Chương 01: Ngươi là người nguy hiểm nhất trong lớp
"Cao Đằng, mấy ngày nay ngươi ở nhà tĩnh dưỡng, trường chúng ta lại có nam sinh bị sát hại, lúc tìm tới hắn ta, thi thể cũng chỉ có mỗi thân còn phần đầu thì không thấy. Nghe nói, những người bị giết đều có dáng vẻ đẹp trai, mà bên trong lớp chúng ta thì ngươi là người nguy hiểm nhất."
Cao Đằng mơ mơ màng màng nghe thấy có người đang nói chuyện với mình, hắn mở to hai mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên giường, ở trong một căn phòng rất lạ lẫm.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Ta đang ở đâu?
Trong lúc còn đang nghi hoặc, một đống ký ức xa lạ tràn vào trong đầu hắn, hắn không biết kiểu gì lại xuyên không đến một cái thế giới có siêu năng lực!
Ấy thế mà cái thân thể hắn xuyên tới này lại một người bình thường, không có thức tỉnh siêu năng lực.
Bởi vì cơ thể hắn yếu ớt mang nhiều bệnh tật nên phải ở nhà tĩnh dưỡng, không ngờ rằng trong trường học lại phát sinh thảm án giết người, một số nam sinh trong trường bị sát hại!
"Trước khi trưởng thành mà không thức tỉnh siêu năng lực, thì khả năng sau này thức tỉnh sẽ rất nhỏ bé, ở cái thế giới nguy hiểm như thế này, ta lại là người bình thường, vậy phải làm thế nào đây....."
Cao Đằng thở dài một hơi, cả khuôn mặt đều hiện ra vẻ u sầu.
"Ta chẳng thể nào hiểu nổi, cục An Toàn vì sao lại không cho người đến bảo vệ ngươi, ta đã lên trang web để nhắn cho bọn họ, vậy mà lại họ nói cái gì mà không đủ người, thật là quá đáng!"
Trong điện thoại bỗng nhiên vang lên giọng của một cô gái, Cao Đằng lấy lại tinh thần, ánh mắt hắn nhìn vào màn hình điện thoại, phát hiện một dãy số lạ lẫm không được lưu.
"Mà này, ngươi có biết ta là ai không?
Chúng ta chưa từng trao đổi số điện thoại cho nhau, trước kia khi ở trường học, ta rất ngại, nên không dám bắt chuyện với ngươi."
Nói đến đoạn này, giọng của cô gái bên kia trở nên rất kỳ lạ, tựa như đang đè nén lại sự phấn khích trong lòng.
Cao Đằng nhíu mày, hắn cảm thấy sự việc này cũng không đơn giản như vậy, có điều gì đó rất lạ ở đây.
"Ngươi có phải cảm thấy kỳ lạ, đúng không?
Muốn biết vì sao ta lại có số điện thoại của ngươi?"
Cô gái bỗng nhiên bật cười, tiếng cười nghe cực kỳ âm trầm kinh dị.
"Bởi vì... ta chính là cái kẻ điên giết người kia."'
Cái thanh âm vui sướng lần này lại phát ra từ ngoài cửa phòng khách truyền đến, Cao Đằng bỗng nhiên từ trên giường nhảy xuống, toàn thân lạnh lẽo, gương mặt tái mét.
Một nửa là do bị hù, một nửa là do cơ thể quá hư nhược.
Cái cơ thể mới này của hắn yếu nhược đến phát điên
"Cao Đằng à! Chúng ta sắp có thể gặp mặt rồi, ha ha ha ha. . ."
Trong tiếng cười điên cuồng, cửa bị lưỡi dao chém vỡ, mảnh gỗ vụn văng tung tóe.
"Cao Đằng, ngươi đang ở đâu? đang ở trong phòng ngủ phải không?"
Cô gái nhún chân, cầm hai bên mép váy, nhún nhảy xoay tròn đi đến trước phòng ngủ.
