Chương 57: Người với người sao lại khác biệt lớn như vậy!

【Hệ thống đã thoải mái thoả mãn yêu cầu phù hợp | Có hay không tiến giai Huyền Thuỷ Trận? 】

Lý Nguyên Thần không chút suy nghĩ, tâm niệm, trực tiếp chọn có.

Chỉ là ngắn ngủi mấy cái hô hấp, danh kiếm Trấn Ngục trong tay hắn liền hoá thành những tinh thạch tàn, theo gió mà rơi. Ngay tại vừa rồi, lúc hắn hấp thu Thiên Địa Kiếp Hoả trên danh kiếm, rõ ràng là đã cảm giác được, bên trong Kiếp Hoả có mang theo một luồng thuỷ âm nhu.

Thuỷ hoả giao hoà, cái loại cảm giác này thật là thần diệu a.

Nếu không phải có Huyền Thuỷ, thì hắn hấp thu chắc hẳn cũng sẽ không thoải mái như thế.

Hắn tinh tế cảm ứng bản thân, chỉ cảm thấy Kiếp Hoả kim sắc toàn thân theo máu lưu động, tại trong cơ thể cuồn cuộn chảy xuôi, theo tứ chi trăm hài không ngừng trùng kích gột rửa thân thể hắn, tựa như lôi điện dệt pha, thần mang thiểm diệu.

Một tia hào quang kim sắc thản nhiên xuyên thấu qua làn da mà hiển hiện, toàn thân rạng rỡ phát quang.

Đấy vẫn là máu của nhân loại sao?

Hắn đã mơ hồ phân không được.

Trong lúc ngẩn ngơ, máu của hắn dĩ nhiên đã cùng Kiếp Hoả hoàn toàn dung hợp.

Kiếp Hoả kim sắc theo thân thể cuồn cuộn chảy xuôi, như là hoả diễm trở đi trở lại sôi trào, thoáng như một vòng sáng chói của thái dương, loá mắt vô cùng. Máu toàn thân cũng tựa như hoá thành kim sắc, trong lúc lưu động lại phảng phất như có lôi minh.

sau khi hấp thu chuôi danh kiếm này, chắc chắn, thân thể hắn đã càng mạnh hơn!

Không giống như là thân thể của nhân loại nữa, mà là càng giống như là thành Kiếp Hoả do thiên địa tạo hoá sinh ra.

Vô tận thần uy!

Nàng nếu lại có đem thêm nhiều mấy thanh thì tốt rồi.

Hắn lơ đãng ngẩng đầu liếc mắt một cái, tựa như có một số toan tính vẫn còn chưa xong.

Bầu trời gió nhẹ hiu hiu, vân cuốn vân thư, trong lúc ngẩn ngơ, tâm thần hắn dường như thẳng thấu hư không cả ngàn dặm, ở trên đám mây, hình như ẩn ẩn cảm giác được cái gì đó, cùng Kiếp Hoả kim sắc trong cơ thể hắn hô ứng từ phía xa.

Cái loại cảm giác này không thể giải thích được, mà miêu tả cũng không xong.

Toàn thân lại lộ ra một sự nhẹ nhàng phiêu phiêu, tựa như di thế xuất trần, tuỳ thời đều có thể phá toái hư không, mọc cánh phi thăng thành tiên.

Nếu không phải biết chính mình chỉ có tu vi là Hợp Thần tứ trọng cảnh, thì hắn chỉ sợ phải nghĩ đến việc chính mình con mẹ nó đã siêu việt Nhập Thánh rồi!!

Hiện giờ, nhục thân hắn chỉ sợ sớm đã hơn xa Nhập Thánh cường giả!

Khoảng cách siêu việt Nhập Thánh cũng chỉ kém hơn một cái cảnh giới.

Thiên Kiếp sao?

Không giống.

Rất nhanh, hắn trực tiếp phủ định.

Tu vi của hắn hiện giờ bất quá chỉ là Hợp Thần tứ trọng cảnh, khoảng cách đến Hợp Thần thất trọng cảnh còn rất xa.

