Chương 4: trọng yếu đoàn diệt nhân tố

Lâm Phàm ngủ đến khi trời tối

Đi ra ban công, không gian bên ngoài vô cùng yên tĩnh, bóng tối bao trùm, lâu lâu xuất hiện vài đốm lửa, còn có tiếng nổ mạnh.

Cư xá cư xá xung quanh đều không có một chút ánh sáng, tối tăm mờ mịt.

Phòng của hắn là nơi duy nhất có ánh sáng.

Hắn không thích tình huống như vậy, thành phố đã từng rất náo nhiệt, nhất là ban đêm, đèn sáng lung linh, mọi người đều ra đường vui chơi, còn hiện tại đường đi vô cùng yên tĩnh, đôi khi có xác sống gào thét, không còn những âm thanh khác.

Đột nhiên, ở phương xa có tòa nhà phát ra ánh sáng mờ nhạt, giống ánh sáng đèn pin, phát ra từ cửa sổ.

bên trong phòng đó có người sống sót, có nam có nữ.

Bọn hắn mang vẽ mặt mõi mệt, tinh thần bị khủng hoảng, xác sống xung quanh, làm bọn hắn vô cùng căng thẳn, trời tối, xung quanh bao trùm bóng tối, bọn hắn rất tuyệt vọng, bọn hắn nhìn thấy có một tòa nhà đằng xa mở đèn.

giống như nhìn thấy ánh sáng của hy vọng.

Bọn họ là đoàn kết lại với nhau trong lúc chạy trốn, xác sống khủng bố, khiến bọn hắn bị ám ảnh, chỉ có mọi người ở cùng nhau, đoàn kết chống lại xác sống , chờ cho đến khi có cứu viện.

"Nhìn tòa nhà kia kìa, có người mở đèn nhà."

"Nói cho hắn biết, chúng ta đang ở chổ này."

Ánh sáng nhấp nháy, thật đẹp mắt, là những tia ánh sáng duy nhất trong thành phố hiện tại.

Lâm Phàm nhìn thấy ánh sáng chớp tắt đằng xa, hít sâu một hơi, hét thật to.

"Nàyyy. . . Các ngươi đang làm gì đó?"

Âm thanh rất lớn, vang vọng trong bóng tối.

Graoooo!

Đám xác sống ngoài đường nghe được âm thanh, bắt đầu bị hấp dẫn.

Tiếng gào thét càng lúc càng lớn, xác sống từ các hướng đổ về nhiều vô số, đông nghẹt đường, đang lắng nghe phương hướng phát ra âm thanh.

Những người may mắn còn sống đang ẩn núp, nghe được âm thanh của Lâm Phàm, bọn hắn ngơ ngác.

Móa!

Đêm hôm khuya khoắt hét to như vậy.

Ngươi không muốn sống à?.

Cũng dám hét to.

"Các ngươi có nghe thấy ta không." Lâm Phàm phát hiện ở phương xa đèn pin vẫn nhấp nháy, hắn nghĩ, "Cũng đúng, từ đây tới đó quá xa, ta hét nhỏ xíu, làm sao nghe được."

"Tốt nhất là chơi game tiếp."

hắn ngồi vào máy tính, khởi động game, bấm bàn phím.

cạnh bên một căn nhà ở.

"A Minh, ta bị sợ hãi." Lý Hồng ngồi ở góc tường hai tay ôm lấy bờ vai, cúi đầu, giọng khàn khàn, từ lúc sáng đến hiện tại, chưa ăn uống gì, tinh thần căng thẳng, trạng thái tâm lý rất tệ.

"Sợ cũng chẳng ích lợi gì, ta cũng sợ mà." A Minh vô cùng sốt ruột, cảm giác tuyệt vọng, không còn đồ ăn, hắn và nàng là người yêu, cùng đi thuê nhà đi làm kiếm tiền , không có thời gian nấu cơm, thức ăn đều là giao hàng đưa tới.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng xác sống gào thét liên tục, làm cho ý chí bọn hắn liên tục bị ảnh hưởng.

"A. . . A. . . đừng hét nữa, đừng hét nữa." Lý Hồng ôm đầu, bịt chặt lỗ tai hét toáng lên.

"đ*t mẹ im lặng, xác sống tới bây giờ." A Minh nổi giận.

Rầm! Rầm! Rầm!

Có người liên tục đập vào cửa nhà, Lý Hồng cùng A Minh rung rẫy bịt chặt lỗ tai, không còn dám hét nữa, sợ xác sống xông vào nhà, xé nát bọn hắn.

