Buổi trưa cuối cùng của chuyến du lịch, tất cả nhân viên và ngài giám đốc tập trung tại sảnh khách sạn sau khi làm thủ tục trả phòng.
Ai nấy đều cảm thấy hài lòng, người thì thoả mãn vì được tiêu tiền, người thì vui vẻ tận hưởng chuyến đi. Khi mọi người tụ họp lại, ngài giám đốc vô tình nhận thấy một số chị em đang xách túi quà đặc sản về làm quà.
Ngay lập tức, trong đầu Bảo lóe lên một ý tưởng: "Đúng rồi, sao không tiêu nốt chỗ tiền vào việc mua đặc sản nhỉ?" Còn gần ba tiếng nữa mới đến giờ bay, đủ để mua một đống quà về rồi!
Nghĩ là làm, Bảo lập tức triệu tập toàn bộ nhân viên lên xe, khẩn trương lao tới các điểm bán đặc sản, quyết tâm tiêu càng nhiều càng tốt, tiêu đến khi hệ thống cảnh báo thì thôi.
Mọi người thấy gần ra sân bay rồi mà giám đốc còn muốn đi thăm thú mua đặc sản về đành chiều lòng tất cả lên xe 16 chỗ theo chân giám đốc.
Vừa bước xuống xe, Bảo nhìn quanh các cửa hàng đặc sản rồi nói:
“Mọi người nghe đây! Cứ thoải mái mua sắm, chọn bất kỳ món nào mình thích, hóa đơn công ty sẽ thanh toán hết! Không cần phải suy nghĩ gì cả."
Phương Anh ngạc nhiên, quên mất mình đã từng hứa sẽ không thảo mai nịnh hót nữa nhưng thực sự sếp quá tốt rồi:
“Sếp chắc chứ? Vé máy bay, khách sạn, ăn uống, di chuyển, rồi còn tiền tiêu vặt 3 triệu nữa... Giờ lại còn mua quà mang về, sếp đúng là giám đốc tốt nhất em từng gặp đấy!"
Sơn gãi đầu ngại ngùng.
"Sếp đã cho tụi tôi quá nhiều rồi. Bao nhiêu chi phí công ty đã lo hết, giờ còn mua quà nữa, tụi tôi thật sự không dám nhận đâu."
Hải gật gù đồng ý.
"Đúng đấy, anh. Những đồ này ở Hà Đô cũng bán và mua trên mạng giờ đơn giản lắm. Giám đốc không cần phải như vậy đâu, tốn kém lắm!"
Bảo mỉm cười tiếp tục gần như van nài mọi người tiếp tục mua sắm:
“Đừng ngại mà! Đây là phúc lợi của công ty, là phần thưởng cho sự cố gắng của mọi người.”
“Mua trên mạng thì đơn giản, nhưng đi du lịch mua chút quà còn tự tay xách về không chỉ để bản thân mình vui, mà còn để tặng cho người nhà, bạn bè nữa. Họ sẽ vui lắm khi biết chúng ta nghĩ đến họ đấy!’’
Sau một hồi vẫn ngại ngùng đưa đẩy, Bảo phải đành dùng đến quyền uy của giám đốc để chỉ đạo dứt khoát:
"Tôi đã nói rồi, đây là phúc lợi của công ty, mọi người cứ thoải mái mà mua! Không ai được từ chối nữa!"
Dù vậy, một số nhân viên vẫn ngại ngùng, chỉ chọn vài món rẻ tiền để lấy lệ. Nhưng ngay lập tức, Bảo phê bình:
"Sao lại chọn ít thế này? Phải mua quà xứng đáng mang về chứ! Đừng để giám đốc của các cậu phải thất vọng!"
Ngài giám đốc còn đích thân đi kiểm tra từng người, hối thúc họ mua cho đến khi hệ thống cảnh báo thì thôi. Những nhân viên lo lắng vì khối lượng hành lý không mang lên được máy bay liền bị Bảo bác bỏ ngay:
"Không mang được lên máy bay thì đóng thùng ký gửi! Mua thêm vài thùng cũng không sao."
Thậm chí, các thanh niên độc thân hay đang thuê phòng xa gia đình như tổ đội F4 và mấy cậu thiết kế cũng không thoát khỏi tầm ngắm của Bảo. Bảo nghiêm túc nhắc nhở:
"Dù xa gia đình, các cậu cũng phải mua quà gửi về. Xa quá thì dùng chuyển phát nhanh! Đây không chỉ là quà cáp mà còn là tấm lòng, thành ý của công ty dành cho gia đình các cậu, hiểu chưa?"
Ngay cả Thành đại thiếu gia dù là đã nói ở nhà không thích mấy thứ đồ đặc sản này, cũng không thoát khỏi sự "áp lực" từ ngài giám đốc.
Bảo cười tủm tỉm nói:
"Thành, cậu làm quản lý mà còn không gương mẫu là sao? Nào, mua vài thứ về đi chứ!"
Thành thở dài lắc đầu nói:
"Tôi đã nói rồi, mấy thứ này tôi chẳng cần đâu. Ở nhà cũng chẳng ai dùng."