Thiên Kiếp thứ tư cũng không thể đột nhiên lại xuất hiện.

Xa xa, sắc mặt Lạc Thanh Dao sợ hãi không ngớt, đưa mắt đánh giá.

Lý Nguyên Thần trước mắt thoạt nhìn không biết làm sao, thần sắc đột nhiên lại ngưng trọng.

Chắc chắn có vấn đề gì đó.

Lúc này không đi, thì phải đợi đến khi nào.

Nàng một bên lặng lẽ lui về phía sau, một bên hướng đám ngươi Tây Hải Thánh Đại ý bảo lui lại.

Hiện giờ đứng trước mặt nàng, là một người nói được làm được!

Lúc trước Lý Nguyên Thần nói thanh danh kiếm kia không cần phiền toái, nháy mắt tiếp theo, cả thanh kiếm đều bị Lý Nguyên Thần ăn luôn.

Thật sự là vĩnh viễn không đem phiền toái đến cho nàng.

Mà Lý Nguyên Thần trước một câu còn có nói, ở trong mắt Lý Nguyên Thần, nhóm người bọn họ tòng thuỷ chí chung cũng không phải là đối thủ của hắn, mà chỉ là một đống công cụ hình người mà thôi. Nàng tuy rằng không biết "công cụ hình người" rốt cuộc là chỉ cái gì, công cụ là cái gì thì nàng biết rồi đó.

Công cụ chính là thứ lấy đến để sử dụng.

Nàng không biết Lý Nguyên Thần rốt cuộc sẽ sử dụng nàng làm cái gì.

Nhưng là mặc kệ như thế nào, đây nhất định là một sự tình rất chi là khủng bố!

Khủng bố đến mức làm cho nàng không thể lý giải được!

Tựa như Thiên Kiếp Kiếp Hoả của danh kiếm Trấn Ngục, bị Lý Nguyên Thần từng ngụm một nuốt đi!

Nàng quay đầu lại nhìn một cái.

Trong lúc lặng yên, đám người phía sau đã có không ít người bắt đầu lui về phía sau.

Ngay trong nháy mắt này, vô số người gần như đạt thành sự nhận thức chung.

Người trước mắt này sớm đã không phải là người mà bọn họ có thể đối phó!

Quá khủng bố!

Phải rút rút lui a!

Chỉ là chân của nàng vừa mới lui về phía sau, thì phía xa liền truyền đến một câu nói, theo trên sơn đạo truyền đến.

Nháy mắt tiếp theo, tuyệt mỹ dung nhan của nàng tái nhợt vô sắc.

Sự tình mà nàng lo lắng nhất vẫn là xảy ra.

- Nếu đã đến đây thì cũng đừng đi sớm như vậy a, mấy ngày nay liền ở đây đi!

Mấy ngày nay. . . . . ?

Liền ở đây?

Lạc Thanh Dao mở to hai mắt nhìn, hoa dung thất sắc.

Trước khi nàng gặp được Lý Nguyên Thần, nếu nàng mà nghe được một câu như thể chắc hẳn sẽ chỉ biết cười nhạt, làm sao một Bán Thánh tôn sư như nàng, tu vi siêu tuyệt, thần thông vô song, nói đi nói lại, làm sao lại bị người mạnh mẽ ép lưu lại!!

Nhưng là hiện giờ, nam nhân trước mắt nàng, nếu mở miệng, liền tất nói được làm được!

Lý Nguyên Thần nói lưu nàng vài ngày, liền một canh giờ cũng không thiếu!

Nàng ngay cả phản ứng cũng không kịp, chỉ cảm thấy trước mắt dường như có một trận mây khối ập đến, sương mù, vân vụ rộng lớn, nháy mắt tiếp theo, cả người nàng liền bị lạc trong sương mù, mọi người của Tây Hải Thánh Địa bên kia trong nháy mắt tiêu thất, mất hình mất bóng.

