Chương 07: Người bị hại
" Thẻ bài nhiều như vậy, thế mà ngươi cũng có thể bốc trúng, ta thật không biết nên nói ngươi may may mắn hay là xui xẻo đây."
Nghe được Tiết Đông nói như vậy, Cao Đằng thờ ơ nói ra: :" Chỉ là đánh bại năm người mà thôi, dễ như ăn cháo."
Tiết Đông không khỏi mở to hai mắt, "Phách lối vậy cơ à?"
Cao Đằng bóp bóp nắm đấm, "cái này là ta nói thật mà."
Cho dù Cao Đằng biểu hiện ra rất nhẹ nhàng, Tiết Đông vẫn cảm thấy người anh fe này của mình phần thắng không cao, vỗ vỗ Cao Đằng bả vai, thấp giọng nói: "Ngươi thất bại cũng không sao, bằng vào tiềm chất của ngươi, cục An Ninh rất tình nguyện đưa ngươi qua cửa sau."
Cao Đằng bất đắc dĩ , " Đánh giá của ngươi đối với ta sao mà lại thấp như vậy?"
"Chờ đi, ta sẽ để ngươi được mở rộng tầm mắt."
Tiết Đông nghiêm túc nhìn thẳng vào Cao Đằng, nói: "Nhìn ngươi tự tin như vậy, có vẻ rất khả năng, vậy ta liền đợi xem ngươi đại triển thần uy vậy."
Cao Đằng quay người, vẫy vẫy tay, đi vào trong đám người.
Đám người nhao nhao đi lên bốc thăm, rất nhanh, kết quả đã có.
Trong số mười người đạt được danh ngạch, Phương Mộng là người mạnh nhất, Cao Đằng thứ hai, tiếp theo là Vương Nhã, còn những người khác không đáng giá gọi tên, thuộc thành phần tạp nham không xứng đáng để lãng phí bút mực.
Còn Cố Khiếu đến từ Lưu Hồn, cùng với yang hồ Lý Cương Cường, hai người đó mặc dù không lấy được danh ngạch, nhưng với thực lực của bọn hắn, đoạt được một danh ngạch hoàn toàn không phải là vấn đề.
Cao Đằng không khỏi cảm thán, có thể nhìn thấy thực lực và bảng xếp hạng của mỗi người, cái bàn tay vàng này dùng quả thực là tốt.
"Tất cả đều đã cầm tới thẻ bài, bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt đi." Tiết Đông liếc nhìn tới những người rút trúng thẻ bài trống không, "Các ngươi muốn khiêu chiến ai?"
"Cao Đằng!"
Tất cả mọi người trăm miệng một lời nói ra, theo suy nghĩ của bọn họ, Cao Đằng là dễ bị bắt nạt nhất.
Quả nhiên là vậy . . .
Tiết Đông lắc đầu, mười ngày huấn luyện, Cao Đằng biểu hiện ra kém cỏi nhất, trở thành mục tiêu công khích của mọi người cũng là điều đương nhiên.
"Cao Đằng chỉ có một người, Các ngươi đều muốn khiêu chiến hắn, ai lên trước, ai lên sau, dù sao thì cũng phải có quy củ đi nha?"
Cao Đằng mặt không khỏi nhăn mặt, Tiết Đông nói ra có điểm gì đó là lạ đi.
"Ta có cái biện pháp này, các ngươi trước tiên đánh một trận, phân phân ra thắng thua rồi người thắng lên trước, thế nào?"
Tiết Đông còn đang nỗ lực chiếu cố Cao Đằng, nghĩ tới một cách dùng để tiêu hao đám người, giảm áp lực cho Cao Đằng.
Đáng tiếc, đám người ko thèm nể mặt mũi, cả đám im lặng. mặt nhìn chằm chằm vào Tiết Đông thay, tạo cho hắn cảm giác áp lực.
"Được rồi, vậy thì búa kéo bao định thứ tự đi, dạng này thì công bằng rồi chứ hả?"
