Chương 51: Khí Tức Quỷ Dị

"Phản phệ ư?"

Lục Vũ cũng là nghi hoặc, đây là Chân Lý Chi Môn lần thứ nhất nhắc nhở hắn chủ động sử dụng.

Nguyên nhân tựa hồ là bởi vì phản chiếu lịch sử mà kích hoạt chức năng bị động.

Nói thật Lục Vũ cũng không biết rõ làm vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng gì, có ba cái tuyển chọn từ thấp đến cao là 【 chân lý chi hoàn 】, 【 cao duy ô nhiễm 】 cùng 【 khí tức khuếch tán 】, đồng thời có thể khống chế công suất nên rất thuận tiện.

Do đó Lục Vũ liền lựa chọn mức thấp nhất, chỉ thử tiết lộ một tia khí tức xem sao.

Ngay sau khi hắn làm ra lựa chọn, Thiên Thủ Ma Thần bên trong Hỗn Độn chi hải chậm rãi vươn ra một cánh tay, chỉ vẻn vẹn động tác này liền chấn động hải vực.

Giờ khắc này, màn sáng phản chiếu lịch sử bắt đầu rung động bất quy tắc, tất cả hình ảnh trong nháy mắt đã bị Vĩnh Hằng bạch quang bao bọc, như là TV cũ kỹ nhận lấy một loại phóng xạ cao năng nào đó mà không còn thu được tín hiệu, phát ra tiếng rè rè ồn ào.

"Vẫn còn chưa tới một giờ àm nhỉ?" Lạc Thanh Nguyệt thần sắc nghi hoặc, nhìn về phía Cổ Thư Trùng bên cạnh, con ngươi của nàng bỗng nhiên co rụt lại, hỏi: "Đây là có chuyện gì?"

Cổ Thư Trùng cuộn thành một đoàn, hoa vàng trên đỉnh đầu nó bắt đầu nhanh chóng suy bại, khô héo với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, phảng phất như thời gian trên người nó bắt đầu gia tốc.

Cùng lúc đó trên thân nó cũng không ngừng toát ra số lượng lớn tro tàn do trang giấy bị thiêu đốt, theo gió phiêu tán.

Bên trên màn sáng, những đạo bạch quang quỷ dị bắt đầu nhúc nhích, hóa thành từng cái quang ảnh vặn vẹo từ chỗ sâu lịch sử chậm rãi đi tới, như là từng mảnh băng gạc hư ảo trong suốt, phía dưới băng gạc dường như ẩn giấu tồn tại hắc ám điên cuồng trong vũ trụ.

Bọn hắn đang chậm rãi tới gần, khí tức kinh khủng tràn ngập, dòng sông lịch sử rung động, nguyên bản Sư Diện Lộc cường đại cao ngạo đã bị dọa đến quỳ rạp dưới đất run lẩy bẩy, bọn hắn phảng phất như muốn vượt qua thời gian giáng lâm.

"Chi chi chi!"

Cổ Thư Trùng càng là chấn kinh, không ngừng thông qua linh hồn kết nối hướng về phái Lạc Thanh Nguyệt truyền đi cảm xúc sợ hãi cùng thống khổ của nó, cảm xúc này giống như thủy triều dũng mãnh lao tới, trong nháy mắt liền đánh sâu vào linh hồn của Lạc Thanh Nguyệt.

Giờ khắc này nàng cảm giác tư duy mình đã bắt đầu đình trệ, hết thảy lý tưởng, thường thức, chân lý mà nàng duy trì cũng bắt đầu dao động, thậm chí linh hồn của nàng cũng bắt đầu phủ định bản thân, bắt đầu vặn vẹo, huyết nhục bắt đầu phủ định bản thân, ý niệm đản sinh ý chí mới bắt đầu nhúc nhích, phát sinh nhiễu loạn vô danh.

Loại biến hóa quỷ dị này để cho trong lòng Lạc Thanh Nguyệt xuất hiện hai loại cảm xúc cực đoan sợ hãi cùng hưng phấn xen lẫn, thân thể run rẩy.

Điều vui vẻ nhất của Học giả Thần Thoại không gì qua được khi trực diện với những sinh vật hư hư thực thực đi ra từ trong thần thoại này, rất muốn nghiệm chứng lịch sử cổ xưa.

