Chương 48: Mình quả là thiên tài!

Đúng là cái gì miễn phí luôn luôn cảm thấy ngon, Bảo vừa ăn vừa khen ngợi vị thơm ngon của đĩa cơm đi ăn xin này. Hắn thầm nghĩ khéo phải làm việc này thường xuyên, vì hương vị đúng là không thể chê được.

Giờ nghỉ trưa tại công ty diễn ra trong tình trạng gà bay chó chạy. Một vài nhân viên chăm chỉ muốn tận dụng buổi trưa để tăng ca, hết lòng cống hiến cho công ty, nhưng không ngờ lại bị ngài giám đốc bắt ngay tại trận.

Chơi game, xem phim, hay nhảy múa ca hát trong giờ làm thì không sao, nhưng dám lôi việc ra làm trong giờ nghỉ thì chắc chắn sẽ không xong với ngài giám đốc.

Sau một đợt phê bình nhân viên vì không biết giữ sức khỏe và tự chăm sóc bản thân trong giờ nghỉ, ngài giám đốc thấy mọi người cuối cùng cũng thực sự nghỉ ngơi. Hài lòng, hắn vui vẻ quay về phòng để tiếp tục đọc truyện.

Buổi chiều, Khải Trường bước vào phòng giám đốc để báo cáo về tiến độ quay chụp các sản phẩm của Samsung theo hợp đồng đã ký.

Phía Samsung cũng đang bắt đầu hối thúc, hỏi tại sao gần 10 ngày rồi vẫn chưa ra video mới.

Khải Trường nghiêm túc báo cáo với Bảo rằng tổ dự án bên ngoài đã lên kế hoạch chi tiết, nội dung rất đặc sắc và cam đoan rằng 4 triệu lượt xem trong tuần đầu tiên là hoàn toàn khả thi, thậm chí còn có thể vượt qua con số đó.

Bảo cầm lấy tờ trình kế hoạch của Khải Trường và lướt qua. Mọi thứ được trình bày rất chi tiết và cẩn thận, một số ý tưởng sáng tạo thậm chí còn khá xuất sắc.

Thật khó tin rằng đây là công việc của anh chàng công nhân kỹ thuật mới tuyển vào tháng trước. Tuy nhiên, Bảo thầm nghĩ không thể mọi chuyện thuận lợi như vậy được.

Nếu chẳng may dự án lại bùng nổ như lần trước, công ty lại thu về một đống tiền, thì không biết có nên vui hay lo lắng.

Bảo nhìn Khải Trường nghiêm túc, nói:

"Kế hoạch rất tốt, nhưng theo lối mòn này thì chưa đủ. Chúng ta phải tạo ra một bất ngờ cho khán giả."

Khải Trường đầu đầy dấu hỏi chấm:

"Bất ngờ gì vậy giám đốc?"

Bảo tiếp tục:

"Hãy thực hiện tất cả quá trình quay chụp lần này một cách bình thường. Thông số kỹ thuật và tính năng hãng công bố như nào thì cứ làm video trên tay như vậy. Không cần drop test hay kịch bản màu mè gì cả."

Khải Trường quá bất ngờ, vì bản kế hoạch này đã được tổ dự án nghiên cứu kỹ lưỡng.

"Nhưng giám đốc, kế hoạch này đã được bàn bạc rất kỹ..."

Bảo cắt ngang,

"Tin tưởng tôi đi. Đôi khi sự đơn giản lại chính là điều khác biệt."

Nghĩ đến khả năng bài binh bố trận siêu đẳng của Bảo và việc nắm Son Yun Kim bên phía Samsung trong lòng bàn tay ở dự án lần trước, Khải Trường đành lựa chọn tin tưởng. Anh nhanh chóng thông báo cho đội ngũ bên ngoài.

Tổ dự án bên ngoài cũng sửng sốt. Một thành viên thốt lên:

"Quay video bình thường ư? Đây chẳng phải tự đạp đổ chén cơm của mình sao?"

Nhưng cuối cùng, họ cũng phải chấp nhận quyết định của giám đốc. Dù sao năng lực của giám đốc rõ như ban ngày, chắc hẳn giám đốc đang có dụng ý nào đó.

Trong phòng, Bảo ngồi vui vẻ khẽ hát, trong đầu đầy những toan tính tinh quái. Kế hoạch của hắn lần này rất đơn giản: tạo ra một video nhạt nhẽo, không gây được sự chú ý và không đạt được KPI mà Samsung đề ra.

Nhưng nghĩ đến lượng người theo dõi khổng lồ trên kênh YouTube, Bảo biết cần phải có thêm một tầng bảo đảm nữa để chắc chắn mọi thứ đi đúng hướng.

Với nụ cười nhếch miệng, Bảo nhắn tin vào nhóm bộ phận truyền thông do Phương Anh quản lý, yêu cầu tập hợp và đăng những hình ảnh liên hoan, đi chơi, ăn tiêu xa xỉ của công ty lên fanpage chính thức ngay sau khi video của Khải Trường hoàn thành và được đăng lên YouTube.

Phương Anh, dù có chút nghi ngờ, vẫn nhận lệnh không do dự, vì cô tin tưởng tuyệt đối vào giám đốc. Cô nhanh chóng tập hợp hình ảnh từ các nhân viên, tổng hợp lại để chờ đăng tải.