Cả đám biểu thị hài lòng, nhao nhao búa kéo bao, quyết ra bên thắng sau cùng.
"Trận quyết đấu giữa Cao Đằng và . . . Ngươi gọi là gì ấy nhỉ?
Được rồi.
Cái này không quan trọng.'
". . .Ta gọi là Ngô Phổ!"
"Haizz..., chưa quá mức.
Nếu đã là chưa quá mức, vậy mà ngươi còn khiêu chiến cao đằng, đây không phải là gây rắc rối sao?"
Ngô Phổ, ". . ."
"Tốt, không muốn tốn thời gian nữa, chiến đấu bắt đầu."
Vừa dứt lời, Ngô Phổ liền hướng Cao Đằng vọt tới, hắn một thân là năng lực cận chiến, trong tay trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một cây gậy sắt.
Năng lực chế tạo côn sắt?
Cái này nếu dùng để bán sắt vụn chẳng phải là sẽ phát tài?
Lấy ánh mắt của Cao Đằng, cũng chỉ có thể nghĩ đến bán phế liệu.
Đối mặt với công kích của Ngô Phổ, hắn không có ý tứ né tránh, căn bản cũng chẳng đem người này để vào mắt.
Thực lực của người này là cấp D xếp hạng thứ 41563, mà hắn là cấp D xếp hạng thứ 870.
Chênh lệch là quá xa.
"Xem chiêu!"
Ngô Phổ nhảy vọt lên, gậy sắt hung hăng hướng đầu Cao Đằng giáng xuống.
Cao Đăng hờ hững vươn tay, lực lượng cường hãn bộc phát ra ngoài.
Ngô Phổ thân hình bỗng nhiên ngừng lại, ngay sau đó, cứ như một phát pháo bắn bay ngược lại, trùng điệp ngã lăn ra bên ngoài mấy mét,
hộc máu tè le.
Một kích này quả thật gây cho hắn tổn thương không nhẹ, một hồi lâu cũng không thể đứng dậy.
". . ."
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Không nghĩ tới.
Thật sự không nghĩ tới.
Thực lực của Cao Đằng vậy mà mạnh đến thế, vốn cho rằng tùy tiện một người đều có đem con cừu non này đi nướng, vậy mà. . .
Tiết Đông cũng sửng sốt một hồi lâu, xác thực hắn nghĩ Cao Đằng có thể giải quyết đối thủ , nhưng không nghĩ tới có thể giải quyết dễ dàng như vậy, hắn vỗ tay, để lực chú ý của mọi người đổ dồn lên người hắn, "Tốt, vẫn là búa kéo bao, quyết ra người bị hại kế tiếp, các ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Cả đám không khỏi liếc nhau, Lại bắt đầu búa kéo bao.
Bọn hắn vẫn là cảm thấy Cao Đằng dễ đối phó.
Ngô Phổ thất bại chỉ là vì quá coi thường Cao Đằng, đối phó với một cái năng lực giả thân thể hư nhược, biện pháp tốt nhất vẫn là kéo.
Kéo dài thời gian đến khi hắn hao hết linh lực, lúc đó chẳng phải thắng lợi ,nằm trong lòng bàn tay?
"Tốt, Đã có người bị hại, Trận chiến thứ hai quyết đấu giữa Cao Đằng và . . .
Ngươi tên gì cũng không quan trọng, dù sao cũng bại trận nhanh thôi."
". . . "
Người này cắn răng, không cường ngạnh hô tên mình như Ngô Phổ.
Hắn quyết định, sau khi chiến thắng Cao Đằng, đầu tiên là phải gọi to tên mình lên, sau đó buông vài lời giễu cợt , để Tiết Đông mất hết thể diện trước mọi người.
Trong lòng còn đang ảo tưởng chuyện tốt, tự dưng hắn gặp phải trọng kích bay đi, 2 con mắt như muốn lòi ra, máu phun ra như xiếc.
