Chương 26: Nghịch Tử

"Tính tiền!"

Trình Xử Lượng vỗ bàn một cái, hết sức hài lòng sờ sờ bụng mình, sau đó ném lên một xâu tiền, để lên mặt bàn.

Dương Hiên bước lạiđem tiền cùng bát cũng cho thu thập sạch sẽ, sau đó xoay người rời đi.

Trình Xử Lượng cảm thụ được trong thân thể một dòng nước nóng chậm rãi lưu chuyển lên, con mắt không nhịn được sáng ngời, quả nhiên. . . . Coi như là đột phá đến Minh Kính thì Thịt Dê Bọt Biển vẫn còn có hiệu quả.

Chỉ là cũng không có khuếch đại như trước nhưng so với mình luyện công thì nhanh hơn gấp mấy lần. Thịt Dê Bọt Biển quả thực chính là Linh Đan Diệu Dược.

" Món ăn này. . . Xác thực rất thần kỳ, ta cũng có cảm giác sắp đột phá." Phòng Di Ái cũng là nở nụ cười, hắn bước vào Minh Kính sớm hơn nhiều so với Trình Xủ Lượng. Thế nhưng kẹt lại ở Minh Kinh rất lâu vẫn không có gì biến đổi. Không ngờ khoảng thời gian này  nhờ ăn Thịt Dê Bọt Biển nên bình cảnh của hắn lại có buông lỏng. Điều này làm cho Phòng Di Ái hết sức kích động, thế là hắn mỗi ngày trôi qua đều theo Trình Xử Lượng cùng đến đây.......... . . . Hắn muốn đột phá đến Minh Kính Trung Kỳ.

"Đáng tiếc a, mỗi ngày chỉ có thể ăn một phần. Nếu có thể ăn nhiều hơn vài phần có lẽ tu vi võ đạo của ta có thể tăng nhanh như gió!" Trình Xử Lượng than thở tiếc nuối đứng dậy theo Phòng Di Ái rời đi.

Quy củ của Dương Hiên, bọn họ đã biết. Trước đây vốn đã không muốn đắc tội, bây giờ đã biết rõ chỗ tốt của Thịt Dê Bọt Biển thì tự nhiên càng không đắc tội . Nếu chọc giận Dương Hiên , hắn không cung cấp món ăn nữa thì chẳng phải là khóc không ra nước mắt sao ... Ta đẹp chứ không ngu a .

Hai tên vừa đi vừa hí hửng bàn bạc kiếm chỗ ăn mừng không hay biết ở góc tường xuất hiện một thân thể mập lùn tròn quay mắt hình viên đạn nhìn hai tên xú tiểu tử .... hắn chính là Hỗn thế đại ma vương Trình Giảo Kim !

Trầm mặc..... đánh giá Tước Tiên Lâu trước mặt ....

Cũng không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, hắn vốn cho là con thứ của mình có tiến bộ. . . . Biết chăm chỉ luyện võ, lại có cao nhân chỉ đạo mới có thể tấn cấp đến Minh Kính. Mỗi ngày dậy sớm cứ nghĩ là đi luyện võ , không ngờ hai tên tiểu tử này cấu kết nhau làm chuyện xấu ... mới sáng sớm đã mò đến Tửu lâu ...

"Bùn nhão không dính lên tường được!" Trình Giảo Kim vô cùng phẫn nộ, thầm nghĩ chờ sau khi về nhà nhất định phải hảo hảo thu thập Trình Xử Lượng một trận, sau đó cấm túc hắn một tháng, cắt hết lương tháng . Cho hắn nhiều tiền nên cả ngày phóng túng không lo chăm chỉ học hành. Đáng giận !

Trình Giảo Kim nguyên bản chuẩn bị phất tay áo rời đi luôn, thế nhưng là cứ như ma đưa lối lại đứng trước cửa Tước Tiên Lâu. Trình Xử Lượng đi vô cùng sớm, Trình Giảo Kim vội vã bám theo, cũng không có ăn uống gì .

"Thôi được, ta ngược lại là muốn nhìn một chút, có thể làm cho Trình Xử Lượng cùng Phòng Di Ái yêu thích như vậy.... Tửu lâu này đến tột cùng có gì hay.."

Trình Giảo Kim cất bước đi vào. Trong tửu lâu, nhân số cũng không ít, thế nhưng cũng vô cùng yên tĩnh . Ai nấy đều ôm túi cắm đầu vào tô ăn như chết đói ..... hoàn toàn không ai nói chuyện với ai .... giống như sợ người khác giành ăn vậy.

