Chương 9: Xích Nguyệt Mộng

Một thiếu nữ xinh đẹp vén góc váy lên, dùng âm thanh kỳ lạ, vẻ mặt đạm mạc hỏi ngươi rằng nàng có đẹp hay không.

Khoảng cách gần có thể ngửi được mùi thơm thanh u thanh nhã trên người nàng, nàng giống như hoa Mạn Đà La vừa xinh đẹp lại vừa mang theo kịch độc, hơn nữa còn là tiểu mỹ nhân.

Nàng lấy cái này để khảo nghiệm cán bộ sao?

Lục Vũ một thân chính nghĩa, nắm chặt bàn tay.

Kỳ thật nếu như nàng mang vẻ mặt ghét bỏ hắn và nói ra những lời này thì sẽ càng thêm đẹp mắt.

Lục Vũ không nỡ dời mắt, thở dài nói: “Hội trưởng, đối với con trai không thể tùy tiện kéo váy a.”

“Được thôi, lát nữa ta sẽ đi mặc thêm đồ bảo hộ.”

Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của thiếu nữ vang lên, mang theo ý nghĩa khẳng định rằng lát nữa là chuyện của lát nữa.

“Nhưng mà hoa văn ren này của ngươi quả thật rất đẹp mắt! Khụ khụ khụ......”

Nếu không phải biết rõ tính cách của thiếu nữ này, Lục Vũ còn tưởng rằng đây sẽ là một hồi tỏ tình tốt đẹp.

Tuy nhiên hắn đã biết không có khả năng đó, bởi vì hắn hiểu rõ thân phận của nàng.

Xích Nguyệt Mộng!

Nói tới đệ nhất trường trung học của thành phố Đại Uyên, có lẽ đại bộ phận mọi người cũng sẽ không biết hiệu trưởng là ai, nhưng nếu như tán gẫu về mỹ nữ thì tuyệt đối nói không ra ba người được xưng là ‘tam tỷ muội của Xích Nguyệt gia’.

Đại tỷ Xích Nguyệt Hồng Liên, nhị tỷ Xích Nguyệt Hi, cùng với muội muội nhỏ nhất Xích Nguyệt Mộng.

Ba nàng đều là tiểu mỹ nhân, dung mạo tuyệt vời, dáng người nóng bỏng, hơn nữa còn mang theo một loại mị hoặc chi lực rất đặc thù, làm cho người ta không tự giác mà trầm mê.

Đã từng có nhân vật phản diện phú nhị đại bị tinh trùng lên não muốn vận dụng quyền thế áp bức các nàng, kết quả ngày hôm sau liền phải chuyển trường.

Có lời đồn rằng tựa hồ có một đại nhân vật đã lên tiếng, sau đó một đám sài lang hổ báo muốn lấy lòng hắn mà nhào tới và dễ dàng đem sản nghiệp gia tộc của tên phú nhị đại kia nghiền nát thành cặn bã.

Nếu như tên phú nhị đại kia không trốn thì cũng chỉ có một con đường chết.

Về sau càng có người nhìn thấy hiệu trưởng của trường Ngự Thú tại thành phố Đại Uyên, là một tôn Ngự Thú Sư bá chủ cũng đều có thái độ hòa ái, thân thiết có thừa đối với ba vị tỷ muội này, điều đó càng làm cho các nàng bị phủ kín một tầng sắc thái thần bí.

Dung mạo tuyệt mỹ cộng thêm bối cảnh thần bí, tự nhiên các nàng liền trở thành nhân vật phong vân trong mắt mọi người.

Nhưng có sự không phù hợp với bề ngoài gợi cảm của các nàng, đó là các nàng có tính cách cực kỳ cao lãnh, hơn nữa còn cự tuyệt bất luận kẻ nào tiếp xúc với mình, cho dù là nữ nhân cũng vậy.

Các nàng giống như là hoa trên núi cao, bị vây trong đám mây mà phàm nhân không thể tiếp xúc.

Do đó đã dẫn đến có lời đồn rằng ba tỷ muội này không phải nhân loại, tuy nhiên ngự thú không gian xuất hiện đã đập nát hết thảy lời đồn.

Bởi vì chỉ có nhân loại mới có được ngự thú không gian.

