" Khách quan, Thịt Dê Bọt Biển đến rồi đây."
Dương Hiên bưng một bát Thịt dê bọt biển nóng hổi để trước mặt Trình Giảo Kim sau đó bắt đầu làm chuyện khác!
Cho dù hắn biết rõ thân phận Trình Giảo Kim nhưng cũng không liên quan quá nhiều, chẳng qua là một quan khách trong tửu lâu của hắn mà thôi. Dương Hiên cũng sẽ không vì Trình Giảo Kim là Lô Quốc công, Hỗn Thế Ma Vương, khai quốc công thần. . . . mà phá hỏng quy củ bởi hệ thống vốn không phân biệt đối xử.
Trình Giảo Kim cũng không để ý chuyện này vì hắn cho rằng Dương Hiên chỉ là chưởng quỹ tửu lâu bình thường thì làm sao có khả năng biết thân phận của mình. Nếu như biết rõ chẳng phải là lo sợ tái mét mặt mày sao . Trước mắt lực chú ý của hắn đã hoàn toàn tập trung đến món Thịt dê bọt biển. Tính cách ăn uống của Trình Xử Lượng là hoàn toàn kế thừa từ Trình Giảo Kim. Ma vương nổi danh là người thích ăn ngon, vì lẽ đó điều này là rất bình thường. . . . Đối với Trình Giảo Kim thì ham muốn của hắn cũng là đi tìm kiếm mỹ thực các nơi, vì vậy gia đình hắn mỗi lần ăn cơm đều như dạ tiệc với vô số mỹ vị.
Dù vậy, món thịt dê bọt biển vẫn có thể làm cho hắn nước miếng điên cuồng chảy ra, bụng điên cuồng sôi trào. Trình Giảo Kim có chút không cam lòng ăn món thịt dê bọt biển này, chế tác thật sự là quá mức hoàn mỹ. Canh thịt dê trong suốt, dùng tinh bột thêm vào nước canh làm nước canh sền sệt lại thế nhưng lại không nhìn thấy một tia váng dầu, cũng sẽ không làm cho người có bất kỳ cảm giác béo nào. Sau đó thịt dê ngoài giòn trong mềm rục nổi phía trên mặt chén canh, từng khối từng khối bánh nướng màu hoàng kim cắt khúc ngâm ở trong nước súp làm người ta không nhịn được nước miếng cứ thế tuôn rơi.
"Trên đời lại có bực này kỳ tài, chỉ là canh thịt dê cũng có thể làm thành như vậy ." Trình Giảo Kim nhìn bóng lưng Dương Hiên phía xa, không nhịn được có chút than thở. Tuổi còn trẻ mà có thể có được thủ nghệ như vậy, thì thiên phú ở trù nghệ có thể cao đến đâu chứ. Đương nhiên cũng chỉ là thán phục mà thôi, dù sao cuộc đời hắn trải qua rất nhiều, cảnh tượng hoành tráng gì cũng đều đã xem qua. Bất quá cũng chỉ là một đầu bếp thôi, ở thời đại này địa vị của đầu bếp, thương nhân đều không cao, chỉ có người đọc sách cùng Võ Tướng, mới là rường cột của quốc gia
Nông nghiệp mới là ở vị trí thứ nhất!
Trình Giảo Kim vội vã cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu nhâm nhi thưởng thức. Cẩn thận từng li từng tí một mà gắp lên một khối thịt dê, sau đó để vào miệng, chỉ lo có bất kỳ lãng phí nào xảy ta thì đối với mỹ thực, lãng phí là điều đáng thẹn. Thịt dê vào miệng, Trình Giảo Kim vừa định nhai, liền khiếp sợ phát hiện, thịt dê căn bản không cần nhai, sớm đã bị hầm cho mềm hẳn. Vừa vào miệng liền tan ra, hơn nữa còn thơm nồng hương nước canh, lập tức thịt dê liền tan ra ở khoang miệng, kích thích mỗi vị trí đầu lưỡi của hắn.
"Chuyện này..."
Trình Giảo Kim trợn mắt lên, vẻn vẹn chỉ là một miếng thịt dê liền triệt để đem hắn chinh phục.Trình Giảo Kim tự nhận là đã thưởng thức vô số mỹ thực Đường triều, nhưng cuối cùng không thể so sánh với một bát Thịt dê bọt biển này.......
Không suy nghĩ , không nhấm nháp , không quan tâm mọi thứ xung quanh .... Trình Giảo Kim cắm đầu vùi sâu vào tô hì hục ăn, dù trời có sập cũng không có thể ngăn cản hắn. So với thực khách trong tửu lâu thì hắn cũng không có phong phạm đại nhân gì nữa.
