Chương 5: Không thành thật chút nào

Chương 05: Không thành thật chút nào

Tố chất cơ thể hiện tại của Cao Đằng rất cao, chạy hai mươi vòng quanh sân huấn luyện chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng hắn bây giờ không thể tỏ ra mình sinh long hoạt hổ được, ở trong mắt Tiết Đông, cơ thể của hắn cực kỳ yếu đuối.

Nếu không phải vì vậy, tại sao tất cả mọi người đều phải mang phụ trọng 50kg, chỉ có mình hắn ta là tay không ra trận.

Tiết Đông vì chiếu cố người huynh đệ tốt của mình, thật sự rất tận tâm.

Để nghênh đón sự kỳ vọng của đại ca, Cao Đằng không thể không biểu diễn ra dáng vẻ mệt nhọc của bản thân, mới chạy được một vòng, hắn liền đâm ra thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cả người như kiểu vừa từ trong nước vớt ra vậy.

Lần lượt từng người từ bên cạnh Cao Đằng chay qua, ánh mắt những người này đều rất khó để diễn tả, xen lẫn nhiều cảm xúc.

Dùng một từ để diễn tả, đó chính là. . . Khó chịu.

Cao Đằng cố gắng không quan tâm những cái nhìn của người khác, tập trung vào diễn xuất của mình, đem nhân vật diễn tả ra hoàn mỹ nhất.

Ở trong mắt mọi người, quả thật Cao Đằng đang ở trong trạng thái quá sức kiệt lực, vẻn vẹn mới chạy có hai vòng sân, người đã kiệt sức kiểu đó, mà chạy đến hai mươi vòng, chắc còn giữ nổi mạng?

Tiềm chất siêu cấp S, chỉ như thế này?

Đợi đến lúc Cao Đằng chạy đến vòng thứ bảy, chỉ còn lại vài người đang chạy, đa phần mọi người đều đã kết thúc phần chạy phụ trọng cự ly dài của mình.

Những người này tụ tập lại một chỗ, bàn tán xì xào, không thiếu âm thanh khinh thường Cao Đằng.

Tiết Đông không mấy vui vẻ, hắn lạnh lùng nói ra: “Có phải là các ngươi nghĩ rằng cấp tiềm chất cấp S chẳng qua là như thế này, lời đồn đại chỉ là nói quá?

Ta khuyên các ngươi không nên quá tự cao tự đại.

Mọi người đang chạy là một cuộc thi chạy marathon, mà không phải là cuộc thi chạy một trăm mét.

Cứ nghĩ nghĩ là lao đến đích đầu tiên, thì đã là người chiến thắng, vậy thì xin lỗi, đấy mãi mãi sẽ là cái đích cuối cùng của các ngươi!”

Sau khi bị Tiết Đông giáo huấn, đám người liền trầm mặc.

“Các ngươi nhìn.”

Ngón tay Tiết Đông chỉ tới Cao Đằng, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Hắn ta giờ này còn đang chạy lảo đảo, vấp ngã một cái liền lập tức đứng lên, chịu đựng cơ thể đau đớn mà tiếp tục đi tới.

Chỉ đi được có một lát mà Cao Đằng đã vấp ngã tới mấy lần, mỗi một lần hắn đều lập tức đứng lên, không nghỉ ngơi qua dù chỉ là một chút.

“Nhìn thấy không?

Nhìn thấy sự cố gắng của hắn ta không?

Nhìn thấy ý chí của hắn ta kiên định như thế nào không?

Hắn ta từ nhỏ đã hay bệnh tật, dẫn tới cơ thể cực kỳ suy yếu.

Chờ đến khi hắn ta rèn luyện ra một thân thể khỏe mạnh, sức mạnh tăng lên, đến lúc đó trong mấy người các ngươi ai có thể làm đối thủ của hắn ta?

