“Không phải ngươi muốn sử dụng hoàng kim huân chương sao?" Xích Nguyệt Mộng buông tay ra, làn váy phiêu đãng, che khuất mị ảnh màu tím, hỏi.
Lục Vũ nhíu mày hỏi lại: "Ngươi tới để khuyên ta sao?”
Ác Mộng Thú bất cứ lúc nào cũng có thể đột kích, hắn chỉ có một con đường này có thể đi.
Nếu thật sự có trở ngại, cùng lắm thì hắn từ bỏ trường học này, đi con đường khác.
“Không, ta tin tưởng ngươi!” Xích Nguyệt Mộng thần sắc bình tĩnh nói, phảng phất như là chuyện đương nhiên: "Ta làm hội trưởng hội học sinh nên ta sẽ cùng ngươi đi!"
“Ngươi đi theo ta sao?
Lục Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức mừng rỡ.
Nếu như hắn được Xích Nguyệt Mộng có lai lịch thần bí này hỗ trợ, vậy phương diện quan hệ của hắn liền ổn định.
Hắn có được chân lý chi nhãn nên không sợ chọn không được sủng thú tốt.
Xích Nguyệt Mộng nhìn thấy Lục Vũ kích động, yên lặng giơ ra nắm tay, trong ánh mắt nghi hoặc của Lục Vũ nhẹ giọng hô: “Cố lên!”
“A...... Được!”
Lục Vũ nhớ tới lúc trước trên mạng nói chuyện phiếm với nàng, hắn đã từng nói qua khi hô cố lên phải đụng quyền chúc mừng, hắn không nghĩ tới chuyện này lại bị nàng ghi tạc trong lòng.
Lục Vũ nhẹ nhàng chạm vào nắm tay tinh tế như dương chi bạch ngọc của Xích Nguyệt Mộng, liền cảm nhận được ánh mắt ác ý của Thâm Uyên Ma Nhãn.
Nó tựa hồ đang phẫn nộ nói rằng: Nhân loại ngu xuẩn này dám cả gan chạm vào chủ nhân của ta!
Đối với việc này Lục Vũ chỉ là mỉm cười thu hồi cánh tay, đồng thời từ trong túi lấy ra một viên kẹo ô mai dùng để nâng cao tinh thần, mở ra ném cho Thâm Uyên Ma Nhãn.
Thâm Uyên Ma Nhãn lập tức vẫy đuôi, cuốn lấy kẹo ô mai, ghé sát vào ngửi ngửi như chó con.
Chua chua ngọt ngọt…
Nhân loại này vậy mà dám hối lộ bản đại nhân!
Tuy rằng rụt rè một chút, nhưng Thâm Uyên Ma Nhãn vẫn không nhịn được vị chua ngọt hấp dẫn mà há miệng nuốt xuống.
Tròng mắt to của nó híp lại thành một cái khe, giống như con mèo nhỏ bị sờ cằm, thân thể hơi rung động.
Ăn ngon quá!
Nhân loại này coi như hiểu chuyện, hôm nay ta coi như không nhìn thấy!
Quả nhiên đúng như Chân Lý Chi Nhãn đã nói, không cách nào kháng cự vị chua.
Lục Vũ trong lòng cười thầm, xoay người chuẩn bị đi tới trường học xin nghỉ.
Xích Nguyệt Mộng đứng tại chỗ, cảm thụ được nhiệt độ vừa rồi truyền đến, ánh mắt ôn nhuận có thể nhỏ ra nước, lẩm bẩm nói:
"Có thể chạm vào ta mà không bị ta thôn phệ tinh khí, nam nhân này là người thứ nhất mà ta có thể tiếp xúc..."
Đôi mắt màu đỏ của nàng chẳng biết từ lúc nào đã biến thành trái tim, nhìn theo bóng lưng Lục Vũ.
Đợi đến khi Lục Vũ quay đầu lại, Xích Nguyệt Mộng đã đuổi kịp hắn, thần sắc vẫn lạnh nhạt ưu nhã trước sau như một.
Kế tiếp đã có Xích Nguyệt Mộng hỗ trợ, hơn nữa bản thân Lục Vũ cũng là người quen, do đó trường học tự nhiên là một đường đèn xanh, càng là chủ động cung cấp một chiếc xe bus trường học đưa đoàn người Lục Vũ đi tới đóng quân chi địa đặc thù của thành phố Đại Uyên.
Xe bus trường học xuyên qua phố xá sầm uất ngựa xe như nước, càng đi tới trung tâm thành phố thì xe cộ sẽ ít đi rất nhiều, trên giao lộ còn có số lượng lớn bộ đội đóng quân, kiểm tra thân phận xe cộ qua lại.
Sau khi trình ra giấy tờ, đoàn người Lục Vũ cũng là thuận lợi thông qua, rất nhanh liền đi tới một tòa tháp cao to lớn màu trắng, là kiến trúc cao nhất trong thành phố.
Đỉnh tháp cao màu trắng kết nối với một quả cầu thủy tinh rất lớn, dưới ánh mặt trời nó chiếu rọi phản xạ quang huy màu bạc nhàn nhạt rải khắp thành phố.
Thân tháp có khắc phù điêu bách thú, thiên kỳ bách quái, mặt thú hướng ra bốn phương tám hướng, mỗi một con đều nhắm chặt hai mắt, hơn nữa còn có rất nhiều hoa văn màu lam từ dưới đáy quả cầu thủy tinh lan tràn ra liên kết với tất cả phù điêu.
Không biết vì sao Lục Vũ luôn cảm giác những phù điêu này tựa hồ còn sống.
Nhưng có giáo huấn lúc trước khi nhìn thẳng mặt trời, do đó hắn cũng không có tùy tiện vận dụng Chân Lý Chi Nhãn.
Ngay khi Lục Vũ sững sờ, âm thanh của Xích Nguyệt Mộng bỗng nhiên vang lên bên tai hắn:
"Nơi này là kỳ quan của thành phố Đại Uyên -- Quần Tinh Bách Thú Tháp, có thể kiểm tra đo lường kẻ đội lốt, ký sinh, ma vật tinh thần trà trộn vào thành phố. Nếu có nó sẽ phát ra cảnh báo trước, sau đó sẽ trực tiếp tiêu diệt!"
Lục Vũ gật đầu, đối với chuyện này cũng không xa lạ gì, dù sao thành phố Đại Uyên có thể an toàn đứng sừng sững ở tỉnh Đại Uyên, hơn nữa còn không bị phá hư đều dựa vào tòa tháp cao này ngày đêm không ngừng vận chuyển.
Không hề cường điệu khi nói nó chính là thần hộ mệnh trong mắt người dân Đại Uyên.