Xin chào, tôi là Nguyễn Phương Anh, năm nay 26 tuổi. Ngoại hình tôi không có gì đặc biệt, nhưng tôi đã ra trường được bốn năm rồi. Tôi tốt nghiệp ngành PR tại Học viện Báo chí.
Rất vui mừng khi tác giả cuối cùng cũng đã đặt tên cho tôi là Nguyễn Phương Anh. Không còn gọi là chị gái thảo mai nịnh hót nữa.
Khi bước ra khỏi giảng đường, tôi không có tiền, không có quan hệ, chỉ có một tâm huyết và sự cố gắng. Vì thế, tôi đã phải nhảy việc rất nhiều chỗ để kiếm sống.
Những ngày đầu đi làm không hề dễ dàng. Ma cũ bắt nạt ma mới, trước mặt thì niềm nở, sau lưng lại nói xấu.
Tôi còn nhớ những ngày đầu khi mới vào công ty, cảm giác như mình luôn bị theo dõi và đâm chọt bởi những người đã làm việc lâu năm.
Những áp lực, sự nghi kị và cả những lời đàm tiếu sau lưng đã làm tôi cảm thấy mệt mỏi và không được chào đón.
Dần dần, những thử thách này mài mòn tôi. Ban đầu, tôi cố gắng giữ vững nguyên tắc và cách cư xử của riêng mình.
Nhưng rồi, sự đấu tranh và những cú sốc trong công việc đã khiến tôi trở nên thụ động hơn, dễ bị ảnh hưởng bởi những thói quen xấu của đồng nghiệp.
Tôi đã thay đổi để hòa nhập, dần bị điều chỉnh theo những thói quen không mong muốn mà trước đây tôi từng ghét bỏ.
Có lẽ, điều này là một phần của quá trình trưởng thành.
Nhưng đôi khi tôi tự hỏi, liệu có cách nào để giữ được bản thân giữa những cám dỗ và áp lực của cuộc sống công sở? Hay tôi sẽ tiếp tục bị thay đổi đến mức không còn nhận ra chính mình?
Tôi không muốn phụ công nuôi ăn học của bố mẹ, những người đã vất vả làm lụng trên đồng ruộng để tôi có cơ hội học hành.
Quyết tâm bám trụ lại thành phố lớn, tôi muốn bố mẹ ở quê có thể tự hào về mình, thấy rằng sự hy sinh của họ không hề uổng phí.
Tuy nhiên, để tồn tại và tiến bộ trong môi trường công sở, tôi đã dần thay đổi. Tôi trở nên giả tạo, thảo mai và nịnh hót.
Đó là cách duy nhất tôi có thể giữ được công việc và cố gắng hòa nhập với những đồng nghiệp đã làm việc lâu năm.
Tôi đã sống như vậy được gần bốn năm, hy vọng có thể nâng cao vị trí của mình và có một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng sự giả tạo và nịnh hót không mang lại cho tôi những điều tốt đẹp như tôi kỳ vọng.
Tôi vẫn bị đùn đẩy làm thêm giờ, phải nhận trách nhiệm cho những sai lầm không phải của mình, và đồng nghiệp thì luôn tỏ ra bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Cuộc sống của tôi không những không cải thiện mà còn trở nên khó khăn hơn.
Tôi đã quá chán nản và muốn bỏ cuộc. Khi mọi thứ dường như đã đi đến ngõ cụt, tôi tình cờ thấy một bài đăng tuyển dụng của Truyền thông Minh Bảo.
Đây có thể là cơ hội cuối cùng để tôi tìm lại bản thân và bắt đầu một chương mới trong cuộc đời mình.
Tôi không biết liệu đây có phải là cơ hội mà tôi đang tìm kiếm hay không, nhưng tôi quyết định thử một lần nữa.
Công ty này đặt trụ sở ở Imperial Tower, một tòa nhà hiện đại và sang trọng, nên tôi hình dung rằng sự cạnh tranh ở đây sẽ khốc liệt lắm.
Ngày đầu tiên đến phỏng vấn, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy các chỗ ngồi trong văn phòng gần như trống trơn. Các ứng viên như tôi lần lượt đến để tham gia phỏng vấn, nhưng văn phòng thì vẫn vắng lặng.
Nhìn xung quanh, tôi thấy công ty chính thức chỉ có một cô bé lễ tân trông rất đơn thuần, cùng một thanh niên béo mập trông có vẻ như là nhà giàu mới nổi.
Cả hai người này đều làm tôi cảm thấy bất ngờ vì họ không giống như những gì tôi tưởng tượng về một công ty lớn.