Cô ta nhìn Cao Đằng, Nở một nụ cười thật tươi trên gương đầy sẹo.
Cao Đằng nhìn thấy gương mặt này, da đầu liền lạnh toát, thân thể hắn hiện tại vẫn còn suy yếu, cơ bản là không có năng lực phản kháng.
Bỗng nhiên, bên tai hắn nghe được một loại âm thanh nhắc nhở tựa như của máy móc.
【ngươi nhận được năng lực: Niệm lực】
【ngươi có thể xem xét xếp hạng thực lực của các năng lực giả】
Cao Đằng lập tức kích động!
Bàn tay vàng!
Cái này là bàn tay vàng a!
Quá tuyệt vời
Vào lúc này, trong cơ thể của hắn đã tuôn trào một cỗ lực lượng thần kỳ mà không cách nào có thể hình dung.
Hắn đã không còn là người bình thường, mà đã là một siêu năng lực giả đã thức tỉnh siêu năng lực!
Cao Đằng trong lòng không còn hoảng hốt, cả người đều trầm ổn.
Hắn nhìn khuôn mặt kinh dị của cô gái, trong đầu gợi lên những ký ức về cô.
"Ta nhận ra ngươi, ngươi là Phùng Mẫn."
"Ngươi nhớ ta?!"
Phùng mẫn cực kỳ kích động, trên gương mặt hiện lên vệt ửng đỏ một cách bệnh hoạn, cô kìm lòng không được tiến gần Cao Đằng thêm vài bước.
"Vậy, Cao Đằng, chúng ta kết bạn nha?
Ta thật sự vô cùng thích ngươi a!"
"Không, ngươi quá xấu."
Cao Đằng lạnh lùng cự tuyệt.
Gương mặt của Phùng Mẫn trong nháy mắt trở nên cứng đờ, Ánh mắt cô ta trở nên hung hãn, cắn răng nghiến lợi nói ra: "Tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều từ chối ta? Ta đến cùng là không tốt chỗ nào chứ? Nhìn ta này, ta đang một cái váy rất xinh đẹp. . ."
"Ngươi rất xấu."
"Móng tay của ta cắt rất sạch, rất sạch sẽ, rất gọn gàng. . ."
"Vẫn xấu."
"Nhìn này, nhìn thấy răng của ta không, nó được đánh rất trắng và sáng. . ."
"Không, ngươi không chỉ xấu như quỷ, trong tâm còn ác độc bệnh hoạn. Những người kia không đồng ý kết bạn với ngươi, ngươi liền giết họ, còn đem đầu của những người đó xem như vật sưu tập. Ta nói cho ngươi biết, cho tới giờ ta chưa từng nhìn thấy ai ghê tởm như ngươi, chỉ nghĩ tới thôi là làm ta mắc ói rồi!"
"Đủ rồi!"
Khuôn mặt Phùng Mẫn trở nên vặn vẹo. Cô ta hét to, hung tợn trừng mắt Cao Đằng: "Im lại.
Nếu ngươi đã chán ghét, vậy thì đi chết đi! !"
Cánh tay phải của cô chợt hóa thành lưỡi đao, hướng cổ của Cao Đằng chém tới.
Cao Đằng không chút nào hốt hoảng, hắn giơ tay lên, một làn sóng xung kích dữ dội bỗng phát ra từ tay hắn.
Phùng Mẫn như thể bị tàu cao tốc đâm vào vậy, thân thể tựa như diều đứt dây bay ra ngoài va mạnh vào tường, miệng trào ra máu.
"Sao. . . làm sao có thể?" Gương mặt Phùng Mẫn tràn đầy vẻ không tưởng: " Ngươi. . .vậy mà cũng là năng lực giả?"
Cao Đằng mỉm cười: " vậy ngươi nghĩ vì sao mà ta lại có thể trấn định như vậy?"
Hắn còn có thể nhìn thấy thực lực cụ thể của Phùng Mẫn, ngay trên đầu của cô ta hiển thị ra một chuỗi thông tin.