Trình Giảo Kim quan sát tỉ mỉ một hồi tòa tửu lâu này: "Hừm, hoàn cảnh cũng không tệ, nghịch tử này tuy không ra gì nhưng tìm được một nơi cũng rất có phẩm vị. Xem ra là bình thường ta giáo dục tốt có thể cảm hóa được hắn . " Hắn tự kỷ nhủ thầm .

Đột nhiên hương vị tràn ngập từ món ăn trên bàn bay đến .... hắn không nhịn được khẽ hít hít...

"Ục ục ục. . . ." Bụng sôi lên .

Hắn liền tìm một chỗ trống ngồi xuống vừa há mồm tính gọi người thì phát hiện trên bàn để một quyển thực đơn tinh xảo... Trình Giảo Kim có chút lúng túng.... Chữ biết hắn nhưng hắn không biết chữ !... Nghĩ ngợi một lúc hắn trực tiếp coi như không thấy , hô lớn : "Chưởng quỹ."

Dương Hiên đi tới, liếc mắt nhìn tiểu mập mạp gương mặt có mấy phần tương tự Trình Xử Lượng. Nếu như hắn đoán không lầm thì tên trước mắt này là Lô Quốc công đỉnh đỉnh đại danh Hỗn Thế Ma Vương Trình Giảo Kim. Trong lịch sử đem mặt mũi hắn phô trương lên, thật ra ngay lúc này Dương Hiên nhìn hắn cũng chỉ là một tên tiểu mập mạp chứ chả có gì khác lạ.

" Ở đây các ngươi có món gì ngon nhất ?."

Trình Giảo Kim vuốt vuốt chòm râu nhìn về phía Dương Hiên thầm đánh giá : " Tuổi còn trẻ, dung mạo rất khá thế nhưng lại ở đây làm một cái chưởng quỹ thật có chút đáng tiếc a. ".

Dương Hiên nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Bản Điếm chỉ có một món ăn."

" Quát đờ phắc ???" Trình Giảo Kim giật mình, tửu lâu lớn như vậy mà chỉ có một món ăn. Kiểu này làm ăn thế nào được ??? Vậy mà lại có rất nhiều người đến ăn .... ta là ai mà ai là ta ??? Hắn có chút hoang mang rối loạn .

"Chẳng lẽ là món mà những người kia đang ăn ??" Trình Giảo Kim không phải là người ngu, liền có thể đoán được.

"Vâng." Dương Hiên gật gù: "Cái kia gọi là Thịt Dê Bọt Biển."

"Thịt dê Bọt Biển ??? " Trình Giảo Kim liếc mắt nhìn những người kia há mồm hết cỡ ăn ào ào...... trong bụng tiếng biểu tình càng vang lên mạnh mẽ ....lúc này gật đầu nói: " Được rồi, vậy cho ta một phần ... cái gì Thịt Dê... đó đó."

Dương Hiên liếc hắn một cái, cảm thấy vẫn cần phải nhắc nhở một chút: "Một phần Thịt Dê Bọt Biển giá ba trăm văn!"

"Ba trăm văn ???? "

Trình Giảo Kim nghe được con số này, suýt chút nữa lọt ghế... nhìn Dương Hiên ánh mắt kinh hoàng: "Ngươi..... sao ngươi không đi cướp đi ??"

Dương Hiên ngược lại cũng không ngoài ý muốn, dù sao hắn trong quán rất nhiều người tới nơi này khi nghe được giá cả cũng là cái vẻ mặt này.

"Ba trăm văn thì ba trăm văn, cho ta một phần. Nhanh lên !" Trình Giảo Kim vung vung tay, khóe mắt co giật .... con số này thật là có chút kinh người, coi như hắn thân là Lô Quốc công, món tiền nhỏ căn bản không để vào mắt nhưng hắn cũng minh bạch canh thịt dê ăn với bánh nướng thôi mà làm gì mà đáng giá trên trời như thế chứ..

"Được, chờ !" Dương Hiên xoay người lại đi tới nhà bếp chuẩn bị thức ăn cho Trình Giảo Kim.

Trình Giảo Kim ngồi đó chờ trái tim đang chảy máu , về nhà nhất định phải đem Trình Xử Lượng bắt lại... tên phá của này... Một bát canh thịt dê ăn với vài miếng bánh nướng mà đến ba trăm văn, coi như là nhà mình giàu có thì mỗi ngày ăn như vậy thì núi cũng có ngày lở ."Tính tiền!"