Chương 87: Các Đại Thánh Địa thật có lòng tốt

- Sư thúc tổ, cát này hình như hơi lạ. . . . .

- . . . . Thật không?

Trong ngữ khí của Lý Nguyên Thần lộ ra một tia kinh ngạc, nghĩ nghĩ, vẫn là không nên đả kích tinh thần tích cực của Hoả Vũ. Từ ngoài cửa tiến vào, bây giờ đã chạy đến ổ nhà người ta, bây giờ mới phát hiện được cát này không đúng.

Thật đúng là hậu tri hậu giác.

- Ừm, cát này hình như ngay cả thần thông pháp lực cũng có thể cách trở.

Thần sắc Hoả Vũ ngưng trọng, tinh tế tham trắc.

- Phía dưới cát này khẳng định còn có rất nhiều Thánh Nhân Kim Thi, hiện tại thần thông pháp lực của ta đều bị những hạt cát này cách trở, hoàn toàn thấy không rõ phía dưới rốt cuộc có gì.

- Hình như. . . . Thật đúng là vậy.

Lý Nguyên Thần còn rất nghiêm túc gật gật đầu.

Không chỉ nói hắn, cho dù lấy tu vi của Hoả Vũ hiện tại, thần thông pháp lực đổ xuống, ít nhất cũng có thể dễ dàng dò ở dưới mấy trượng. Nhưng hiện tại, dù là hắn, thần thông pháp lực cũng hoàn toàn chảy xuống không được.

Tất cả thần thông pháp lực đều bị Sa Chi Tức Nhưỡng hoàn toàn cách trở.

Xa xa, phía trên sa địa, loáng thoáng có thể thấy được không ít toái cốt.

Khắp mình đều như lưu kim, chói lọi rực rỡ, yêu dị vô cùng, lại mang theo một tia thánh khiết.

Hắn biết, kia nhất định là hài cốt của Chân Thánh cường giả.

Cho dù là trải qua ngàn năm năm tháng ma diệt, vẫn như cũ bảo trì sự uy nghiêm cường đại của Thánh giả.

Tu hành giả một khi đạt thành tựu Chân Thánh, đó là nhục thân bất hủ bất diệt, gân cốt toàn thân tựa như hoàng kim, khắp mình đều như lưu kim. Chẳng qua là hiện tại, phía dưới phiến sa mạc này, ngay cả Bất Hủ Kim Thân của Chân Thánh cũng đã ma diệt.

Chỉ còn lại các loại mảnh vỡ của hài cốt.

Thời điểm lúc trước khi ở bên ngoài, hắn liền đã cảm giác được bên trong Thận Cảnh có rất nhiều tử khí cường đại, nhất định là đã chết rất nhiều Nhập Thánh cường giả, Chân Thánh cường giả, chỉ là một đường đi tới, ngay cả nửa cái hài cốt cũng không thấy.

Bây giờ hắn rốt cuộc hiểu được.

Ở trong vạn năm tháng qua, thi cốt thâm nhập sa địa, sợ là đều ở nơi đây.

Thành nền tảng dưới chân phiến sa mạc này.

Thành trụ của pháp trận!

Cái xoáy nước này nhất định là một pháp trận cường đại đến mức hắn không thể tượng tưởng được!

Một cái pháp trận từ vô số hài cốt Kim Thân của Nhập Thánh, Chân Thánh tạo thành!

- Chúng ta. . . . Phải đi vào sao?

Hoả Vũ thần sắc do dự, trên mặt sầu lo.

Chỉ là đứng xa xa ở bên ngoài, liền đã cảm nhận được một sự khiếp sợ.

- Linh lực của ta hiện tại có chút không đủ, phải khôi phục một chút, trước từ từ. . . . .

Lý Nguyên Thần cau mày, không ngừng suy tư.

Cái này mà đi vào, nháy mắt liền đó là cá trong chậu.

Hai người liền như vậy tuỳ tiện đi xuống, mục tiêu quá rõ ràng, hệ số nguy hiểm cũng quá cao.

Nói xong, hắn quay đầu lại xa xa nhìn một cái.

Xa xa, loáng thoáng, đã có không ít người lướt tới đây.

- Linh lực không đủ. . . . . . ?

Hoả Vũ lầm bầm một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn chu chu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lý Nguyên Thần, chỉ thiếu không có phun ra một câu " Sư thúc tổ, bịa, thì ngài cứ tiếp tục bịa, ta một chữ cũng phải tin, người dù sao cũng hung hơn ta."

