Chương 4: Thị trấn Siren

Hệ thống phát ra nhiệm vụ đầu tiên, nhưng điểm chú ý của Bạch Liễu không hề ở nhiệm vụ, hắn nhìn hai chữ "ấp trứng" lâm vào trầm tư.

... Ấp trứng?

Ồ, đám pho tượng kia có thể ấp trứng bọn họ sao?

Bạch Liễu âm thầm nhớ, hắn vừa quay người liền thấy đối diện giường có một pho tượng người cá cao bằng người đang đứng thẳng.

Đây là pho tượng người cá lớn nhất trong khách sạn mà Bạch Liễu từng thấy, cũng là pho tượng duy nhất không nhìn thẳng vào hắn.

Pho tượng này mĩ lệ cực kỳ, vẻ mặt bi thương tha thiết, trên tay bưng chiếc gương sáng bóng, đôi tay ưu mỹ của người cá chính là giá đỡ của chiếc gương.

Pho tượng duy nhất không nhìn về phía Bạch Liễu thương cảm nhìn vào gương, mà đôi tay nâng gương của nó như đang bao bọc lấy hình chiếu Bạch Liễu bên trong vậy, điều này khiến Bạch Liễu cảm thấy không được thoải mái, ánh mắt pho tượng người cá rơi trên gương, lông mi rủ xuống, khóe mắt hạ thấp, đuôi cá vô lực đặt ngang trên đất, giống như vì người trong gương khóc lóc tỉ tê, biểu tình ưu sầu thương cảm, Bạch Liễu nhìn gương, 'Bạch Liễu' bên trong cũng nhìn hắn, lộ ra nụ cười âm u.

Bạch Liễu không nói năng gì dùng vải trắng đậy gương lại.

Hình ảnh kinh dị ở trình độ này không là gì với Bạch Liễu, ở thế giới thực hắn là người thiết kế game kinh dị, thường thường một mình ngồi thức đến hai ba giờ sáng. Các loại hình ảnh kinh dị thường thấy, tỉ như hình phản chiếu trong gương nhìn người chơi cười âm hiểm, Bạch Liễu đã nhìn nhiều đến chết lặng, không có cảm giác gì.

Những du khách mất tích không tiếng động trước đó theo lời kể của Jeff hẳn là bị những pho tượng người cá này ấp trứng rồi.

Mặc dù Bạch Liễu còn chưa hiểu ấp trứng cụ thể là làm gì, nhưng tóm lại chẳng phải thứ gì tốt.

Để cẩn thận, Bạch Liệu dùng ga trải giường và vải trắng che lại hết những tầm mắt quỷ dị kia, dù rằng không nhất định có tác dụng, nhưng có còn hơn không, quan trọng là bị nhiều pho tượng nhìn như thế Bạch Liễu cũng không ngủ được.

Lúc hắn che lại mặt gương có chạm phải đuôi cá của pho tượng, xúc cảm không hề bóng láng trơn mịn như cẩm thạch, mà là trơn trượt nhơn nhớt như vảy cá, Bạch Liễu thậm chí cảm giác được đuôi cá dưới tay hắn nhẹ nhàng rung động,

Bạch Liễu dừng một chút, hắn ngửi ngón tay vừa chạm pho tượng có thể thấy mùi tanh của cá, mà khi Bạch Liễu dán sát lại gần pho tượng người cá ngửi, thì chỉ ngửi thấy mùi nước hoa khách sạn chứ không thấy mùi tanh đó nữa.

Có thể là mùi mang từ trên xe xuống...

... Càng có thể là chính Bạch Liễu đang tỏa ra mùi tanh của cá, liên tưởng đến việc pho tượng người cá có thể ấp trứng du khách, Bạch Liễu nhíu mày, cảm giác không tốt lắm.

Pho tượng người cá có thể ấp trứng ra thứ gì? Hơn nửa là một loài cá tướng mạo xấu xí đi, từ "ấp trứng" làm Bạch Liễu không nhịn được nghĩ tới một bộ phim tên 《 Mermaid In A Manhole 》, hắn đã từng xem phim này hai ba lần để tìm tài liệu vẽ, từ đó về sau không hề có ảo tưởng tươi đẹp nào về loại sinh vật tên người cá nữa.

Ngồi trên xe tới nửa đêm, Bạch Liễu đã sớm mệt mỏi, hắn tắm rửa đơn giản một lát, liền nằm trên giường chìm vào giấc ngủ, giá trị thể lực của hắn đã về 0, cần tại thời điểm an toàn ngủ một chút bổ sung giá trị thể lực.

Nửa đêm, Bạch Liễu bị một tiếng kéo nặng nề đánh thức.

Hắn vừa mở mắt, liền thấy vải trắng đắp lên pho tượng không biết rơi xuống từ khi nào, chỉ còn lại một vài pho tượng vẫn còn vải bên trên, nhưng vải chỉ che được một nửa bên mặt chúng, biểu tình của pho tượng tựa hồ cũng thay đổi rất nhỏ, từ mang theo thương hại đến không cam lòng và oán độc, không nhúc nhích nhìn Bạch Liễu, dường như đang trách cứ Bạch Liễu dùng vải trắng che kín chúng.

