Trong sự chờ đợi của mọi người, Bảo nâng ly rượu vang lên phát biểu:
"Mời cả nhà ăn cơm."
Lời nói vừa dứt, trong đầu các nhân viên nổ "đùng" một cái, một cảm giác ngỡ ngàng pha lẫn chút không biết phải làm sao đáp lại.
Họ đang trông chờ một bài phát biểu dài dòng thúc đẩy tinh thần gì đó của giám đốc, mà cuối cùng chỉ nhận được một câu ngắn ngủi như vậy.
Thành nhanh chóng nhận thấy bầu không khí ngỡ ngàng của mọi người và đứng dậy, nở một nụ cười hài hước.
"Các đồng chí, giám đốc của chúng ta là người của hành động, không phải của lời nói. Hôm nay không phải là buổi họp đâu, mà là tiệc mừng công!
Thế nên, mọi người cứ thoải mái mà ăn uống đi, không cần nghiêm trang quá đâu. Giám đốc bảo ăn là ăn, không ai được cãi!"
Mọi người bật cười, không khí trong phòng lập tức trở nên thoải mái, vui vẻ hơn.
Trong không khí sôi động của bữa tiệc mừng công, các bộ phận của công ty đều tận hưởng hết mình.
Bộ phận Sáng tạo trò chuyện về những ý tưởng mới, dự án sắp tới với Samsung, vừa nâng ly vừa tranh thủ chúc mừng giám đốc.
Bộ phận Truyền thông thì vừa cười đùa vừa kể lại những câu chuyện hài hước về những bình luận của người xem video ‘Rơi cho đã, đập cho xả”.
Bộ phận Kinh doanh lại bàn luận về những chiến lược tìm kiếm khách hàng mới, nhưng dần dà, câu chuyện cũng chuyển sang những vấn đề đời sống cá nhân với những tiếng cười vang không ngớt.
Kế toán và hành chính thì như mọi khi, bàn về việc làm sao để quản lý ngân sách và quỹ của công ty hiệu quả, nhưng không quên tham gia chúc rượu giám đốc.
Chị Hồng kế toán, sau khi đã ngà ngà say, bắt đầu than thở về mẹ chồng mình.
"Các cậu không biết đâu, mẹ chồng tôi sáng nào cũng gọi dậy lúc 5 giờ để tập thể dục chung, bảo là để giữ sức khỏe mà tôi chỉ muốn ngủ thêm chút nữa thôi!"
Cả bàn cười rộ lên, trêu chọc chị Hồng nên như vậy, rất tốt cho sức khỏe.
Thái từ phòng Kinh doanh, đã uống hơi nhiều, thì thổ lộ:
"Tôi... tôi định tỏ tình với crush, mọi người ạ. Đã đến lúc không thể chần chừ nữa, giờ tôi đã là nhân viên của Công ty có hợp tác với tập đoàn Quốc tế rồi!"
Mọi người ồ lên cười, người thì cổ vũ, người thì trêu đùa, khiến Thái đỏ mặt hơn cả khi say.
Chị gái thảo mai thì sau vài ly rượu, mặt mày hồng hào, tiến tới Bảo với một ly rượu trên tay.
"Giám đốc à, em kính anh một ly vì tất cả những điều tuyệt vời mà anh đã làm cho công ty!"
Sau đó, nếu là người khác bình thường sẽ bắt tay chúc sức khỏe gì đó với giám đốc.
Nhưng có vẻ rượu vào gan cũng lớn, không đợi Bảo phản ứng, chị đã ôm lấy Bảo trong sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh.
Chỉ là ôm vai nhẹ một cái rồi thả ra luôn nhưng cũng làm ầm ỉ cả gian phòng.
Mọi người ồ lên với âm lượng cực lớn, tiếng cười rôm rả khắp phòng. Men say khiến mọi người thoải mái trêu chọc dù đối tượng là giám đốc.
"Ôi trời, chị Phương Anh đang tỏ tình giám đốc sao?" Thái F4 thấy có bia đỡ đạn nhanh chóng lên tiếng chọc ghẹo.
"Tham vọng lớn à nha! Muốn thăng từ nhân viên lên giám đốc phu nhân rồi!" Thành cười lớn, làm mọi người xung quanh không thể nhịn cười.
"Nhìn kìa, giám đốc cũng đỏ mặt rồi!" Giọng của Linh vang lên, khiến cả phòng cười ồ.
Phương Anh liên tục gắt gỏng, mặt đỏ bừng, vừa cười vừa phản đối:
"Không phải đâu! Mọi người đừng trêu nữa, tôi chỉ là không kìm được nên ôm giám đốc để biểu thị lòng cảm ơn thôi!"
Càng chối bỏ, mọi người lại càng trêu chọc dữ dội hơn.
"Đừng ngại ngùng thế chứ, Phương Anh! Chúng tôi ủng hộ hết mình!"