Ta khuyên các ngươi nên gạt bỏ hết những sự ghen tuông, kiêu ngạo và hèn hạ kia thì hơn.

Các ngươi kiêu ngạo đối với hắn ta một phần thì, tương lai nó cũng sẽ trở thành lưỡi dao giết chết các ngươi.”

Cả đám cúi đầu, cảm thấy xấu hổ.

“Nếu như ta là các ngươi, ta sẽ không chỉ chạy hai mươi vòng rồi nghỉ, người ta là thiên tài còn đang phải cố gắng liều mạng, vậy các ngươi có tư cách gì để mà lười biếng?”

Đám người sửng sốt một chút, không hẹn mà cùng chạy vào đường băng, toàn thân cứ như đánh máu gà, trong đầu chỉ có ba chuyện.

Cố gắng!

Cố gắng!

Phải càng cố gắng!

Cuối cùng cũng yên tĩnh, Tiết Đông đang định hút thuốc, tự dưng lại thấy một cô gái vẫn còn ngồi cạnh bên mình.

“Phương Mộng, ngươi tại sao giờ này còn chưa chạy”

“Ngươi nhìn mặt ta dễ lừa gạt vậy à.”

Phương mộng lạnh lùng nói.

Tiết Đông một mặt muốn cười nói ra: “Ta muốn nghe thử, ngươi cảm thấy ta lừa bọn họ ở chỗ nào.”

“Ta muốn đối chiến cùng với ngươi.”

Phương mộng không muốn trả lời những vấn đề không có ý nghĩa như này, cô nhìn thẳng vào mắt Tiết Đông nói.

“Chờ bài huấn luyện chạy bộ hoàn thành, mỗi người đều có cơ hội ăn đòn, ngươi không cần phải gấp gáp vậy đâu.”

“Ta không nói đùa!” Phương Mộng nói. ”Ta muốn biết, khoảng cách của ta với ngươi là bao nhiêu.”

Tiết Đông nhún vai, “Cũng không xa lắm đâu.

Đại khái khoảng cách như trời với đất thôi.”

Trong nháy mắt, cơ thể Phương mộng như có tia chớp bắn ra, cô hướng Tiết Đông chỉ nói một câu, “Xin chỉ giáo.”

Nói xong, cô liền lao tới.

Một giây sau, mặt của cô đã tiếp xúc thân mật cùng mặt đất, in dấu trên mặt sàn xi măng.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Phương Mộng cái gì cũng chưa rõ, chỉ thấy bỗng dưng hoa mắt, sau đó thì. . .

“Ngươi chậm như ốc sên vậy, ta nhìn còn có thời gian để uống trà cơ đấy.”

Phương Mộng khẽ cắn môi, bỗng nhiên bật dậy, “làm lại!”

Tiết Đông gãi gãi bụng, bộ dáng lười biếng cơ bản là chẳng coi Phương Mộng lật nổi sóng gió gì.

Chỉ thấy cô hét lớn một tiếng, sau đó lại lần nữa bay ra ngoài.

. . .

Đây quả là một buổi biểu diễn dài dằng dặc.

May mắn là Cao Đằng cũng thích thú trò này, nếu không, có lẽ sẽ phải rất khó khăn mới chịu đựng.

Khi hắn ta chạy xong hết hai mươi vòng cự ly dài, trên sân huấn luyện vẫn còn rất nhiều người vừa chạy vừa lau mồ hôi.

Cao Đằng chẳng còn hứng thú nào để mà diễn tiếp lần nữa, hắn trở lại bên cạnh Tiết Đông, nhìn thấy Phương Mộng vẫn còn kiên nhẫn bị đòn.

Cái khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng không còn giữ nổi hình dáng, mặt mũi bầm dập, trên người cũng nhìn thấy bầm dập toàn là vết thương.

Tiết Đông cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả, cứ mạnh tay mà đánh.

Cuối cùng, Phương Mộng cũng không kiên trì nổi nữa, linh lực tiêu hao cơ bản đã cạn kiệt, không còn sức để đánh tiếp.