Bạch Liễu cũng phát hiện những pho tượng này cách giường hắn gần hơn so với trước khi ngủ, giống như một đám người đến gần bàn ăn chuẩn bị hưởng dụng.

Nhất là pho tượng bưng gương, Bạch Liễu mơ màng vừa tỉnh liền thấy chân mình đã sắp dính sát vào gương, chiếc gương lớn đã bị dời tới sát giường, Bạch Liễu vừa ngồi dậy liền thấy bóng mình trong gương.

Bạch Liễu trong gương làn da tái nhợt như đá vôi, trong mắt không có con ngươi màu đen, xung quanh đôi mắt là đường hoa văn mạng nhện như cẩm thạch, 'hắn' hướng ra bên ngoài gương nở nụ cười cứng còng, chớp mắt một cái, Bạch Liễu như vừa gặp ảo giác, hình chiếu của hắn lại trở về bình thường.

Bạch Liễu câm nín, hắn ngồi dậy, mặt không đổi sắc tim không đập nhanh dùng vải trắng mạnh mẽ trói lại đám pho tượng.

Vì phòng ngừa pho tượng thoát ra, Bạch Liễu còn dùng dây thừng buộc chặt hai vòng, sau đó chuyển các pho tượng nhỏ vào tủ quần áo khóa lại, pho tượng lớn thì kéo vào phòng tắm khóa trái cửa, động tác dứt khoát nhanh nhẹn như một tên tội phạm bắt cóc lành nghề.

Những thứ này hình như bị hạn chế nhất định về hành động, trước khi Bạch Liễu ngủ chưa hề xê dịch, hơn nữa phải tránh khỏi vải trắng nhìn thấy Bạch Liễu mới có thể xê dịch về phía hắn, có vài pho tượng vẫn trùm vải trắng không hề tụ tập về phía mép giường, mà tản ra khắp nơi, không có phương hướng.

Hiểu rõ điều này, Bạch Liễu quết định thật nhanh phóng đại hạn chế này nhiều nhất có thể.

Đúng lúc hắn làm xong mọi việc, phủi tay chuẩn bị ngủ tiếp, Bạch Liễu nghe thấy cách vách truyền tới tiếng cửa khép mở, cùng tiếng bước chân rón rén.

Động tác lên giường của Bạch Liễu ngừng một lát, phòng chung quanh hắn đều là phòng hắn đặt, hai phòng hai bên trái phải hắn là Andrey và Jeff, vì bảo vệ (?) chính mình, Bạch Liễu cố ý sắp xếp phòng Lucy cách xa phòng hắn nhất.

Tiếng cửa mở truyền đến từ bên trái, phòng của Jeff, Bạch Liễu bò dậy, dán vào mắt mèo trên cửa nhìn hành lang, Jeff ngó xung quanh một chút, xác nhận trên hành lang không có ai, liền lén lén lút lút đi xuống cầu thang.

Bạch Liễu nhíu mày, Jeff nửa đêm không ngủ còn đi đâu?

Hắn vừa định chuẩn bị mở cửa đi theo xem, nắm đấm cửa phòng vốn đóng lại của Jeff bắt đầu chậm chạp chuyển động, tựa hồ có người nào muốn theo Jeff rời khỏi phòng.

Phòng ở khách sạn vốn là một người một phòng.

Trong phòng Jeff chỉ có một mình cậu ta, Lucy không thể nào nửa đêm tới phòng Jeff, Andrey và Jeff quan hệ bất hòa càng không thể nào, Bạch Liễu thì đang ở phòng mình.

Vậy người muốn đi ra từ phòng Jeff là ai?

Bạch Liễu hơi giật mình, hắn chợt ý thức được cái gì, hơi rơi con mắt đang xem mắt mèo đi.

Đi ra từ phòng Jeff không phải người!

Nắm đấm cửa phòng Jeff chuyển động cạch một tiếng, rốt cuộc chậm rãi mở ra, Bạch Liễu lại nghe thấy tiếng kéo lê nặng nề giống tiếng hắn nghe được lúc nửa tỉnh nửa mê, như có thứ gì khuỵu gối xuống bị người kéo lê đi vậy.

Lần này Bạch Liễu biết âm thanh đó phát ra từ đâu.

Một đám pho tượng người cá từ phòng Jeff đi ra, mặt mũi ngưng trệ bất động, không có biểu tình, con mắt trắng bệch vì không có con ngươi trở nên tử khí trầm trầm, đuôi cá kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng vang kèn kẹt trên thảm đỏ giữa hành lang không người, toàn thân cao thấp duy trì không nhúc nhích lê về phía trước, khiến Bạch Liễu nhớ tới loại quỷ quái chỉ có thể nhảy về phía trước và phía sau - cương thi.

... Vật này có thể tự mình chạy ra khỏi phòng, còn có thể mở cửa...

