Chương 4: Một cuộc trò chuyện nói về ước mơ

Chương 4: Một cuộc trò chuyện nói về ước mơ

Tự giới thiệu là được rồi, lại còn muốn nói ra ước mơ?

Trước mặt mọi người nói ra ước mơ của mình, không biết xấu hổ hay sao?

Chẳng phải đại thi hào Lỗ Tấn đã từng nói rồi sao?

Cái thứ gọi là ước mơ này, tựa như cái quần lót vậy, mặc thì được, nhưng không thể cứ gặp người là khoe ra.

“Có chuyện gì không?”

Nhìn thấy Cao Đằng chậm chạp không nói câu nào, Tiết Đông nghi hoặc hỏi thăm.

Vì nể mặt cái ông anh tốt này, Cao Đằng thở dài, nói: “Ta tên là Cao Đằng, ước mơ là sẽ trở thành người mạnh nhất thế giới.”

“Nói hay lắm! Mọi người cho một tràng vỗ tay!”

Tiết Đông dùng sức vỗ tay, hai tai còn vung vẩy, cổ động mọi người.

Tại trong tiếng vỗ tay của mọi người, Cao Đằng mặt đỏ tía tai, cơ thể dần dần chìm thấp xuống. . .

“Xém quên không nói cho mọi người biết, Cao Đằng là người có 100% độ hòa hợp với siêu năng lực, có tiềm chất trở thành siêu cấp S trong tương lai, vì vậy, hắn ta cũng không phải là bắn tên mà không có đích, mục tiêu theo đuổi rất thực tế.”

Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Cao Đằng, có hiếu kỳ, có thờ ơ, có ao ước, có ghen tị,. . .

Thần thái không đồng đều, dò xét hắn từ đầu đến chân.

Cao Đằng càng thêm xấu hổ, dùng chân gạt đất ra cả một cái hố.

May mắn rằng, câu nói tiếp theo của Tiết Đông di chuyển đi sự chú ý của mọi người.

“Tiếp tục, đến lượt ngươi giới thiệu.”

Tiết Đông nhìn về phía một nữ sinh mặc váy xếp, mái tóc dài đen bóng như mực, gương mặt tinh xảo xinh đẹp như tiên nữ, áo sơ mi trắng nhẹ nhàng bọc lấy thân thể mảnh mai, làn da trắng nõn tựa như tuyết, thổi qua liền vỡ.

Dưới chân cô còn đeo một chiếc giày da nhỏ màu đen, đôi tất trắng tinh được cô đeo bên trong càng làm tôn lên cặp đùi thẳng tắp thon dài.

Nhìn thấy cô, trong đầu tất cả mọi người đều sẽ sinh ra ý nghĩ.

Đó chính là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới này.

“Ta tên là Phương Mộng, ước mơ là sẽ tìm ra được, kẻ có mang trên mình năng lực phong ấn.”

Chỉ trong nháy mắt nói ra câu này, liền có một cỗ sát ý rất mạnh tản ra quanh người Phương Mộng, có thể hiểu được người mang trên mình năng lực phong ấn kia, cùng cô có thù hận rất lớn.

Tiết Đông chỉ có hứng thú nói chuyện với Cao Đằng, còn đối với người khác, hắn ta liền khôi phục lại trạng thái lười biếng của mình, “Người có năng lực phong ấn. . .ngươi có thù oán với kẻ đó à?”

Phương Mộng chỉ khẽ gật đầu, không muốn nói quá nhiều về việc này.

Tâm sự của cô rất nặng, đều hiện rõ trên mặt cô.

“Ta tên là Cố Kiếu, sinh ra ở thành phố Lưu Hồn, ước mơ của ta là có thể thay đổi được cuộc sống sinh hoạt của nhiều người hơn.”

Trên người Cố Khiếu tỏa ra tràn đầy ánh hào quang, nhất là lúc cậu ta cười lên, toàn bộ thế giới trở nên sáng lạng.

“Ngươi sinh ra ở thành phố Lưu Hồn cơ à?

Cái chỗ đó nát bét không thể tưởng tượng nổi, lúc ta đang còn trẻ cũng hay ôm lấy những ảo tưởng không thực tế như thế lắm, sau này ăn đòn nhiều, có lẽ ngươi cũng sẽ không ngây thơ như vậy nữa.”

Tiết Đông lại bắt đầu duỗi ra cái tay tội ác của hắn ta.

Cố Kiếu cũng không vì thế mà bị đả kích, vẫn như cũ tỏa nụ cười nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức, ta tin rằng bản thân mình có thể làm được.”

“Có lòng tin là chuyện tốt.” Tiết Đông nói, “Chỉ có như vậy, mới có thể nếm trải nỗi đau và tuyệt vọng tốt hơn.”

vẻ tươi cười của Cố Khiếu liền cứng đơ ngay trên mặt.

Tiếp tục.

“Ta tên là Vương Nhã, ước mơ là có thể trở thành chỗ dựa cho người khác.”

Cô gái nói chuyện mặc một cái váy liền áo màu trắng, duyên dáng yêu kiều, nụ cười ngọt ngào không pha chút nào giả tạo, vừa nhìn qua là có thể biết được gia đình cô rất hạnh phúc, khắp người hiện lên một loại tươi đẹp có thể lây nhiễm người khác.

“Ý kiến hay.” Tiết Đông vỗ tay tán thưởng nói, “Chính ngươi đều không đáng tin, vậy còn muốn làm chỗ dựa cho người khác.

Ta có một câu tặng cho bọn họ.

Sinh mạng rất đáng quý, nên học được trân trọng.”

Vương nhã, “ -_- . . .”

“Ta tên là Lý Cương Cường, ước mơ là có thể giúp đỡ được càng nhiều người hơn nữa.”