Chuyện gì đã xảy ra?

Như thế nào lại đột nhiên lại nổi lên sương mù?

Đây là. . . . Hãm Vân Trận trên núi vừa rồi?

Nó như thế nào lại chạy xuống dưới chân núi rồi???

Hãm Vận Trận kia không phải. . . . . Là cố định ở đỉnh núi sao?

Trong mảnh sương mù, vô số người nghi vấn trong lòng, hốt hoảng nhìn quanh bốn phía.

- Đây là. . . Hãm Vân Trận vừa rồi?

Lạc Thanh Dao lăng lăng đứng yên, trong mắt lộ vẻ khó tin.

Dù sao đây cũng là Hãm Vân Trận mà lúc trước bị một kiếm của nàng huỷ diệt!

Nếu muốn thiết trí loại pháp trận đại hình này, tất nhiên sẽ nhọc nhằn hao tâm tổn trí, tốn không biết bao nhiêu là tâm thần, một khi bị huỷ, muốn trùng kiến thì ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng. Nhưng hiện tại, Hãm Vân Trận trước mắt nàng, chẳng những trọng sinh, thế mà lại trực tiếp từ trên đỉnh núi chạy xuống trước mặt nàng!

Thậm chí là so với lúc trước càng mạnh!

Nàng khẽ thu liễm tâm thần, thần thông pháp lực ngưng tụ toàn thân, hình thành một tầng thuỷ có vầng sáng chói chang, sau đó đưa tay chạm đến đám vân vụ.

Nháy mắt tiếp theo, nàng hoảng sợ thất thanh.

Hãm Vân Trận đây là. . . . Sống!

Người bộ tộc các nàng, thiên phú dị bẩm, đối với thuỷ, đối với mây mù đều có thể đặc biệt cảm ứng. Cho dù chỉ là một cái tiếp xúc ngắn ngủi, đưa tay chạm đến, nàng liền hiểu ra, sự biến hoá lạ kì thiên biến vạn hoá của đám mây khói trước mắt.

Ngay tại nháy mắt này, chỉ sợ là trực tiếp biến hoá thành hơn trăm ngàn lần!

Cái cảm giác này tựa như đám mây khói nơi đây đang sống, tựa như một sinh mệnh!

Đây thật sự chỉ là một pháp trận phòng ngự trung cấp - Hãm Vân Trận sao?

Nàng hoàn toàn mơ hồ.

Rất nhanh, nàng trấn định lại.

Chỉ là một pháp trận phòng ngự trung cấp, còn không đủ để vây khốn nàng.

Một khi nàng đi ra ngoài, sự tình chắc hẳn sẽ được giải quyết.

Sau đó, nàng xoay người, chuẩn bị thi triển thần thông pháp lực, mạnh mẽ lao ra.

Hả?

Trong lúc bước đi, nàng lơ đãng ngẩng đầu.

Bầu trời trong nháy mắt bất ngờ thay đổi, những đường sáng mờ ảo trên sương mù, từng điếm kim mang hạ xuống.

Đây là. . . . Lôi kiếp?

Trong nháy mắt, sắc mặt nàng lộ vẻ sầu thảm, chỉ kém không có trực tiếp bại liệt nằm trên đất.

Độ kiếp kiêng kị nhất, từ trước đến nay chỉ có bốn chữ.

Người khác tham dự.

Hiên giờ ở đây là một biển người, một khi có người mạnh mẽ chống cự Thiên Kiếp, các loại khí tực hỗn tạp của tu hành giả nổi lên, uy lực của Thiên Kiếp sẽ chỉ biết tăng mà không giảm, thiên lôi cũng sẽ chỉ tụ lại càng nhiều hơn!

Những điểm kim mang dày đặc như mưa.

Thanh thế trùng trùng điệp điệp!

Một lần mấy ngàn người độ kiếp, cho dù là Nhập Thánh cường giả, chỉ sợ cũng sẽ bị tan thành tro bụi trong nháy mắt!

Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được khí tức của tử vong.

