Chương 47: Ta thay đổi chủ ý rồi.

Nam thư lâu, lầu bốn.

Lý Nguyên Thần tuỳ tay lật xong một quyển lý luận về pháp trận cuối cùng.

Hắn vẫn là không có tìm được thứ hắn muốn.

Về pháp trận phạm vi liên quan đến khống chế.

Bất quá hắn cũng không phải là quá gấp.

Tu luyện pháp trận, đối với người bình thường mà nói cơ hồ cùng tu hành là đi ngược lại, làm nhiều công ít, người bình thường căn bản sẽ không miệt mài theo đuổi. Chính là cái thế giới dữ dội to lớn này, cho dù là Hạo Thiên đại lục, nghĩ đến cũng bất quá là một hạt bụi trong thiên địa.

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Cuối cùng vẫn là sẽ có một số ít thế ngoại cao nhân.

Ngay tại lúc hắn xem những thư tịch này, hắn thậm chí ngờ ngợ thấy một cái từ ngữ khó hiểu.

Thần thuật sư.

- Ngài còn muốn đi lên lầu sao?

Thấy Lý Nguyên Thần buông sách xuống, Lục Dã cung kích bước lại gần.

- Ta nghĩ là muốn.

Lý Nguyên Thần suy tư, các loại tâm pháp kiếm quyết trong lâu thì hắn hoàn toàn không cần nhìn, các chư phong khác tất nhiên sẽ có càng nhiều tâm quyết tốt, chỉ là những cái này hắn khẳng định là không cần trông cậy vào.

- Trên lầu có tư liệu đề cập đến Kiếp Thánh không?

- Trên lầu. . . Hẳn là không.

Lục Dã thẳng thắn thành khẩn nói.

Kỳ thật khi lần đầu tiên nghe được từ Kiếp Thánh, hắn liền đã tỉ mỉ tra xét một phen, chỉ là không có thu hoạch gì. Hiện giờ tất cả hiểu biết hắn đối với Kiếp Thánh, cũng là do gần nhất mấy ngày này truyền sự tình về sau, hắn mới biết một ít vụn vặt.

Tư liệu kỹ càng tỉ mỉ cơ hồ là con số 0.

Hắn dừng một chút, lại nói :

- Không chỉ nói nam thư lâu này, cho dù là trên Triều Dương Chủ Phong, chỉ sợ cũng không có tư liệu về phương diện này, thậm chí là. . . . Trường Ly Kiếm Tông chúng ta, e rằng cũng chỉ có ghi chép lác đác từ tin đồn.

- Có lẽ là vậy.

Lý Nguyên Thần cũng không có quá mức ngoài ý muốn.

Kiếp Thánh sợ là ít nhất vạn năm đã không có xuất hiện trên đời này.

- Nếu nói trên đời này thực sự có địa phương ghi chép lại tư liệu loại phương diện này, thì vẫn có một địa phương có.

- Ah? Ngũ Đại Thánh Địa sao?

- Thuộc hạ nghe nói Tây Huyễn Hải vốn chính là một động thiên thượng cổ, hơn nữa còn có hoàn cảnh đặc thù, nên bên trong không biết có bao nhiêu là di tích viễn cổ. Hoàn Vũ Thư Các bọn họ lại là nơi có tiếng trên đời, bên trong có lẽ có một ít bản ghi chép.

- Được, ta đã biết.

Lý Nguyên Thần lâm vào trầm tư.

Trường Ly Kiếm Tông, theo từ lúc khai tông lập phái đến nay, cũng bất quá ngắn ngủi hơn ba nghìn năm.

Ngũ Đại Thánh Địa so với Trường Ly Kiếm Tông chính là phải có lai lịch xa xưa hơn nhiều.

Loại suy luận này hiển nhiên là có lý.

Nếu là trước kia, hắn thật cũng sẽ không quá để ý cái Kiếp Thánh hư vô phiếu miểu.

Chẳng qua là hiện giờ, hắn ẩn ẩn có chút hứng thú.

Hắn có Chân Long Quả trong tay, chỉ cần hắn nguyện ý, chỉ sợ không cần dụng nửa công phu, liền có thể vượt qua Thiên Kiếp, siêu việt Nhập Thánh! Hắn hiện tại, tuyệt đối có từng ấy tự tin! Có Chân Long Quả dung sai vào, hắn sẽ nắm chắc 100%!