Ban đêm, đang mơ ngủ.

Lâm Phàm mơ thấy Thành phố Hoàng Thị vẫn náo nhiệt như xưa

Hắn hết sức yêu thích.

Tiếng đồng hồ báo thức.

Sáu giờ rưỡi.

Hắn lập tức rời giường, không ngủ nướng thêm phút nào, thói quen của hắn từ trước tới nay là rời giường vào lúc sáu giờ rưỡi, mặc quần áo, rửa mặt, ăn điểm tâm, đi làm.

Sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi hết sức quy luật.

Như hôm nay là chủ nhật không có đi làm, hắn vẫn theo thói quen thức sớm.

Đi tới bình nấu nước, rót cốc nước, uống ùng ục, uống một ly nước vào mỗi buổi sáng thật là tốt, có chức năng bài tiết chất độc trong cơ thể.

Sau khi rửa mặt, Đi ẻ, tay thì chống cằm, mặt thì ngu ngu, ẻ xong.

Rầm!

Rầm!

Có tiếng đập cửa, nhìn qua mắt mèo, có một con xác sống, gõ cửa nhà.

Hắn nhận ra xác sống.

Mặc đồng phục, là công nhân tại khu công nghệp, lười biến, chỉ có tới hạn thu phí công nghiệp vật liệu, là siêng năng.

"cho ngươi sống thêm một chút."

Hắn lúc này rất bận, phải nấu cơm, không có thời gian dành cho đối phương , xong việc hắn còn phải tập thể dục rèn luyện cơ thể, bởi vì công việc hắn ngồi lâu một chổ không tốt cho sức khỏe, phải rèn luyện thường xuyên.

Rèn luyện nửa tiếng, cả đời mạnh khỏe.

một tô cháo nở.

Luộc hai quả trứng gà.

Húp cháo, ăn trứng gà, hắn không thèm để ý xác sống ngoài cửa, tận cũng tận thế, xác cũng có xác sống, sống tốt cái đã.

Đùng! Đùng! Đùng!

Trên đường phố vang lên tiếng nổ kịch liệt.

Lâm Phàm tay cầm bát cháo, tay cầm trứng gà, cắm đầu chạy về phía ban công hóng hớt.

Đây là hắn duy nhất tật xấu, thích hóng chuyện.

Nhìn xuống dưới đường, một chiếc xe tải đang chạy

thùng xe tải là một cái lồng giam song sắt, khoản cách giữa các song sắt là khoản 10cm.

có sáu người trốn trong lồng giam, tay cầm đủ loại vũ khí, đâm thẳng ra ngoài song sắt.

"này! cẩn thận, đừng để xác sống cào tới" trong cabin xe, là một người đàn ông đầu trọc nói chuyện.

"Đã rõ".

Sáu người, bốn nam hai nữ, trong đó hai người nữ, đã bị dọa sợ run lẩy bẩy, chân đi không nổi.

Tại đám đàn ông, có một tên thanh niên đeo kính, tay cầm côn sắt, hồi hộp đứng nép sang một bên.

còn ba vị đàn ông khác, vô cũng dũng mãnh, gương mặt kiên nghị, vũ khí trong tay đâm thẳng vào đầu đám xác sống

Phập một tiếng, xác sống được tặng cho một lỗ lớn trên đầu, máu đen chảy ùng ục.

"phối hợp với nhau thật lợi hại". Lâm Phàm xem rất tập trung, từ lúc xuất hiện xác sống đến hiện tại, đây là đội ngũ lợi hại nhất mà hắn từng thấy.

Xe tải tông thẳng, xe mã lực rất mạnh, đầu xe kiên cố, hết sức an toàn.

Chỉ cần phối hợp tốt, có thể thoát được.

"A!"

Một nữ sinh hét lên chói tai, nữ sinh ăn mặc thời thượng bị dọa sợ ôm đầu.

"Không được qua đây, không được qua đây."

Đám xác sống đưa tay, luồn qua khe hở chụp vào không khí, dọa nàng kinh hoàng.

Nam tử bên cạnh luôn cuống nói:"đừng hét, cầm vũ khí lên, đâm vào đầu".

Nam tử tức giận, tay không ngừng nghỉ, đâm vào đầu xác sống, nếu xác sống quá nhiều, không chừng sẽ lật ngã xe tải.

Nữ nhân quá nhát gan, chỉ biết ôm đầu hét toáng, hét to như vậy, sẽ khiến càng nhiều xác sống chạy qua đây.

Xe tải xông tới, Rất nhiều xác sống chị cuốn xuống gầm xe, ma sát liên tục, cực kì kinh khủng.

