuệ nhãn, sao có thể bị nữ nhân vì đạt đươc mục đích mà không chừa thủ đoạn này lừa gạt?"

Vừa rồi, chính là vì nữ nhân này, nàng mới có thể bị từ hôn ở trước công chúng, cho dù nàng cũng chỉ gặp mặt hắn một lần, cũng không phải yêu hắn, nhưng cũng quyết không cho phép có người dám hủy ặt mũi của mình.

"Rống!"

Không đợi Hạ Như Phong trả lời câu hỏi của phủ chủ, trời không truyền đến một tiếng rồng rống, mọi người đưa ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy hai con rồng một đỏ một xanh xoay quanh ở không trung, trong đó khi hồng Long nhìn thấy Hạ Như Phong, cơ thể dần thu nhỏ lại, biến thành một thiếu niên hình tượng nghiêm túc, từ không trung hạ xuống.

"Chủ nhân, ta đã trở lại."

"Vật Nhỏ, một đường này ngươi vất vả rồi." Hạ Như Phong đưa tay sờ đầu Vật Nhỏ, dịu dàng cười, nói.

"Chủ nhân, ta không vất vả." Vật Nhỏ lắc đầu, đôi mắt màu đỏ rực nhìn Ngân Long màu xanh phía trời kia, hai tay chống nạnh, quát: "Này, ngươi có thể xuống dưới rồi."

Hạ Như Phong nhíu mày, không hiểu nhìn về phía Vật Nhỏ, có lẽ là nhận thấy nghi ngờ của Hạ Như Phong, Vật Nhỏ bất đắc dĩ nhún vai: "Rồng Long tộc, là thay Long hoàng đến truyền lời, ta vốn muốn giúp Long hoàng truyền lời, kết quả nàng nhất định phải theo đến."

Sau khi Vật Nhỏ nói xong, Bạch Long trên trời không kia dần biến thành một thiếu nữ mắt bạc tóc bạc, nhưng sau khi thiếu nữ này đứng ở trước mặt Hạ Như Phong, yếu ớt nhìn Vật Nhỏ, hơi lắp bắp nói: "Đại —— đại nhân tôn quý như vậy, sao —— sao có thể —— có thể —— "

Vật Nhỏ đau đầu xoa huyệt thái dương, hung tợn trừng mắt nhìn nữ tử bạch y: "Ngươi tốt nhất câm miệng cho ta! Nghe ngươi nói chuyện ta đã đau đầu rồi."

Thiếu nữ tóc bạc bị hắn quát nên bị hoảng sợ, trong mắt bạc hiện lên lệ quang, khiếp nhược nhìn Vật Nhỏ, vẻ mặt oan ức: "Ta —— ta không —— không phải cố ý, ô ô..."

"Được rồi được rồi, ta biết ngươi không phải cố ý, ngươi đừng khóc được không?" Vật Nhỏ không nói gì đảo cặp mắt trắng dã, có chút đau đầu thở dài.

"Hu hu." Ai ngờ hắn không nói thì tốt, vừa nói, thiếu nữ tóc bạc đã nghĩ đến oan ức mấy ngày qua, khóc càng thêm hăng say, nước mắt không ngừng rơi xuống hai má xinh đẹp, trong đôi mắt bạc kia cũng tràn đầy oan ức.

"Tiểu thư, ta thật sự biết sai rồi, ngươi đừng khóc nữa, ta xin ngươi còn không được sao?" Vật Nhỏ không ngừng xoay người thở dài, khuôn mặt đầy bất đắc dĩ, cuối cùng hắn thật sự không thể nhịn được nữa, ngửa đầu phát ra một tiếng rồng ngâm: "Rống, ta chịu đủ, chủ nhân, ta muốn trở lại thế giới triệu hồi thư."

Biết Vật Nhỏ đã kiềm chế đến cực hạn, Hạ Như Phong triệu hồi ra triệu hồi thư, thu Vật Nhỏ vào. Đây chính là lần đầu tiên Vật Nhỏ chủ động yêu cầu muốn đi vào thế giới triệu hồi thư, có thể thấy được thiếu nữ tóc bạc mang đến phiền não cho hắn.

Nhìn thấy Vật Nhỏ rời đi, thiếu nữ tóc bạc ngậm miệng lại, nước mắt như trân châu rơi xuống, nâng đôi mắt chứa toàn nước mắt lên, lông mi màu bạc khẽ run, yếu ớt nhìn về phía Hạ Như Phong: "Như —— Như Phong đại —— đại sư, ta —— ta tên là là Ngân Luyến, ta thật —— thật sự không phải cố ý chọc —— chọc đại nhân hắn tức giận, hu hu..."

"Được rồi, ta biết ngươi không phải cố ý." Dù là Hạ Như Phong nghe thấy lời nói lắp bắp của Ngân Luyến, cũng không nhịn được đau đầu một chút, vỗ bả vai của nàng ta như trấn an, hơi nở một nụ cười: "Ngươi tìm đến ta là có chuyện gì sao?"

"Là —— là Long hoàng bệ —— bệ hạ, để cho