Nhưng sợ hãi là bản năng của con người, giờ khắc này lý trí của Lạc Thanh Nguyệt lại không cách nào chèo chống nàng tiếp tục suy nghĩ, tinh thần nàng không ngừng bị ăn mòn, lâm vào hỗn loạn, cho dù nàng muốn để cho "Lạc Thiên Thu" đi ra ứng đối đều làm không được.

Tư duy của Lạc Thanh Nguyệt bắt đầu đình trệ!

"Ta phải chết thật sao? Ta thật sự không cam lòng a! Uổng công ta có được dáng vóc tốt như vậy mà còn không có dùng qua, thật nhiều lịch sử cổ xưa ta còn chưa có đi thăm dò. . ."

Ngay lúc ý thức của Lạc Thanh Nguyệt sắp chìm xuống, giọng nói của Lục Vũ bỗng nhiên vang lên: "Học tỷ, mau thu hồi Cổ Thư Trùng vào ngự thú không gian."

Lời này như là một cái phao cứu sinh đem Lạc Thanh Nguyệt từ trong hỗn loạn kéo ra ngoài, nàng đột nhiên bừng tỉnh.

Tinh thần của nàng trở về, trong nháy mắt liền rõ ràng chính mình đã gặp một loại ô nhiễm nào đó.

Lạc Thanh Nguyệt ta còn không có đào móc ra thời đại thần thoại chân chính, ta còn không có tìm được nguyên nhân làm cho cổ thư thất lạc, vậy ta làm sao có thể chết ở nửa đường được?

Học giả Thần Thoại Lạc Thanh Nguyệt không thể chênh lệch so với "điều tra viên truyền kỳ" Lạc Thiên Thu!

"Cổ Thư Trùng, trở về!"

Lạc Thanh Nguyệt cấp tốc thi triển trận pháp đem Cổ Thư Trùng thu hồi vào ngự thú không gian, cưỡng ép cắt đứt màn sáng phản chiếu lịch sử.

Quang ảnh lập tức im bặt mà dừng, hết thảy quỷ dị cũng biến mất không thấy gì nữa, để cho hai người đều nới lỏng một hơi.

Lạc Thanh Nguyệt nhìn thoáng qua Cổ Thư Trùng bên trong ngự thú không gian, hoa vàng trên đầu nó đã triệt để khô héo, chỉ còn lại một thân cây trụi lủi nhìn qua có chút buồn cười, thân thể nó cũng đã đình chỉ thiêu đốt.

Mặc dù Cổ Thư Trùng còn có chút suy yếu, nhưng cũng không nguy hiểm tới tính mạng, có thể chậm rãi tu dưỡng.

"Học đệ, ngươi không sao chứ?" Lạc Thanh Nguyệt có chút nghĩ mà sợ, nhìn về phía Lục Vũ thở hồng hộc, cảm kích nói: "Nếu như không có ngươi kịp thời đề tỉnh ta, lần này ta rất có thể sẽ bị những quang ảnh quỷ dị kia thôn phệ. Để cảm tạ ta sẽ cho ngươi sờ chân của ta một lát nhé?"

"???"

Trên mặt Lục Vũ chậm rãi hiện ra một loạt dấu chấm hỏi.

Là ta có vấn đề hay là nàng có vấn đề?

Lạc Thanh Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Không phải ngươi luôn một mực liếc trộm chân của ta sao? Ngươi đã nhìn nhiều lần mà chẳng lẽ còn không ưa thích ư? Ngươi thích quần dài hay là tất đen?"

Một vị ngự tỷ gợi cảm nói thẳng ra như vậy, phối hợp với biểu lộ ngốc manh tương phản quả thật có lực sát thương nam nhân không có gì sánh kịp.

Lục Vũ nhất thời nghẹn lời, nếu không phải trong mắt Lạc Thanh Nguyệt lộ ra một tia trêu tức thì kém chút nữa hắn liền tin nàng nói thật.

Lục Vũ cũng nhìn ra Lạc Thanh Nguyệt đang trêu chọc hắn, cho nên hắn cũng không có mắc câu.