*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ban đêm, trăng sáng sao thưa, bên trong Tử Minh phủ đèn đuốc sáng trưng, tân khách không dứt.
Hôm nay là đại thọ của phủ chủ, hơn nữ con ruột của thiếu phủ chủ, cũng chính là ngày trọng đại thiếu gia Tử Minh phủ trở về Tử Minh phủ, rất nhiều thế lực Đông Linh đại lục nghe tin mà đến, cũng muốn để nữ nhi nhà mình lộ mặt ở trước thiếu gia Tử Minh phủ, nếu như có thể được hắn nhìn trúng, vậy gia tộc của mình sẽ có thể mượn tầng quan hệ này với Tử Minh phủ.
Gia tộc ôm ý tưởng như thế cũng không ít, cho nên gia tộc đến tiệc tối này, đều dẫn theo nữ tử kiệt xuất nhất trong nhà, những nữ tử đó son phấn diễm lệ, tranh nhau khoe sắc, ngồi ở trong phòng yến hội như bách hoa nở rộ, người không biết còn cho rằng Tử Minh phủ tổ chức đại hội tuyển mỹ nhân.
"Cung chúc phủ chủ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, và lệnh tôn nhận nhâu, thật sự là rất đáng mừng." Một lão nhân mặc cẩm y hoa phục nhìn thấy phụ tử Tử gia từ ngoài cửa đi vào, lúc này đi lên nghênh đón, vẻ mặt ý cười mở miệng chúc phúc nói.
Những người còn lại cũng không nhường, vội vàng nói ra một đống lời nói chúc phúc lớn, nhìn khuôn mặt tươi cười lấy long của hai người này, phủ chủ chỉ là thản nhiên gật đầu, thu ánh mắt của mình lại.
Lấy địa vị và uy vọng của ông, căn bản không cần khách sáo với những người đó bao nhiêu, không có bỏ qua xem thường bọn họ là đã nể mặt bọn họ lắm rồi, bọn họ đừng cho rằng mình không biết bọn họ đến có lý do dì, cũng không xem xem những nữ tử trong gia tộc bọn họ, xứng cới thiếu gia Tử Minh phủ ông sao?
Huống chi, thiếu phu nhân Tử Minh phủ đã chọn được người, trừ Hạ Như Phong ra, Dạ Thiên Tà đừng nói thích, ngay cả nhìn cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái, như nhìn nhiều chính là vũ nhục mắt của hắn.
"Ha ha, các vị, hoan nghênh đến tham gia thọ yến của ta, hôm nay trừ chuyện này ra, còn có một chuyện, chắc mọi người cũng đều đã nghe nói, đó chính là nhi tử thất lạc nhiều năm của Minh Dạ đã trở về Tử Minh phủ ta, hơn nữa là người thứ hai có mắt tím trong ngàn năm qua của Tử Minh phủ ta." Phủ chủ vuốt chòm râu tuyết trắng, với những đồ đệ tranh phong thúc ngựa, mặt cười dạ khóc nói: "Cho nên, ta tính ở tiệc tối nay, để cho Tà nhi hắn nhận tổ quy tông."
Cuối cùng cũng nghe thấy đề tài mọi người cảm thấy hứng thú, mọi người cũng không nhịn được đứng lên, vẻ mặt đều chứa vẻ chờ mong.
Đây chính là cầu nối quan hệ của bọn họ với Tử Minh phủ, cho dù thế nào cũng không thể buông tha...
Ngay lúc này, hai nam nữ khiến cho người ta đều không thể bỏ qua đi từ xa đến gần, đi đến trước mặt. Chỉ thấy nam tử trong đó, tuấn mỹ như thiên thần, mặc trường bào màu tím tôn quý mà tà mị, nhưng mà chỉ khi nhìn nữ tử bên cạnh, khóe môi mới cong lên, trong mắt tím biện ra một tia nhu hòa.
Nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, dưới ánh trăng nàng mặc váy dài màu bạc bay bay, tóc đen tung bay lên, ngay cả người Tử Minh phủ sớm thấy qua Hạ Như Phong, cũng phải ngây người một chút. Lúc này nàng đã rút một vẻ lạnh nhạt cao ngạo kia đi, hiện vẻ di thế mà độc lập, mà như mặc kệ là nàng mặc y phục đỏ, hay là y phục bạc nàng, đều có thể nói ra một khí chất hoàn hảo của nàng.
Bóng dáng hai người này đứng chung một chỗ lại xứng đôi và hài hòa như thế, thật giống như, bất kì kẻ nào cũng đều không thể xen vào...
Mới vừa đi vào trong phòng, Hạ Như Phong đã cảm nhận được địch ý đến từ bốn phương tám hướng, nhíu mày một cái, phóng ánh mắt nhìn lại, khi nhìn thấy đối địch trong mắt những nữ tử đó không che dấu chút nào, bất dắc dĩ thở dài, bởi vì nàng đã sớm biết, mình sẽ gặp phải tình hình như thế.
Cho dù mấy trưởng lão kia không chấp nhận Dạ Thiên Tà, dù sao hắn cũng là thiếu gia Tử Minh phủ, tự nhiên cũng là mục tiêu của đám nữ tử này, nàng đi ở bên cạnh Dạ Thiên Tà, sao có thể không bị coi là kẻ thù? Cho dù nàng không thích phiền toái, nhưng nam nhân của nàng há là những người đó có thể nhìn trộm?
Có lẽ là Dạ Thiên Tà cũng cảm nhận địch ý của những người đó, khẽ nắm tay Hạ Như Phong, mắt tím lạnh như băng nhìn qua đám nữ tử kia, bị ánh mắt của hắn nhìn, các nữ tử đều không nhịn được rùng mình, không rõ người vừa rồi còn ôn nhu như vậy, ngay sau đó có thể trở nên lạnh lùng như thế.
Thật ra sao các nàng có thể biết, Dạ Thiên Tà chỉ ôn nhu với một mình Hạ Như Phong.
"Ha ha, hôm nay trừ hai chuyện kia ra, ta còn có một việc khác muốn tuyên bố." Phủ chủ vuốt râu, lúc ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, ngoài ý muốn nhu hòa đi: "Đó chính là, hôn sự của thiếu gia và thiếu phu nhân Tử Minh phủ ta, hy vọng đến lúc đó các vị đều có thể đến tham gia tiệc vui của Tử Minh phủ."
"Cái gì, thiếu phu nhân?"
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Hạ Như Phong, bọn họ biết, thiếu phu nhân trong miệng phủ chủ, tất nhiên là nàng không thể nghi ngờ, rốt cuộc nữ tử này có bản lĩnh gì, có thể khiến cho phủ chủ đồng ý hôn sự của nàng và thiếu gia Tử Minh phủ? Nếu như nàng là một đệ tử trong thế lực quan trọng,