Ầm!

Xe tải đụng bay chắn ngang đường xe con.

Tiếng vang to lớn dẫn tới càng nhiều xác sống, những con xác sống này không biết đau đớn, không sợ chết đuổi theo va đập vào xe tải.

Một vị nam tử bị lắc lư, cơ thể không ổn định, cắm đầu về phía song sắt, chưa kịp phản ứng, bị vô số xác sống nắm được kéo về phía song sắt.

Khác vọng xé xác hắn.

Càng nhiều cánh tay luồn được vào trong.

Nam tử trong lòng sợ hãi, tức giận quát: "Thúi đàn bà, đừng hét, tranh thủ cầm vũ khí, đâm vào đầu xác sống đi"

Xác sống lực lượng rất mạnh, hắn không chống cự được bao lâu.

Nữ nhân ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông bị xác sống tóm lấy, nhìn thấy từng cánh tay đầy máu hư thối, dọa cho nàng giống như gặp quỷ mà hét tiếp.

"Không muốn, không muốn, cứu ta với".

"Đ*t mẹ mày, thúi đàn bà" đàn ông tức giận chửi, không thể nghĩ tới, thúi đàn bà không có một chút tác dụng, chỉ biết ôm đầu hét, không biết làm gì khác, thật là vướng víu.

"Mắt kính, Nhanh lên, tấn công xác sống." Những người khác đều đang bận rộn, chỉ hy vọng tên mắt kính này sẽ giúp ích được đội ngũ.

Gã đeo kính hai tay cầm côn sắt, hai tay cong lên, run lẩy bẩy nghe thấy đại hán cầu cứu, muốn bước tới nhưng lại không dám, rụt rè ở đó.

"Ngươi phân vân cái gì, nhanh lên". Đại hán chống cự sắp không nổi, không nhịn được muốn đánh chết đối phương.

"Ồ." Gã đeo kính run run, khó khắn bước tới.

"Đừng sợ, đâm xuyên đầu xác sống" đại hán hít sâu bình tĩnh, an ủi hắn, chậm rãi hướng dẫn.

"Há, ừ" Gã đeo kính bước từng bước, ngay lúc lấy hết can đảm đâm tới, xe lắc lư, hắn bị ngã về phái song sắt.

"đ*t mẹ..."

Đại Hán gầm thét tuyệt vọng.

Gã đeo kính bị xác sống tóm được, lưng dựa song sắt, vô số cánh tay tóm tay của hắn, tóm ngực của hắn, đám xác sống điên cuồn chen đầu vào, bất chấp sóng sắt chèn gương mặt biến dạng, khao khác cắn vào gã đeo kính.

"Cứu ta. . ." Gã đeo kính hoản hốt quơ tay lung tung, sắc mặt tái nhợt, một đầu xác sống chen vào được, cắn vào cổ hắn.

Phập một phát, một ngụm thịt bị xác sống cắn ra.

xác sống gào thét, lực cắn rất mạnh, máu phun tung tóe.

"Cứu ta." Gã đeo kính đưa tay, gương mặt tuyệt vọng, hy vọng có người cứu hắn.

"Tàn đời". Gã đại hán tuyệt vọng nhìn.

Grao grao grao grao...

Cơ thể gã đeo kính run rẫy dữ dội, mắt trợn lên, chuyển thành màu xám trắng, mạch máu nổi lên trên mặt, há mồm gào thét, mắt trợn trừng, tấn công về phía đại hán.

"con mẹ mày" Đại hán bị cắn một phát, móc hết tâm cang chửi, " Lão tử hối hận, xem phim nhiều như vậy làm gì, đàn bà cũng nhát gan đàn ông, không nên đi chung, thật sự hối hận"

Lạch cạch!

Lâm Phàm cầm bát, bình tĩnh húp cháo.

"Lợi hại, phối hợp ăn ý như vậy, vẫn bị clear team, phụ nữ bị dọa sợ cùng với nhát gan tên đeo kính, đây là hai nhân tố then chốt để clear team.

"Ừm, xem ra không thể xem thường phụ nữ cùng đàn ông nhát gan, bọn hắn có được năng lực là clear team".

Ầm âm vài tiếng, xe tải bị lật đổ.

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, không nỡ nhìn.

"Haizz, thê thảm, Thành phố Hoàng Thị dân số hơi nhiều, xác sống số lượng quyết định hết thảy."

Lâm Phàm cầm bát trở về phòng, hết cái để hóng.

Giờ sẽ đi xuống dưới mua đồ.