Vừa lúc mới bắt đầu ở ngoại vi, Lý Nguyên Thần cũng là nói linh lực không đủ.

Còn nói cái gì về sau chỉ có thể dựa vào nàng.

Kết quả là vừa tiếp tục đi, thì Lý Nguyên Thần liền điên cuồng làm ẩu, các loại pháp trận tung ra loạn khắp nơi hết cả lên.

Linh lực để tiêu hao pháp trận e rằng không biết đã hơn bao nhiêu Nhập Thánh cường giả!

Người như thế mà còn có thể nói linh lực không đủ, có đánh chết nàng cũng không tin!

Nàng hơi giật mình, nhìn Lý Nguyên Thần nói xong liền trực tiếp ngồi xuống, bắt đầu "điều tức", khôi phục.

. . . . . .

- Tiểu muội, chúng ta sẽ không phải cứ như vậy trực tiếp đi vào nơi sâu nhất Thận Cảnh chứ.

Đường Vũ Phi thần sắc bất đắc dĩ.

Vừa đi, vừa cẩn thận cảnh giác bốn phía.

Bốn phía tử sắc như triều, cho dù gặp được yêu vật, cũng chỉ là mấy con linh tinh.

Trước kia mỗi lần Thận Cảnh, tu hành giả thường phải một người, hoặc là vài người, đối mặt với một biển yêu. Nhưng lúc này đây hoàn toàn ngược lại, một ít yêu thú linh tinh, vừa mới hiện thân, liền phải đối mặt với một biển người.

Hành trình của Thận Cảnh lần này, Đường gia bọn họ chính là trù tính nhiều năm!

Bây giờ xem ra, căn bản không cần thiết gì!

Tất cả cố gắng, tất cả công lao đều vô dụng!

- Không phải chúng ta, mà là mọi người. . . . .

Đường Vũ Tiên theo Sa Mạc Tử Triều chậm rãi bước đi, thần sắc cũng cực kỳ bất đắc dĩ.

Ngoại trừ bọn họ ra, thì còn rất nhiều người của Thánh Địa gần như là tiến vào.

Người ở bên ngoài nghe được tin tức, lại hoàn toàn ngồi không yên.

Người vào càng nhiều!

Hiện tại, người ở cả Sa Mạc Tử Triều so với yêu thú nhiều hơn không biết bao nhiêu lần!

- Không thể tin được Bạch Hành Chu của Thần Tiêu Kiếm Tông cũng đến đây. . . . .

Nàng quay đầu liếc mắt một cái, mơ hồ thấy không ít người quen.

Tại thế gian bên ngoài, người đáng giá để cho nàng chú mục không vượt qua năm, mà Bạch Hành Chu đó là một trong số đó, đó là thiên chi kiêu tử trẻ tuổi của Thần Tiêu Kiếm Tông, cùng Tây Hải Lạc Thần cơ hồ nổi danh.

Xa xa, một nhóm thanh niên nam nữ.

- Bạch sư huynh, ở Thận Cảnh, thật đúng là bị một mình Lý Nguyên Thần kia càn quét hết rồi. Khó trách Tây Hải Thánh Địa lúc này lại đột nhiên lại mở ra hạn chế, không giống với yêu cầu nghiêm khắc trước kia.

- . . . . . Đúng vậy, thật đúng là người so với yêu thú nhiều hơn.

Bên cạnh có một người cũng phụ hoạ theo.

. . . . . .

- Hoả Vũ, sư thúc tổ của ngươi không sao chứ.

Thấy Lý Nguyên Thần ngồi dưới đất điều tức, Đường Vũ Tiên đi qua.

- Sư thúc tổ của ta. . . . Hắn hiện tại linh lực không đủ, có thể là vừa rồi. . . . Vừa rồi. . . . .

Hoả Vũ đỏ mặt, muốn bịa mà làm sao cũng bịa cũng không xong.

- Đại khái là tu dưỡng điều tức một hồi là được.

- Ta ở đây nhưng thật ra có chuẩn bị một ít Thánh Nguyên Đan.

- Thánh Nguyên Đan?

- Ừ, mấy thứ này ngươi nên dùng.

Đường Vũ Tiên rất là thành khẩn.

Thánh Nguyên Đan vốn chính là chuẩn bị để dùng trong hành trình Thận Cảnh lần này, nhưng bây giờ, căn bản là không dùng được, nhưng Lý Nguyên Thần, một đường càn quét chém yêu, hiện tại chỉ sợ linh lực đã hao tổn cực điểm, hư nhược.