"Cái tên nghịch tử này, có mỹ thực bậc này lại giấu giấu diếm diếm hưởng thụ một mình. Để rồi coi , ta không đem ngươi đánh cho nát đít thì ta không phải là cha ngươi!"
Trình Giảo Kim vừa ăn, nhưng trong lòng thì đối với Trình Xử Lượng oán niệm rất nặng. Nếu như Trình Xử Lượng nói cho hắn biết sớm một chút, như vậy là hắn có thể thưởng thức sớm một chút thế gian mỹ vị này. Trình Giảo Kim cảm thấy đây tuyệt đối là món ăn ngon nhất đời mình từ trước tới nay đã thưởng thức qua.
"Hắt xì!"
Xa xa, ở trong thanh lâu Trình Xử Lượng tả hữu ôm lấy mỹ nữ, không nhịn được đột nhiên lên tiếng hắt xì, không biết vì sao hắn lại cảm thấy phía sau lưng mình bắt đầu lành lạnh . Bất quá rất nhanh, hắn liền không có chú ý tới nữa, các mỹ nữ hắn ôm tả hữu mới là trọng yếu, bữa tiệc chúc mừng hắn đột phá rất là vui sướng.
... . .
Oành!
Trình Giảo Kim với tốc độ cực nhanh mà đem Thịt dê bọt biển ăn xong, sau đó đem bát để mạnh lên bàn.
"Thoải mái!" Hắn không nhịn được hét lớn một tiếng, đây tuyệt đối là lần ăn thoải mái nhất của hắn. Sau đó Trình Giảo Kim liền phát hiện, các thực khách trong tửu lâu đều ngẩng đầu lên, sau đó dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn mình, làm hắn cảm giác hết sức kỳ quái. Ở trong tửu lâu, nói 'Thoải mái' thì sao ?? Thường thường có người ở trong tửu lâu uống say, cãi lộn thậm chí mượn rượu làm càn, theo đạo lý tới nói đây phải là thói quen chốn tửu lâu a .
"Huynh đệ, bên trong tửu lâu cấm ồn ào, nếu không sẽ bị đưa vào danh sách đen, vĩnh viễn không bao giờ tiếp đãi ! " Lúc này một gã bạch bào nam tử ngồi gần Trình Giảo Kim nhỏ giọng quay sang Trình Giảo Kim nhắc nhở.
Trình Giảo Kim nghe vậy giật mình: "Còn có chuyện như thế . Tửu lâu này không khỏi cũng quá kỳ quái đi, bất quá cái danh sách đen này là có ý gì ."
"Tại hạ cũng không biết danh sách đen là gì, chỉ nghe chưởng quỹ nói vậy!" Bạch bào nam tử lắc đầu một cái lại tiếp tục cắm đầu ăn bát Thịt dê bọt biển của mình, không để ý tới Trình Giảo Kim.
Trình Giảo Kim không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Dương Hiên đằng xa liền phát hiện hắn cũng đang nhìn mình bằng đôi mắt hình viên đạn. Hắn cảm giác thế giới quan của mình bị phá vỡ, còn có chuyện chưởng quỹ đặt ra quy củ với thực khách, một khi làm trái liền vĩnh viễn không bao giờ tiếp đãi. Tính khí này. . . . . ngay cả Trình Giảo Kim cũng không nhịn được khâm phục nhìn Dương Hiên giơ ngón tay cái lên.
Khá là khâm phục, tuổi còn nhỏ mà đã có thể có tài năng và tính cách kiên cường như vậy, rất hiếm thấy. Ngẫm lại con mình Trình Xử Lượng......... Trình Giảo Kim lửa giận nổi lên không chỗ phát tiết... nhưng hắn cũng không có bởi vì quy củ quái lạ của Dương Hiên mà có bất kỳ tức giận nào. Hắn đã sớm bởi vì năm tháng làm giảm đi nhuệ khí thuở thiếu thời, cả người trở nên ôn hòa rất nhiều, Hỗn Thế Ma Vương đã sớm không còn tồn tại, hắn hớn hở cười:
"Chưởng quỹ, cho ta thêm một chén nữa." Trình Giảo Kim là người luyện võ, lượng cơm ăn cũng rất lớn, một phần Thịt dê bọt biển có thể làm cho người bình thường ăn no, thế nhưng đối với hắn mà nói thì lại chưa đủ nhét kẽ răng. Đặc biệt lại là lần đầu tiên ăn được mỹ vị của Thịt dê bọt biển đã làm cái bụng của hắn nghiện mất rồi.
"Thật không tiện, mỗi người mỗi ngày chỉ cung cấp một phần!" Dương Hiên từ xa nói vọng lại.
Trình Giảo Kim cả người ngẩn ra vừa định muốn mở miệng chất vấn liền phát hiện trong cơ thể mình một dòng nước ấm xuất hiện lan tỏa khắp nơi.
"Chuyện này. . . . ."