Còn Bảo, ngồi gật gù vui vẻ, biết rằng kế hoạch của mình sắp thành công. Video nhạt nhẽo, cộng thêm hình ảnh ăn chơi nhảy múa hưởng thụ, sẽ tạo nên một làn sóng chỉ trích từ cư dân mạng.

Họ sẽ cho rằng công ty mới đạt được chút thành công đã kiêu căng, không lo chăm chút nội dung mà chỉ biết hưởng thụ. Chắc chắn lượng người xem và người theo dõi sẽ tụt mạnh.

Bảo khẽ cười thầm, tự hào với sự thông minh của mình. "Mình quả là thiên tài!"

Khi thiên tài của chúng ta đang cười méo miệng tự mãn với kế hoạch của mình, cánh cửa văn phòng bất ngờ mở ra.

Thành bước vào, khuôn mặt nặng nề báo tin không vui.

"Giám đốc, chúng ta đã cố gắng mọi cách để liên hệ với Vy Vy kawaii, nhưng vẫn không được."

Bảo lập tức ngừng cười, sắc mặt thay đổi.

"Không được! Vy Vy kawaii nhất định phải là người của chúng ta,"

Bảo nghiêm giọng nói, như thể Chủ tịch của Real Madrid Florentino Perez nhất quyết phải chiêu mộ Kylian Mbappé vậy.

Thành gật đầu, vẫn còn lo lắng.

"Việc này tôi thấy có chút khó... có cần chuyển sang chiêu mộ một KOL khác không? Hoặc bồi dưỡng người mới?"

"Không!" Bảo đáp lại nhanh như cắt, quyết đoán.

"Gọi ngay cho bên săn đầu người, yêu cầu họ tìm thông tin nhân sự của Vy Vy kawaii bằng mọi giá. Nếu không liên hệ được qua điện thoại, chí ít phải biết địa chỉ của cô ấy."

"Và nếu vẫn không thể liên lạc được?" Thành hỏi, ánh mắt lo ngại.

Bảo nheo mắt, giọng kiên quyết:

"Thì tôi sẽ phải đích thân đến chiêu mộ cô ấy."

Thành nhanh chóng liên hệ với bên săn đầu người thông tin nhân sự. Chỉ hơn 30 phút sau, toàn bộ thông tin về Vy Vy kawaii đã nằm gọn trong tay Bảo, từ số điện thoại liên hệ đến địa chỉ thường trú đã đăng ký.

Hoàng Khánh Vy, 19 tuổi, học hết cấp 3, thi đậu đại học nhưng không theo học, lại dấn thân vào con đường streamer? Bảo thầm suy nghĩ.

Không chần chừ, Bảo ngay lập tức gọi Linh, yêu cầu đặt vé máy bay vào Sài Thành ngay ngày mai.

Ngài giám đốc đã quyết định: Phải chiêu mộ bằng được ứng cử viên sáng giá gây thua lỗ... à nhầm, ứng viên tiềm năng này về công ty.

Vé máy bay nhanh chóng được đặt. Đồng hành cùng ngài giám đốc trong chuyến công tác Sài Thành ngày mai sẽ là Khải Trường, Linh, và Hương Thảo. Bảo có lý do riêng khi mang theo từng người.

Khải Trường được chọn đơn giản là để lôi kéo ông anh này đi ra ngoài, tránh việc anh ta lại nảy ra ý tưởng nào ảnh hưởng đến kế hoạch quay video "bình thường" của Bảo.

Linh thì có dụng ý khác. Vợ chồng cô Hà đã định cư trong Sài Thành, và Bảo dự định nhân tiện chuyến công tác này sẽ thăm vợ chồng cô luôn. Linh, là họ hàng của cô Hà, đi cùng cũng hợp lý.

Còn Hương Thảo, cô chỉ được mang theo để tiện có người đi cùng Linh. Bảo nghĩ rằng một mình Linh đi công tác với giám đốc và một ông anh con trai nữa cũng không được hay ho lắm.

Bảo cũng muốn Thành đi cùng chuyến công tác, nhưng với việc Thành vừa thăng chức Phó Giám đốc và đang phải xử lý rất nhiều hợp tác, tuyển dụng, cùng việc chuẩn bị thành lập Bộ phận sản xuất quản lý nội dung trực tiếp, anh không thể tham gia chuyến đi này. Thành từ chối ngay lập tức, và Bảo thấy vậy cũng không miễn cưỡng.

Khi email xác nhận vé máy bay vừa được gửi về, hệ thống đã lâu không xuất hiện của Bảo bỗng nhiên phát ra tiếng chuông thông báo.

“Bíp bíp bíp, Kiểm trắc ký chủ sắp có chuyến công tác đầu tiên trên cương vị người đứng đầu doanh nghiệp. Đánh dấu thành tựu: Lần đầu công tác”

Đánh dấu phần thưởng: Hạng Thương gia cho tất cả các chuyến bay của Công ty, 20 triệu vào tài khoản cá nhân ký chủ”

Ký chủ có xác nhận phần thưởng?

Nghe thấy sẽ có 20 triệu vào tài khoản cá nhân. Ngài giám mừng như vớ được vàng. “Ơn giời, sẽ không còn phải mang đĩa đi xin ăn mỗi trưa rồi”.