Điều đáng chú ý nhất là giám đốc của công ty, người còn quá trẻ tuổi nhưng lại rất đẹp trai. Cái vẻ ngoài điển trai của anh ta có thể khiến bất kỳ ai cũng phải chú ý.
Dù mọi thứ có vẻ hơi khác biệt so với những gì tôi đã tưởng tượng, nhưng tôi hy vọng rằng đây chính là cơ hội mà tôi đang tìm kiếm để thay đổi cuộc đời mình.
Cuộc phỏng vấn với giám đốc diễn ra rất nhanh và chỉ xoay quanh vài câu hỏi cơ bản. Tôi đã tự tin trả lời và thật sự thấy mình đã làm tốt. Khi nhận được thông báo được tuyển vào công ty, tôi không giấu được niềm vui sướng.
Ngay lập tức, tôi nộp đơn xin nghỉ ở công ty cũ. Tôi cố gắng tỏ ra tiếc nuối khi chia tay nơi làm việc cũ, mặc dù thực tế thì nơi đó đã trở thành một môi trường toxic đầy đồng nghiệp không dễ chịu.
Ngày cuối cùng ở công ty cũ, tôi cố gắng thể hiện sự tích cực và sự chia tay với vẻ cảm xúc, dù trong lòng tôi thì chỉ thấy nhẹ nhõm khi sắp rời khỏi nơi đã khiến mình mệt mỏi.
Nhưng khi tôi bắt đầu làm việc ở công ty mới, mọi thứ lại không như tôi tưởng. Đồng nghiệp ở đây hầu hết đều là những người trẻ tuổi, tương tự như tôi khi mới ra trường.
Trong số đó có một ông anh từng làm công nhân kỹ thuật, một chị kế toán đã luống tuổi, và bốn tên phòng kinh doanh trông giống như những đứa trẻ chưa trưởng thành.
Vào buổi sáng đầu tiên, công ty không có gì đặc biệt để làm. Tôi đã từng hy vọng sẽ được giao những công việc thú vị và có ích ngay từ đầu, nhưng thực tế lại không phải như vậy.
Các bộ phận dường như đều đang trong trạng thái khá nhàn rỗi, và tôi cảm thấy mình như là một phần của một bức tranh thiếu hoàn thiện.
Sự khác biệt rõ ràng giữa kỳ vọng và thực tế khiến tôi cảm thấy bối rối và không biết phải làm gì để hòa nhập nhanh chóng.
Những gì tôi từng nghĩ về công ty này đang dần bị xói mòn, và tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng về tương lai của mình ở đây.
Sau một thời gian, giám đốc bất ngờ tuyên bố muốn thực hiện một dự án Drop Test, một ý tưởng do ông anh công nhân kỹ thuật đề ra. Đặc biệt, ông dự định chi đến 2,5 tỷ cho dự án này.
Tôi không thể tin vào tai mình khi nghe số tiền khổng lồ đó và cảm thấy dự án này thật sự điên rồ. Nó có vẻ như là một sự lãng phí khủng khiếp, không thấy lợi nhuận gì, chỉ thấy sự phá hoại đồ vật.
Dù vậy, khi giám đốc đã quyết định, tôi biết mình không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc theo. Tôi được phân công nhiệm vụ hỗ trợ các nhân viên khác trong dự án này.
Điều làm tôi ngạc nhiên là, khi bắt tay vào công việc, tôi nhận thấy các đồng nghiệp đều là những người mới, sống rất thật.
Sự thảo mai và nịnh hót mà tôi đã quen thuộc trước đây không có đất diễn ở đây, ngoài mấy câu tâng bốc giám đốc khi mới bắt đầu.
Không khí làm việc ở đây rất khác biệt. Mọi người đều tập trung vào công việc, không có thời gian cho những trò chơi nịnh bợ hay giả dối.
Sự chân thật và tinh thần làm việc nghiêm túc của các đồng nghiệp đã khiến tôi cảm thấy phải tập trung vào công việc hơn là những mưu toan cá nhân.
Dần dần, tôi bắt đầu hòa nhập và cảm thấy mình đang trở thành một phần của đội ngũ này, mặc dù sự thay đổi không hề dễ dàng.
Những ngày đi hỗ trợ quay chụp dự án Drop Test thực sự là một khoảng thời gian vui vẻ mà tôi không thể nào quên.
Dù trước đó tôi không có lòng tin vào dự án, nhưng thực tế cho thấy chưa bao giờ tôi lại vui vẻ đến thế. Các đồng nghiệp của tôi rất hòa đồng và nhiệt huyết, họ luôn cố gắng hết sức để hoàn thành công việc.
Sự nhiệt tình và tinh thần làm việc của họ thực sự đã lan tỏa và khiến tôi cảm thấy tích cực hơn rất nhiều.