Vì cái gì lại không hoàn mỹ một chút chứ!

Cho dù là Kiếp Thánh có lại hư vô phiếu miểu, thì thử qua một lần, dù cho có thất bại, hắn cũng không oán không hối hận.

Ít nhất cũng là từng nếm thử qua.

Có Chân Long Quả trong tay, hắn tuyệt đối có tư cách thử!

Hiện giờ, điều hắn phải làm, cũng gần như chính là tận khả năng tăng cao bản thân.

Tận khả năng thu thập càng nhiều tin tức.

Biết người biết ta, bách chiến bách thắng!

- Được rồi, ta còn muốn tiếp tục xem thêm, ngươi đi ra ngoài đi, nơi này không cần ngươi lưu tâm.

Hắn khoát tay áo.

Dứt lời, cá nhân hắn trực tiếp lên lầu.

Tuy rằng hắn không thể học các loại tâm quyết, bất quá đối với việc lý giải lực lượng, các loại kỹ xảo, các loại lý luận cơ bản của tu hành, thậm chí là một ít nhân văn giới thiệu thế giới này, hắn đều cần phải hảo hảo minh bạch một chút.

Tỉ như lúc trước cùng Hình Phương Thư đối chiến, đối phương sử dụng loại nhịp chân dùng để giao cảm thiên địa.

Kỳ thật cũng chỉ là một loại tu hành kỹ xảo đơn giản.

Cũng không phải là cơ mật gì cả.

Mà mấy thứ này, hắn trước kia chưa bao giờ từng tiếp xúc qua.

Hiện giờ hắn tựa như một thằng phá nhà phá cửa, rất chi là lỗ mảng.

Nhất định phải tĩnh hạ tâm, hảo hảo lắng đọng lại tu vi nho nhỏ của chính mình a.

. . . . . .

Thác nước huyết thần.

Dưới Xích Vũ Phong không được trọn vẹn, Hình Phương Thư đang dốc lòng tu luyện.

Đột nhiên, hắn hai mắt mở ra, nghiêng người liếc về phương xa.

Ngay tại cách đó không xa, hắn cảm nhận được một khí tức cường đại, rất quen thuộc.

Cũng rất sắc sảo.

Tựa như nắm một thanh gươm, tiên phong xuất trận.

Rất xa, một người tuổi còn trẻ đi tới.

Hai mươi lăm, sáu tuổi, phong nhã hào hoa, một thân đạo y lam sắc tựa như tân tẩy.

- Hiện tại bên ngoài đều truyền ngươi cùng Tề Phóng Vũ cùng nhau liên thủ, cuối cùng bại trong tay Lý Nguyên Thần. Nhưng không nghĩ tới, ngươi thế nhưng lại còn có thể quyết tâm, tại đây cố gắng kiên trì tu hành. Xem ra. . . . Ngươi thật sự bị đánh bại.

Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Bắc dừng tại trên người Hình Phương Thư.

Hình Phương Thư như vậy, quả thật là Hình Phương Thư mà hắn quen biết.

Cho dù thất bại, cũng chỉ sẽ làm Hình Phương Thư trở nên càng cường đại!

- Phải.

Hình Phương Thư cực kỳ bằng phẳng.

Với hắn mà nói, thắng chính là thắng, thua chính là thua.

Cũng không cần giấu diếm làm chi.

- Ta nghĩ ngươi hẳn là còn chưa có đem hết toàn lực ra. . . . Chẳng lẽ lại nhận thua như vậy?

Cố Bắc ánh mắt giữa sự lạnh lùng chen thêm một tia phân vân.

Tuy rằng hắn lúc ấy không ở phụ cận Hình Phương Thư, bất qua cũng có thể xa xa cảm ứng được một ít lực lượng dao động. Dù cho không tận mắt thấy, hắn cũng có thể đại khái đoán ra một phần. Chiến đấu khi đó căn bản là không kịch liệt, thậm chí là rất ngắn ngủi.

Lấy sự hiểu biết của hắn đối với Hình Phương Thư, chỉ sợ căn bản là hắn không có toàn lực ra tay.

Có người đồn, Hình Phương Thư cùng Tề Phóng Vũ, hai người liên thủ.