Bảo bỗng dưng bật chế độ nghiêm túc, như tổng tài bá đạo nói:
"Không cần cũng phải mua! Mua về cho hàng xóm, gia đình ông Lâm và anh Phong lái xe mới tuyển. Cậu không mua là tôi phê bình đấy! Vả lại, tấm lòng của công ty phải được chia sẻ rộng rãi, hiểu không?"
Thành chỉ còn biết nhún vai chịu thua, miễn cưỡng chọn vài món đặc sản, tự nhủ sẽ chia cho hàng xóm khi về khu tập thể.
Các cửa hàng đặc sản, khi thấy đoàn khách sộp bước vào, như gặp được thần tài. Ông chủ tổ hợp cửa hàng lập tức ra tiếp đón với nụ cười niềm nở, không ngừng chào hỏi và hướng dẫn nhân viên hỗ trợ hết mức.
Những thùng carton được chuẩn bị kỹ lưỡng, ghi tên từng người và đóng gói cẩn thận để đảm bảo có thể ký gửi lên máy bay một cách an toàn.
Khi đến lúc thanh toán, máy in hóa đơn chạy dài dằng dặc, khiến ông chủ cười tít cả mắt, không còn thấy đâu là tổ quốc nữa. Niềm vui hiện rõ trên gương mặt, ông tiễn đoàn ra tận xe, bắt tay từng người với sự trân trọng.
Ông không ngừng cảm tạ ngài giám đốc, lời nói rối rít như không biết làm sao để diễn tả hết sự biết ơn và vui mừng vì được đón tiếp một đoàn khách quý như vậy.
Quà mua nhiều đến nỗi chiếc Fuso Rosa Dcar Limousine của đoàn cũng không chứa nổi. Cuối cùng, phải nhờ thêm một chiếc xe van nhỏ của cửa hàng đặc sản chở giúp lên sân bay.
Tài xế lái xe phục vụ đoàn không khỏi ngạc nhiên, tự nhủ không biết đồ trong này đặc trưng và hảo hạng đến mức phải mua nhiều thế sao.
Hàng hóa chất đầy từ cốp xe đến ghế ngồi, tạo nên một cảnh tượng hiếm thấy trong cuộc đời lái xe của ông.
Khi đoàn đến sân bay, cảnh tượng những xe đẩy hành lý chất đầy thùng carton nối đuôi nhau, trông chẳng khác nào một đoàn tàu hàng đang tiến vào ga.
Các thùng carton được xếp cao đến mức che khuất tầm nhìn của người đẩy, khiến cả đoàn trông như một cuộc diễu hành kỳ lạ giữa sân bay.
Hành khách xung quanh không khỏi tròn mắt ngạc nhiên, có người bật cười khúc khích, thì thầm với nhau:
"Đoàn này đi du lịch hay đi buôn hàng thế nhỉ?"
Nhân viên sân bay, ban đầu cũng sững sờ, sau đó phải cười gượng, hướng dẫn từng người làm thủ tục ký gửi, vừa làm vừa lắc đầu không tin nổi vào mắt mình.
Cuối cùng, thủ tục ký gửi và check-in cũng hoàn tất. Cả đoàn thở phào nhẹ nhõm, bước vào khu vực nhà chờ.
Lần này, F4 phòng kinh doanh, hay đúng hơn lần này là phải gọi là tứ đại cao thủ, kè kè bên cạnh giám đốc. Họ cảnh giác cao độ, sợ có thích khách nào tập kích giám đốc kính yêu của họ.
Các nhân viên khác nhìn cảnh tượng này không khỏi bật cười. Nhớ lại lúc đi, họ cũng bất ngờ khi thấy giám đốc mặc chiếc áo giống như của nhân viên hãng hàng không, khiến hành khách nóng tính suýt tẩn cho một trận.
Trong khi tứ đại cao thủ đứng như những ngự tiền thị vệ bảo vệ giám đốc, ai cũng thầm nghĩ:
“Giám đốc không còn mặc “long bào đỏ” nữa mà sao bốn ông này vẫn bảo vệ kỹ càng thế?”
Bảo cũng kỳ lạ không thôi, chẳng hiểu sao từ lúc vào nhà chờ bốn ông tướng này cứ theo sát không rời, vào nhà vệ sinh cũng đi theo.
Cuối cùng, không có một thích khách nào xuất hiện như lúc đi. Cả đoàn lên máy bay và hạ cánh xuống Hà Đô một cách an toàn.
Khi ra khỏi sân bay, một màn giễu hành khác lại diễn ra, với những chiếc xe đẩy đầy ắp thùng carton.
Tất cả vui vẻ chào tạm biệt ngài giám đốc và ngài quản lý đẩy theo một đống đồ đặc sản bắt taxi về nhà.
Hẹn gặp lại vào sang tuần, nơi Công ty TNHH Quảng cáo & Truyền Thông Minh Bảo sẽ có một trụ sở mở rộng hoàn toàn mới.