Hắn thê thảm ngã tại mấy mét bên ngoài, hai tay ôm bụng, cả người cuộn mình cứ như con tôm,
". . . "
Cao Đằng yên lặng thả tay xuống, thật không biết người này xảy ra chuyện gì, rõ ràng chiến đấu đã bắt đầu, vậy mà còn đứng ngẩn người cười ngây ngô, hắn mới đành ra tay trước. . .
"Thấy sao, ta vừa rồi nói thế nào?
Các ngươi nha, vẫn là tuổi trẻ chưa trải sự đời, nhìn người là không thể nhìn bề ngoài.
Ngươi cho rằng Cao Đằng rấy yếu, kỳ thật hắn mạnh đến không hợp thói thường.
Ta khuyên các ngươi một câu, tốt nhất là bỏ cái suy nghĩ nhặt nhạnh chỗ tốt đó đi, nhìn vết xe đổ trước mắt đây này!
Các ngươi không nên đem ánh mắt đều đặt hết lên người Cao Đằng, không phải vẫn còn có chín người khác có danh ngạch hay sao?
Khiêu chiến bọn hắn không tốt à?
Vì sao cứ phải nhất thiết khiêu chiến Cao Đằng đâu?
Ta biết các ngươi đang suy nghĩ cái gì, có phải cảm thấy khiêu chiến người khác tiêu hao quá lớn, sợ đối phó với những người tiếp theo không được?
Nhưng mà Cao Đằng cũng đã dùng thực lực chứng minh, hắn cũng không dễ chọc, các ngươi chỉ có một lần cơ hội khiêu chiến, thất bại thì sẽ không còn cơ hội nha!"
Tiết Đông khuyên bảo rất tận tình nhưng mà không có người cảm kích hắn, ngược lại mọi người càng cảm thấy Cao Đằng là nỏ mạnh hết đà, thể nội linh lực giờ này có lẽ cũng không còn thừa bao nhiêu.
Bởi vậy, mọi người vẫn suy nghĩ khiêu chiến Cao Đằng là dễ ăn nhất.
Lại một lượt búa kéo bao, quyết ra người thứ ba.
Giả danh trọng tài Tiết Đông lại tùy tiện giới thiệu hai bên đối thủ, chiến đấu lại lần nữa bắt đầu.
Một chiêu qua đi.
Cao Đằng lại lấy được thắng lợi
Gặp chuyện này, cả đám vẫn như cũ cắn chặt Cao Đằng không nhả, quyết cho là hắn sắp ko chịu được rồi.
Tiết Đông lười nhác nói thêm, cứ búa kéo bao lại quyết định đi ra một con tạp ngư không biết tự lượng sức mình.
Vẫn là một chiêu, Cao Đằng hát vang lên bài hát thắng lợi của mình.
Chỉ cần đánh thắng thêm một trận nữa, hắn chính là thành viên chính thức của cục An Ninh.
Lần thứ nhất sự do dự hiện lên trên mặt của mỗi người, không vội vàng tổ chức đi khiêu chiến.
"Lý ca, ngươi muốn khiêu chiến Cao Đằng hay sao?"
Cố Khiếu lộ ra nụ cười tỏa nắng, hỏi khí tràng lão đại yang hồ Lý Cương Cường.
"Ta chưa từng lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn bao giờ."
Lý Cương Cường cũng là một người có nguyên tắc, mặc dù đặc thù của hắn không tốt cho lắm, nhưng hắn tuy ở trong bùn nhưng không ô nhiễm mùi bùn, đỡ bà lão qua đường, đánh kẻ lưu manh bắt nạt học sinh, nuôi nấng những con động vật lang thang, thăm hỏi các ông bà ở viện dưỡng lão. . .
Không khi nào là hắn không làm việc tốt.
Bang phái của hắn tuyên ngôn là, mỗi ngày làm một việc tốt, để thành phố Thiên Tinh tràn ngập chân tình.
"Nếu ngươi không khiêu chiến hắn, vậy để ta lên."