Cuối cùng đều thất bại.

Đương nhiên, loại chuyện này, hắn nửa lời cũng không tin!

Tề Phóng Vũ có kiêu ngạo của Tề Phóng Vũ.

Mà hắn biết Hình Phương Thư thì lại càng hơn thế.

Liên thủ?

Đó chính là một chuyện cười!

- Thắng chính là thắng, bại chính là bại, không có gì mà toàn lực cả.

Ánh mắt Hình Phương Thư vắng lặng.

Cùng Lý Nguyên Thần giao thủ, không thể nói rõ sinh tử tương bác, hắn thậm chí ngay cả vô song kiếm kĩ thành danh của Chân Vũ Tiên Tông bọn họ, nhất chiêu cũng không có ra tay. Theo ý nghĩa mà nói, thì hắn quả thật là không có toàn lực ứng phó.

Chỉ là Lý Nguyên Thần làm sao thì cũng sẽ thế.

Lý Nguyên Thần khi cùng hắn đối địch chỉ sợ ngay cả một thành thực lực cũng chưa từng dùng.

Cho dù là hiện tại, sự tình đã qua, hắn vẫn là hoàn toàn không thông.

Lý Nguyên Thần rốt cuộc thi triển thần thông gì, mà lại cường đại tuyệt luân như thế!

Chênh lệch quả thật quá rõ ràng!

- Xem ra trên tay Lý Nguyên Thần hẳn là có một vũ khí rất cường đại, cường đại đến nỗi ngay cả ngươi. . . Cũng hết sức sợ hãi.

Cố Bắc đưa ánh mắt lạnh lẽo dừng trên kiện Già Lam Bảo Y, chỉ là liếc mắt một cái, hắn liền đã nhìn ra, mặt trên có một vết cắt rời ra.

- Không sai, cho nên ta khuyên người vẫn là không nên đi khiêu chiến hắn.

Hình Phương Thư ngữ khí chân thành, nghiêm túc.

Hoàn toàn là xuất phát từ lời khuyên giữa bằng hữu.

Tu hành giả trong lúc hai bên luận bàn, khiêu chiến, danh chính ngôn thuận, lại cực kỳ bình thường. Nhưng nếu muốn chống lại Lý Nguyên Thần, thì cho dù là Cố Bắc Hàn, cũng sẽ không có một chút phần thắng nào. Hắn không hi vọng hảo hữu của hắn lại tuỳ tiện đi khiêu chiến một người không biết sâu cạn.

Người khác không rõ thực lực của Lý Nguyên Thần, nhưng hắn vẫn là có trải nghiệm qua.

- Chỉ là một thứ vũ khí liền đã khiến cho ngươi sợ hãi như thế, xem ra ngươi cũng chỉ có thế.

Đột nhiên ở phía xa truyền đền một thanh âm.

Thanh âm rất nhẹ, mang theo một tia khinh miệt.

Hử?

Hình Phương Thư ngưng mắt.

Bên trong huyết vụ, có một người đang từ phía xa vươn lại gần, đi tới.

Dần dần, trong mắt lộ ra vẻ kinh tủng.

Nhiều thêm một ít hoả quang.

Đó là một thanh kiếm, như ánh lửa thái dương, tản ra khí tức vô cùng nóng.

Còn chưa ra khỏi vỏ, tứ phía hải huyết mê vụ liền đã ẩn ẩn lui tán.

- Đây là. . . . Danh kiếm Trấn Ngục. . . . . !

Danh kiếm Trấn Ngục, một danh kiếm tuyệt thế trong truyền thuyết.

Truyền thuyết, nơi sâu nhất Tây Hải có một Bất Lão Tuyền, bên trong con suối, từng có một danh kiếm 1-0-2 ở đó dùng để trấn áp con suối, nó là từ Thiên Kiếp Kiếp Hoả tro tàn, dung hợp với Bất Lão Thánh Tuyền vĩnh hằng bất diệt trong truyền thuyết, từ thời thượng cổ. . . . Rèn mà thành.

Uy danh hiển hách.

Là một trong số ít ba mươi sáu thanh danh khí trên thế gian!

Bán Thánh cường giả như là hắn, chỉ sợ dính một kiếm, liền sẽ thân tử đạo vẫn!