Lục Vũ cùng Xích Nguyệt Mộng quen biết nhau chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Hắn bởi vì hoài nghi tính chân thật của thế giới này cho nên đã thường xuyên đi thư viện tìm đọc tư liệu, nhìn xem có thể tìm ra ghi chép liên quan tới mặt trời dị thường hay không.

Kết quả có một lần Lục Vũ vừa vặn gặp phải Xích Nguyệt Mộng đang suy nghĩ nhập thần, nàng một cước đạp không trúng bậc thang rồi thẳng tắp ngã về phía trước.

Lục Vũ theo bản năng kéo tay nàng, kết quả mới phát hiện Thâm Uyên Ma Nhãn đang cắn góc áo của nàng, cho dù không cần hắn hỗ trợ thì nàng cũng sẽ không ngã sấp xuống.

Lục Vũ buông tay ra xin lỗi, kết quả Xích Nguyệt Mộng lộ ra ánh mắt càng phức tạp hơn hắn, mang theo một loại kích động khó có thể nói rõ, dò hỏi lúc hắn chạm vào nàng có cảm giác gì không.

Lục Vũ cũng không phải kẻ biến thái, tuy rằng rất thích nhưng lại nói không nên lời, lắc đầu phủ nhận không có cảm giác gì.

Xích Nguyệt Mộng cũng không truy vấn nữa, chỉ đơn giản thêm phương thức liên lạc với hắn.

Lục Vũ vốn tưởng rằng sẽ không gặp lại Xích Nguyệt Mộng, kết quả nàng đột nhiên trở thành hội trưởng hội học sinh, hơn nữa còn phụ trách hạng mục lợn đào, bởi vậy hai người đã có chung đề tài nên thường xuyên giao tiếp công tác, nhân tiện sẽ nói chuyện phiếm, rồi coi như trở thành bạn bè.

Lục Vũ thông qua nói chuyện phiếm mới biết được Xích Nguyệt Mộng căn bản không có cao lãnh như trong truyền thuyết, nàng ngược lại còn có tính cách rất ngay thẳng, chỉ là phương thức biểu đạt của nàng tương đối lãnh đạm.

Nếu như muốn hình dung về Xích Nguyệt Mộng hẳn là ‘thiếu nữ ba không’ trong anime.

Cho nên Lục Vũ nhận ra Xích Nguyệt Mộng đã bị bảo hộ quá tốt, không hiểu gì về đạo lý xã hội.

Lục Vũ cũng không hỏi Xích Nguyệt Mộng có thích mình hay không, dù sao bề ngoài của hắn quả thật thuộc về loại cao cấp. Nếu như không phải do sự kiện “mặt trời cấm kị" cùng việc chủ động đi nuôi heo ảnh hưởng, phỏng chừng mỗi ngày thư tình của hắn đều có thể nhét đầy ngăn kéo.

Tuy vậy Lục Vũ cũng nói bóng nói gió hỏi qua Xích Nguyệt Mộng vài lần, nhưng nàng chỉ là rất bình thản nhìn hắn, ánh mắt đơn thuần, xem hắn như bạn bè, để cho hắn tự giễu ‘nhân sinh tam đại ảo giác’.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, so với yêu đương hằng ngày Lục Vũ càng khát vọng có được lực lượng để tự bảo vệ mình.

Xích Nguyệt Mộng nhìn thấy Lục Vũ không có phản ứng, nghiêng đầu lộ ra một tia nghi hoặc trong đôi mắt màu đỏ của nàng.

Không phải trong truyện tranh của tỷ tỷ đã nói là...... Muốn xin lỗi hoặc tỏ tình cần phải lộ ra quần nhỏ của mình sao?

Như vậy đối phương sẽ rất vui vẻ, nhưng vì sao hắn vẫn không có cảm xúc gì?

Vô luận suy nghĩ như thế nào Xích Nguyệt Mộng cũng đều nói không ra tâm ý của mình.

Ngay khi nàng chuẩn bị tiếp tục kéo váy lên thì Lục Vũ tự nhận mình không phải là một kẻ háo sắc mà nói sang chuyện khác: “Hội trưởng, ngươi tìm ta có chuyện gì vậy?”