Dứt lời, nàng đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, trong tay tức thì thêm một tiểu bình sứ tinh xảo bạch sắc của nguyệt.

Sau đó thoải mái đưa qua.

- Tây Hải chúng ta cũng có Hoả Quỳnh Đan.

Phía sau, Lạc Thanh Dao cũng đi tới.

Lúc trước còn đang suy nghĩ, vì cái gì mà Lý Nguyên Thần tới gần nơi sâu trong Thận Cảnh, rồi đột nhiên ở tại chỗ bất động, hiện tại xem ra, tất nhiên là do lúc trước cùng yêu thú chiến đấu, linh lực hao tổn lớn,nói không chừng còn bị thương.

Loại Hoả Quỳnh Đan này là từ Hoả Quỳnh Hải Thụ ở nơi sâu trong Tây Hải ngưng luyện mà thành.

Linh lực cực kỳ dồi dào!

Vô luận là tu dưỡng điều tức bình thường, hay là khôi phục lâm đối địch chiến, đều ảo diệu vô cùng!

- Xem ra Lý Nguyên Thần bị thương.

- Chỉ sợ là vậy, dù sao thì một mình hắn đối phó hết tất thảy yêu thú, cũng làm khó hắn rồi.

- Quả thật, bằng không thì lấy thủ đoạn của hắn, chỉ sợ là đã sớm chạy vào.

Rất xa, không ít người cũng theo tới đây, nghị luận.

Không ít người trực tiếp đi tới.

- Lý công tử, đây là Tạo Hoá Vô Cực Đan của Vô Cực Tông chúng ta, tuy rằng Vô Cực Tông ta so ra kém với Trường Ly Kiếm Tông các ngươi, có điều là Tạo Hoá Vô Cực Đan của tông môn ta, cũng là nổi danh ở thế gian này, công diệu bất phàm.

Trong lúc nói chuyện, lại có một người đem đan dược trân quý của bản thân đưa ra.

- Đây. . . . .

Lý Nguyên Thần thần sắc bất đắc dĩ.

- Lý công tử, Tử Yên Trừng Tuyết Đan của Thiên Quyền chúng ta cũng là liệu thương thánh phẩm, dù sao thì lúc này chúng ta cũng không dùng được, thương thế của ngươi quan trọng hơn, xem như là một chút tâm ý của Thiên Quyền Thánh Địa chúng ta. . . . .

- Đúng thế, ta đây cũng có một ít đan dược, Lý công tử nhìn xem không hợp thì không dùng.

- Ta đây cũng có. . . .

- Mọi người đều có lòng tốt, chúng ta hãy thu đi.

Hoả Vũ cũng thúc giục.

Chỉ là trong lúc nói chuyện, không ít người đều dựa vào đây.

Có đan đưa đan, có dược đưa dược.

Tu hành giả bên ngoài lịch lãm, loại đan dược này cơ hồ đều là có chuẩn bị cả.

Huống chi đây còn là hành trình trong Thận Cảnh.

Sư thúc tổ của nàng thật sự là rất được hoan nghênh, coi như là nàng, cũng là thưởng chung quang vinh!

Lòng tốt?

Lý Nguyên Thần chỉ cảm thấy da đầu run lên.

Cho dù không có dùng, hắn cũng có thể cảm nhận được bên trong linh đan diệu dược này linh lực dồi dào!

Chỉ là hắn một khi dùng, tu vi sợ là lại muốn cọ cọ cọ hướng lên trên trướng nữa!

Nhóm người này, là ngại hắn chết không đủ nhanh sao!

Đây là muốn đưa tay tiễn hắn một đoạn đây!

- Được rồi, ta đây liền. . . . Cảm ơn mọi người.

Lý Nguyên Thần vẻ mặt bồi cười, cũng chỉ đành phải một cái thì thu một cái.

Thứ như đan dược, hắn tự nhiên là biết đến.

Nhưng dùng từng cái từng cái, thì rất phiền toái, ăn cũng là quá tốn thời gian.

- Lý Nguyên Thần, ngươi ở đây hảo hảo điều dưỡng đi. Về phần đường phía dưới, liền giao cho Thần Tiêu Kiếm Tông chúng ta, ngươi yên tâm, có Bạch sư huynh ta đây, phía dưới mặc kệ có cái gì, chắc chắn cũng sẽ bị chúng ta càn quét hết thảy!

Chính là trong lúc này, một đám người Thần Tiêu Kiếm Tông đều chạy xuống.

- Vậy làm phiền các vị.

Lý Nguyên Thần còn rất nghiêm túc gật gật đầu.