Tiết Đông mồi điếu thuốc lá trong miệng, giọng điệu cũng hiếm có trở nên ôn nhu một lần, “Ta biết ngươi còn đang nôn nóng báo thù, nhưng chuyện này là không thể gấp được, ngươi càng không thể để lòng mình lấp đầy cừu hận, như vậy nó chỉ khiến ngươi vạn kiếp bất phục mà thôi.”

“Ta đi trước, ngày mai ta sẽ quay lại.”

Phương Mộng bước đi khập khiễng, trong đầu hồi tưởng lại cuộc chiến vừa rồi, từ đầu đến cuối, cô không thể chạm đến dù chỉ là một góc áo của Tiết Đông, hoàn toàn là bị nghiền ép đánh tơi bời.

Cô không buồn, cũng không tuyệt vọng.

Người vừa mới thức tỉnh được siêu năng lực như cô thì làm sao mà có thể là đối thủ của một năng lực giả cấp B như Tiết Đông được?

Cái cô muốn chính là tiến bộ cấp tốc, chỉ có vậy thì lúc cô tìm được người mang năng lực phong ấn kia, mới có thể chiến thắng được hắn ta!

“Cô gái này tính cách rất mạnh mẽ nha.”

Cao Đằng nhìn theo bóng lưng Phương mộng dần đi xa, có chút cảm thán.

Tiết Đông cười cười nói: ”Làm sao? Ngươi thích cô nhóc đấy à?”

Cao Đằng lắc đầu, “ta mù thẩm mỹ, không biết phân biệt ai đẹp hay là không, vậy có thể tư tưởng cái gì được cơ chứ?”

Tiết Đông liếc mắt nhìn hắn, ”Ngươi cảm thấy bản thân mình đẹp trai không?”

Cao Đằng không chút gì do dự nói ra: “Cái đó là điều tất nhiên rồi.”

“Vậy cậu thấy ta có đẹp trai không?”

“Chẳng thua kém gì ta.”

“rõ ràng là mắt thẩm mỹ của ngươi tốt như vậy, còn bày đặt nói mình mù thẩm mỹ, không thành thật chút nào nha.”

Được lắm, cái này không thể cãi được.

“Ta cảm thấy. . . Ngày mai cô nàng sẽ lại kiếm ta để luyện tập cho xem, haizz…. thật phiền phức.” Tiết Đông buồn rầu gãi đầu gãi tai, “Chỉ dẫn người mới cái gì chứ, thật sự là một công việc vất vả mà.”

“Ngươi có thể đổi một công việc khác mà, như vậy cũng không cần phiền não vì dạy học nữa.”

“Có nói ngươi cũng không hiểu được đâu.” Tiết Đông bất đắc dĩ nói, ”năng lực làm việc của ta quá xuất sắc, đào tạo ra người mới quá ưu tú, nên cấp trên cứ hô hào năn nỉ, muốn ta phải làm công tác này, cứ vậy mà cầm một cọc tiền đập thẳng vào mặt ta, vậy ngươi nói xem ta có thể làm được gì cơ chứ?”

“-_-! . . .”

“ Vậy còn chuyện Phương Mộng là như thế nào? ngươi biết chút nào không?”

“Vậy mà ngươi còn nói là không thích?

Không thích cô ta thì tìm hiểu làm gì?

Một chút ý nghĩ kia của ngươi không gạt được ta đâu, thanh niên mà, ta hiểu, khỏi cãi ^^, chẳng phải không có việc gì làm liền nghĩ đến chuyện đấu vật trên giường thôi sao.

Đành mở lòng từ bi nói cho ngươi biết vậy.

Cha mẹ của Phương Mộng đều là năng lực giả, hai người họ lúc đang chấp hành nhiệm vụ, bị một năng lực giả có năng lực phong ấn sát hại. . .