Gần trong gang tấc!

- Mọi người cẩn thận, ta nơi này có ba đạo kinh lôi, đây là Kinh Lôi Trận.

- Đúng a, ta nơi này cũng có hai đạo kinh lôi!

- Loại Kinh Lôi Trận này số lượng kinh lôi không nhiều a, không vượt qua chín đạo, mọi người không cần làm rối loạn trận tuyến. . . . . . . .

Bên trong mây mù, có không ít người lên tiếng khuyên giải.

Nhắc nhỡ lẫn nhau.

- Hả?

- Đây mà là Kinh Lôi Trận?

- Các ngươi con mẹ nó có xác định Kinh Lôi Trận chỉ có hai, ba đạo không???

- Đây là tình huống quái quỷ gì đâyyy!!

Ánh mắt Lạc Thanh Dao ngu si, trên đầu nàng là một mảnh thiên lôi lên đến trăm ngàn, dày đặc như mưa!

Làm sao mà lại có người nói chỉ có hai ba đạo kinh lôi chứ!!!

Bên nặng bên nhẹ, người với người sao lại khác biệt lớn như vậy!!!

Xuy xuy! !

Xuy xuy! !

Chỉ là trong lúc nói chuyện, đám kinh lôi đã đánh xuống.

Xa xa, Lý Nguyên Thần vừa lòng nhìn chằm chằm vào bảng thông báo phía trên.

Mặt trên là các loại thông báo về kỹ năng thuần thục cấp tốc loé lên.

Ngàn vạn người tụ cùng một chỗ, lấy để xoát kinh nghiệm, hiệu quả nổi bật vô cùng!

【Độ thuần thục của ngài đối với Hãm Vân Trận đã được tăng lên | Kỹ năng thuần thục + 1. 】

. . . . . .

【Độ thuần thục của ngài đối với Hãm Vân Trận đã được tăng lên | Kỹ năng thuần thục + 1. 】

【Thông qua kiên trì không ngừng nỗ lực, ngài đã đối với Hãm Vân Trận dễ dàng chưởng khống giai đoạn xuất trần nhập hoá. 】

【Ngài đã đem cấp bậc của kỹ năng Hãm Vân Trận tăng lên tới 30! 】

【Cấp bậc hiện tại : 30. 】

【Phạm vi : 4000 | Linh lực tiêu hao : 360 000/giây. 】

. . . . . .

【Độ thuần thục của ngài đối với Kinh Lôi Trận đã được tăng lên | Kỹ năng thuần thục + 1. 】

【Thông qua kiên trì không ngừng nỗ lực, ngài đã đối với Kinh Lôi Trận dễ dàng chưởng khống giai đoạn thành thạo vô cùng. 】

【Ngài đã đem cấp bậc của kỹ năng Kinh Lôi Trận tăng lên tới 15! 】

【Cấp bậc hiện tại : 15. 】

【Phạm vi : 2500 | Linh lực tiêu hao : 200 000/giây. 】

Rất nhanh, ánh mắt hắn dừng tại trên thanh tiến giai trên thông báo.

【Hệ thống thoải mái thoả mãn yêu cầu | Trung cấp Huyền Thuỷ Trận sắp tiến giai thành trung cấp Huyền Thuỷ Trận - Bất Lão Thánh Tuyền. 】

【Tiến độ : 15%.】

Bất Lão Thánh Tuyền?

Hắn không ngừng suy tư trong lòng.

Tại trong cuốn 《Hạo Thiên Huyễn Du Vật Chí 》 quả thật có ghi chép lại.

Truyền thuyết ở đâu đó nơi sâu nhất của Tây Hải, có một. . . Bất. . . Lão Thánh Tuyền, Thần diệu khó lường.

Trong lúc nói chuyện, bầu trời ẩn ẩn thay đổi, bất tri bất giác tối sầm xuống. . . . .

--------------------------------

**Đa tạ vị đạo hữu - lmhkkk - đã tặng TLT.

--------------------------------