Người nói chuyện là kẻ trông giống đại ca yang hồ, lúc hắn ta nói câu này cứ nghiến răng nghiến lợi, cảm giác như một giây sau sẽ cầm dao chém người vậy.

“Ngươi còn nghĩ muốn trợ giúp được nhiều người?” Tiết Đông sửng sốt muốn nhìn Lý Cương Cường lại một lần,

Nhịn không được tức giận nói: “Đầu ngươi bị cái gì vậy?

Ngươi bộ dạng như này còn được coi là yang hồ sao?

Thái độ nghiêm túc một chút cho ta!’

Lý Cương Cường khinh thường nhìn hắn ta nói: “Ai bảo yang hồ là nhất định cứ phải đi gây sự đánh nhau, làm những chuyện gây nguy hại cho xã hội?”

Tiết Đông nghi hoặc, ”Không phải vậy thì như thế nào?”

“Ngươi không nên tùy tiện dán nhãn mác cho người người khác!”

Tiết Đông một mặt tỉnh bơ nói: “Ta không thích, ta là muốn như vậy đấy, tiếp theo.”

“Ta tên là. . .”

Tiết Đông chỉnh người không biết mệt, cứ thế, ước mơ của mỗi người hắn ta đều bình luận một câu, toàn bộ sân huấn luyện đều bị bao phủ bởi áp suất thấp.

Cao Đằng coi như là đã hiểu được Tiết Đông tại sao lại muốn bàn chuyện ước mơ rồi, hắn ta cơ bản coi đây là cơ hội để chỉnh người.

“Tốt rồi, trải qua giới thiệu cơ bản, chắc hẳn tất cả mọi người đều đã có sự quen biết sơ rồi.

Không cần nói nhảm nhiều nữa, chúng ta bắt đầu huấn luyện.”

Nói hết câu, Tiết Đông đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, hắn ta nói: “À, đúng rồi, trước tiên ta còn một việc phải nói cho các ngươi biết.

Trong vòng mười ngày huấn luyện này, nó còn là một trận kiểm tra, chỉ có vài người ưu tú nhất mới có thể trở thành thành viên chính thức của cục An Ninh.

Như vậy, vấn đề là phải có.

Kẻ bị đào thải sẽ phải đi con đường nào?

Câu hỏi này rất hay.

Đáp án là phải đi làm nhân viên ngoài biên chế một thời gian ngắn, hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ mới có thể chuyển thành nhân viên chính thức.”

Ngừng một chút, Tiết Đông tiếp tục nói ra: “Như vậy, nhân viên ngoài biên chế của cục An Ninh phải làm những công việc gì đây?

Các ngươi nhìn xem.”

Đám người nhìn theo hướng ngón tay Tiết Đông chỉ tới, trên bình đài của sân huấn luyện, có một thanh niên mặc đồng phục chế tác đang làm việc vất vả.

Năng lực của hắn ta là khống thủy, tạo ra một vòi nước nhỏ phun lên ghế ngồi, dùng khăn ra sức lau.

“Hắn ta chính là thành viên ngoài biên chế của cục An Ninh, bởi vì độ hòa hợp năng lực chỉ đạt có 10%, công việc làm được chỉ có thể là vòi nước di động.’’

“Hả. . .”

Trong đám đông bỗng có vài sự rối loạn.

“Ta đề nghị các ngươi nên rửa não một cái, nhìn đồ vật lành mạnh nhiều một chút.”

Tiết Đông nói xong, quay lại chủ đề chính, “Quét dọn vệ sinh xem như là một công việc tương đối là thoải mái, công việc phiền phức nhất phải là làm công tác tình báo.

Lấy vụ án của trường cấp ba Xuân Giang làm ví dụ đi, người tìm kiếm dấu vết để lại đều là nhân viên ngoài biên chế, chờ tình huống được điều tra rõ ràng, Người giải quyết cuối cùng lại là những nhân viên chính thức có lực lượng mạnh hơn.

Các ngươi có thể tưởng tượng một chút, thực lực của bản thân rất kém cỏi lại phải làm công việc nguy hiểm như vậy, có phải rất thê thảm hay không?

Haizz. . ., các ngươi không nên đem cục An Ninh nghĩ quá tốt đẹp, càng không nên cảm thấy bản thân thức tỉnh siêu năng lực là một chuyện tốt.

Tất nhiên, mặc kệ là có siêu năng lực hay không, thì thế giới nhân loại cũng hỏng bét rồi.”

Đám người, “-_- . . .”

Một người tràn đầy chán nản, đầu đầy tiêu cực như vậy thật thích hợp để dẫn dắt người mới à?

Tiết Đông thò tay vào túi quần tìm tòi một trận, lại mốc một cây thuốc lá nhăn nhúm ra ngậm lên miệng, sau khi châm lửa, hắn ta hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói ra: “Ta cũng không phải là bi quan, mà là có một đôi mắt tràn đầy trí tuệ.

Thế giới này giai cấp rõ ràng, lục đục với nhau và tràn đầy dục vọng. . .

Muốn kiểm soát được vận mệnh của mình, thì phải không ngừng hướng đỉnh của Kim Tự Tháp bò lên, bò đến khi nào không thể leo lên được nữa mới thôi.

Bằng không thì, số phận các ngươi sẽ vĩnh viễn phải để người khác quyết định.”

Đám người, “. . .”

“Cuối cùng, để ta dùng một câu kết thúc cuộc nói chuyện này đi.

Các ngươi đối với thế giới này nghĩ tốt đẹp đến bao nhiêu, thì sẽ phải chịu bấy nhiêu sự vùi dập.

Ta đã nói xong, bây giờ chúng ta bắt đầu huấn luyện.”