Cho dù là Nhập Thánh cường giả, cũng là thật sâu kiêng kị!

- Không tệ, ta nhưng thật ra muốn nhìn xem Kiếp Thánh có thật hay không cường như vậy a!

. . . . . .

Giữa nam thư lâu.

Lý Nguyên Thần đang tuỳ tay mà lật một quyển sách.

《Hão Thiên Huyễn Du Vật Chí 》.

Giảng thuật chính là về địa lý nhân văn, vật phong, truyền kỳ của Hạo Thiên đại lục các nơi.

Trong đó còn có giới thiệu tường tế về Tây Hải.

Tây Hải cách Trường Ly Kiếm Tông một ngày một đêm Nam Hải Bắc, nơi đó dị tộc cường đại vô cùng, dân phong bưu hãn.

Tu hành giả lại là tuyệt thế vô song.

- Ngươi như thế nào lại trở lại?

Xa xa nghe thấy tiếng bước chân, Lý Nguyên Thần vừa quay đầu lại liền thấy Lục Dã đi đến.

- Bên ngoài có không ít người. . . Bọn họ. . . Đưa chiến thiếp. . . .

Lục Dã nhất thời có chút lúng túng.

Hiện giờ bên ngoài cả nam thư lâu, cho dù là không cần dùng mắt xem, thì hắn cũng có thể cảm ứng được không ít người.

Từ lúc đầu khi Lý Nguyên Thần bước vào nam thư lâu, bên ngoài liền đã có người nhìn chằm chằm vào.

Hiện giờ, lại trực tiếp tìm tới cửa.

Trong tu hành giả, loại chuyện này kỳ thật cũng vẫn rất bình thường. Trong mấy cái Thánh Địa kia, thường thường sẽ cử hành đủ loại sự kiện tu luyện, để cho môn hạ đệ tử luận bàn thi đấu với nhau. Còn giống với loại trực tiếp hạ chiến thiếp này, lại là dạng danh chính ngôn thuận.

- Đã nói là ta không có thời gian, kêu bọn hắn tìm một đứa cực mạnh nhất mà lên đánh với ta đi!

Lý nguyên Thần suy nghĩ cũng không muốn nghĩ.

Hiện giờ chính là phiền lòng không thôi, pháp trận để tu luyện còn hoàn toàn chưa có đầu mối.

Cũng không thời gian đâu mà đi bồi một đám người làm liều này.

- Thuộc hạ sẽ đi ngay.

Lục Dã vừa mới xoay người

Đột nhiên Lý Nguyên Thần vẫy tay một cái, nói :

- Từ từ.

- Ngài còn có phân phó gì?

- Bọn họ có nhiều người không?

- Rất nhiều. . . .Đi. . . .

Trên mặt Lục Dã hơi khó xử.

Thác nước huyết thần nơi Xích Vũ Sơn khí phách hiên ngang, không chỉ nói Trường Ly Kiếm Tông, mà cho dù là đứng ở bên ngoài đại Thanh Châu, chỉ sợ tuỳ tiện nhấc mắt liền có thể thấy rõ rành rành, muốn giấu cũng không giấu được.

Huống chi, Trường Ly Kiếm Tông lần này còn mở rộng cửa, các phương tiện.

Bên trên không trung, các loại phi kiếm, tàu cao tốc, lui tới, chỗ nào cũng có.

Cơ hồ là mỗi thời mỗi khắc, mấy Đại Thánh Địa đều sẽ đưa người lục tục đến.

Nếu không phải là thác nước huyết thần theo tuổi mà tăng trưởng, hiệu quả theo đó càng đi thấp xuống.

Thì người đến tất sẽ thêm nhiều!

Hắn thậm chí nghe nói, cho dù là các thế gia lâu đời hàng năm đều không xuất thế.

Cũng là nóng lòng muốn thử.

Thác nước huyết thần cùng Hoá Long Trì trong truyền thuyết, rất hấp dẫn người a!

Lý Nguyên Thần hơi trầm ngầm, nghĩ nghĩ, nói :

- Như vậy. . . Rất tốt.

- Rất tốt. . . . ?

Lục Dã hoàn toàn mù mờ.

- Đúng a, ta thay đổi chủ ý rồi.

--------------------------------

Đa tạ vị đạo hữu - rirobatto - đã tặng TLT.

--------------------------------