Lúc pho tượng người cá trong phòng Jeff đi tới cầu thang, dường như phát hiện ra cái gì, cổ nó cứng đờ vặn 180 độ về phía sau, bỗng nhiên thay đổi hướng, mặt không đổi sắc đi về phía phòng Bạch Liễu.

Bạch Liễu giật mình, hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống cạnh cửa, phủ vải trắng che mình, chỉ để lộ đôi mắt.

Bạch Liễu chắc chắn cửa đã khóa trái xong, rúc ở góc dưới bên phải cửa muốn nhìn xem vật này rốt cuộc định làm gì, rất nhanh sau hắn thấy mắt mèo trên cửa biến thành màu trắng, còn đang không ngừng chuyển động.

Vật này đang sán lại gần tìm người trong phòng, thứ không ngừng chuyển động là con ngươi của pho tượng.

Hình ảnh gây sợ hãi này được trung thực phát sóng trên TV, mấy người đứng trước TV nhỏ của Bạch Liễu đều nín thở mà xem, căng thẳng cắn móng tay.

"Đờ phắc, thật khủng khiếp, tôi mà ở trong đấy chắc chắn giá trị tinh thần sẽ tụt..."

"Ổn định a! Ổn định! Tỉ lệ người mới chết ở đây quá cao!"

"Chủ yếu là vì người mới mới đến, gì cũng không biết, còn bị quái vật chặn trong phòng, chạy không thoát! Chỉ có thể tìm nhược điểm đả kích."

"Hơn nữa thị trấn Siren cũng rất kinh khủng, rất khó bình tĩnh để tìm nhược điểm..."

Mấy người mới xung quanh TV nhỏ của Bạch Liễu cũng chơi đến đoạn bị pho tượng người cá chặn ở cửa, có vài người tiến độ nhanh hơn, pho tượng đang đập cửa rồi, người chơi trong TV nhỏ bên cạnh Bạch Liễu đang vừa khóc vừa bưng lỗ tai co rúc cạnh cửa, trong tay run rẩy cầm một cái gậy gỗ, hình như chuẩn bị dùng để công kích, pho tượng người cá đập cửa một cái, cậu ta lại khóc một tiếng, cửa phòng bị đập hai ba lần liền ngừng, pho tượng người cá bên ngoài hình như đã rời đi.

Người chơi này âm thầm lau nước mắt, thở phào sống sót sau tai nạn, chống cửa nâng đôi chân mềm nhũn đứng lên.

Nhưng cậu ta không hề phát hiện, mắt mèo trên cửa vẫn trắng toát, một con mắt cẩm thạch xuyên qua mắt mèo nhìn chằm chằm người bên trong.

Pho tượng người cá căn bản không rời đi, nó giả vờ như đi rồi để xem trong phòng có người không, nhìn thấy người chơi đứng lên, nó nở nụ cười thỏa mãn khi tìm thấy con mồi, cửa chợt bị đập hai cái nữa, dễ dàng bị phá ra, người chơi không phản ứng kịp đã bị cửa đập xuống sàn kêu thảm, pho tượng người cá kéo cái đuôi nặng nề vào phòng, nụ cười của nó lộ ra thuần khiết kì dị cùng dữ tợn cổ quái, giang hai tay chậm rãi đưa về phía người chơi đang bị đè dưới cửa.

Nháy mắt người chơi bị tay pho tượng người cá chạm vào, cậu ta giống như bị cái gì hút hết óc vậy, con ngươi lật lên, mắt trợn trắng, sùi bọt mép, tứ chi chậm chạp co rúc, đôi chân khép lại ra sức đung đưa trên đất, giống như đuôi cá bị tạt nước sôi không ngừng giãy giụa, làn da trở nên cứng ngắc tái nhợt, xung quanh mắt người chơi xuất hiện đường hoa văn cẩm thạch giống của 'Bạch Liễu' trong gương, đồng tử biến mất, chỉ còn lại đường vân phủ kín tròng trắng mắt, khóe miệng cứng đờ nhếch lên.

【 Người chơi Dịch Trung giá trị tinh thần về 0, bị quái vật pho tượng người cá hoàn toàn dị hóa, qua cửa thất bại 】

【 Người chơi Lưu Tiểu Hồng giá trị tinh thần về 0, bị quái vật pho tượng người cá... Qua cửa thất bại 】

【 Người chơi Trâu Minh... Qua cửa thất bại 】

TV nhỏ có thông báo thất bại rẹt một tiếng tắt ngóm, những người vây quanh mấy TV nhỏ này không khỏi thở dài.

"Ài, biết mà, phó bản lần này khó thông quan quá..."

Mới buổi tối đầu tiên, vừa đối mặt với quái vật, TV nhỏ cơ bản đã tối đi một phần năm, TV nhỏ trên dưới trái phải Bạch Liễu đều đã tắt, chỉ còn dư lại hắn ngồi gần cửa phòng, sắc mặt trấn định nhìn ngoài cửa.