Bảo, mặt cũng đỏ lên vì bất ngờ trước sự việc, nhưng thấy không khí vui vẻ như vậy, chỉ biết cười xua tay:
"Thôi, mọi người đừng trêu Phương Anh nữa. Không khéo cô ấy xấu hổ quá mà nghỉ việc, thì các anh chị đi mà sang bộ phận truyền thông gánh việc của cô ấy !"
Các nhân viên lại ồ lên lần nữa, lần này là tiếng cười đùa và reo hò:
"Giám đốc sủng Phương Anh quá rồi! Không khéo thật sự biến thành giám đốc phu nhân mất thôi!"
Bầu không khí của bữa tiệc ngập tràn tiếng cười nói, câu chuyện hài hước, và những khoảnh khắc vui vẻ, giúp mọi người càng thêm gắn kết.
Trong khi đó, Thành và Khải Trường cũng bị mọi người "chiếu cố" mời rượu không ngừng.
Thành xuất thân từ vùng Tây Bắc, tửu lượng rất khá nhưng cũng bắt đầu thấy hơi say, còn Khải Trường thì cười lớn, không ngừng đỡ từng ly rượu từ các đồng nghiệp.
Khải Trường có lẽ phấn khích quá mức, ai đến cũng uống, lại còn mời rượu lại hết lượt này đến lượt khác, không sót một ai. Cứ mỗi lần anh nâng ly, đều có tiếng cười và câu chúc kèm theo.
"Sếp Thành, một ly nhé, không say không về!" Trường hào hứng ép rượu Thành.
Thành cười lớn: "Được thôi, anh Trường mời mà từ chối thì mất mặt lắm!" Rồi họ cụng ly và uống cạn.
Trường quay sang Sơn, F4 phòng kinh doanh, với ly rượu trên tay: "Sơn ơi, đến lượt cậu! Uống đi nào, mời bác sĩ Sơn chuyên thăm khám và cấp cứu cho Ai Văn Phôn cái nhờ!"
Trong tập 1 “Rơi cho đã đập cho xả” Sơn chính là cameo bất đắc dĩ khi đóng vai nhân viên y tế. Mỗi lần Ai Văn Phôn chạm đất Sơn lại chạy tới kiểm tra sức khỏe của nó rồi thông báo có thể tiếp tục thi đấu.
Sơn cười khổ: "Anh Trường, anh đã mời em ba ly rồi đấy! Để em còn giữ sức chiến đấu nữa chứ!"
Trường không chịu thua: "Một ly nữa thôi! Chỉ một ly! Ai lại từ chối chứ!"
Sơn cười đành chịu, nâng ly lên và uống cùng Trường.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Trường bắt đầu cảm thấy choáng váng, phải vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Sơn vội vã chạy theo để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.
Linh lo lắng, liền bước ra ngoài gọi nhân viên nhà hàng: "Cho tôi một cốc sắn dây giải rượu, nhanh lên nhé."
Trong lúc đó, Thành cười ha hả, lắc đầu nói:
"Anh Trường tưởng thế nào, đã yếu còn ra gió! Uống thế này thì chịu sao nổi! Nhưng mà mọi người cũng nhớ chú ý tửu lượng nhé, giữ sức khỏe là quan trọng nhất!"
Cả phòng cười ầm lên, tiếp tục không khí vui vẻ, nhưng ai cũng bắt đầu chú ý hơn đến lượng rượu mình uống.
Buổi liên hoan kết thúc vào khoảng 21:30. Mặc dù có sự cố nhỏ với Khải Trường, buổi tiệc đã diễn ra rất thành công, nâng cao tinh thần gắn kết và sự cởi mở trong công ty.
Các nhân viên vui vẻ chia tay nhau, chào tạm biệt Giám đốc và sếp Thành trước khi ra ngoài bắt taxi về nhà.
Bảo và Thành cũng lên taxi để trở về. Bảo dù tham gia cuộc vui nhưng mỗi lần nâng ly chỉ nhấp môi nên không say lắm.
Anh nhìn sang Thành, người đang thở phì phò bên cạnh, có vẻ như hơi say xỉn sau đợt mời rượu liên tục.
Thành tuy có phần choáng váng, nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo. Bảo không quên nhắc nhở về việc uống nước giải rượu để giúp Thành phục hồi nhanh chóng.
Taxi chở họ qua những con phố nhộn nhịp, chẳng mấy chốc đã về đến khu tập thể nhà máy hóa chất cũ. Khi xuống xe, Bảo và Thành bắt gặp cháu gái của ông Lâm, đang trở về nhà sau buổi học thêm.
Cô bé nhìn họ với ánh mắt tò mò, nhíu mày khi ngửi thấy mùi rượu từ hai thanh niên. Cô lạnh lùng để lại một câu: "Vẫn rượu chè hư hỏng như mọi lần rồi," rồi cất xe về thẳng nhà.
Bảo nhìn theo bóng cô bé, bất đắc dĩ thở dài, lại bị hiểu lầm lớn nữa rồi.
Thành bên cạnh vẫn còn chút choáng váng sau bữa tiệc, không để ý lắm đến sự việc này. Cả hai tiếp tục đi vào khu tập thể, một ngày dài với nhiều sự kiện và cảm xúc đã kết thúc.