Cấp D xếp hạng 64538.
Mà hắn là cấp D xếp hạng 64520.
Thực lực mạnh hơn cô ta nên hắn chẳng gì phải sợ.
"Ngươi chọn nhầm người để trêu rồi, ta cũng không phải là người mà ai cũng muốn giết là giết."
Nói hết lời, Vật phẩm trong căn phòng chấn động kịch liệt, ngay sau đó, bị một cỗ lực lượng vô hình điều khiển toàn bộ bắn về phía Phùng Mẫn
Phùng Mẫn cố nuốt xuống máu tươi trong miệng, vội vàng vung vẩy 2 cánh tay đao, đem cái bàn, quạt, đèn bàn. . . các loại đồ vật chém vỡ.
Những thứ mảnh vỡ mà Phùng Mẫn chém ra lại lơ lửng lên dày đặc như mưa, cứ thế mà trút lên người cô.
Phùng mẫn chỉ mới giác tỉnh siêu năng lực cách đó không lâu, cách vận dụng năng lặc còn chưa thành thạo, cô khó có thể đối phó với cách tấn công như vũ bão của Cao Đằng, cả người nhanh chóng bị đâm thành con nhím.
"Các người tại sao lại đối xử với ta như vậy?"
Ánh mắt Phùng Mẫn tràn đầy bi thương, thân thể cô run rẩy lắc lư mấy lần, mới ngã trên mặt đất.
Nhìn cô ta không có động tĩnh gì, Cao Đằng vẫn chưa yên tâm, hắn gắng gượng, ép một tia năng lượng cuối cùng trong cơ thể, điều khiển một mảnh vỡ sắc bén bắn vào trong đầu Phùng mẫn.
"Cuối cùng cũng kết thúc."
Cao Đằng nặng nề ngã xuống, hình ảnh trước mắt hắn dần trở nên mờ đi.
Chỉ dùng năng lực mười mấy giây, hắn đã không chịu đựng nổi.
"Thật không ngờ bản thân trước kia có thể một giờ không mệt, thế mà giờ lại phải lụi tàn còn mười mấy giây, ta cũng không còn là con mãnh hổ mạnh mẽ khi xưa nữa rồi."
Cao Đằng một tay kê đầu một tay che mặt, một bầu không khí bi thương tỏa ra bao trùm cả căn phòng.
"Ngươi như thế mà vẫn còn tâm trạng đùa giỡn."
Trong phòng đột nhiên lại vang lên một thanh âm lười biếng.
Cao Đằng toàn thân trở nên căng cứng, nhìn về phía thanh âm phát ra.
Một cái áo thun trắng to quá cỡ, một cái quần cộc rộng thùng thình, chân đi đôi dép lê lệt bệt, nhìn qua chính xác là một gã đàn ông lôi thôi bình thường chẳng có gì thú vị.
thế nhưng mà, trên đầu hắn ta hiển thị tin tức lại là cấp B xếp hạng thứ 50.
"Ta làm ở cục An Ninh"
Hắn ta đưa ra giấy chứng nhận của mình, họ tên ghi trên giấy là Tiết Đông.
"Ta ở gần đây, nghe thấy ,tiếng đánh nhau nên tới xem một chút."
Tiết Đông ngáp dài một cái, lục lọi trong túi một hồi, móc ra một điếu thuốc lá nhăn nhúm, cố vuốt vuốt cho thẳng lại rồi ngậm lên miệng, dơ lên ngón trỏ bốc cháy mồi thuốc. Rồi mới nói tiếp: "Kể nghe một chút đi, có chuyện gì vậy?"
"Là như này. . ."
Cao Đằng thành thật đem câu chuyện đã xảy ra nói cặn kẽ.
Sau khi nghe xong, Tiết Đông mới nói ra suy nghĩ của mình, bơ phờ nói: " Vận khí của ngươi cũng tốt thật, thời điểm quyết định nhất thì lại thức tỉnh được siêu năng lực."
"Đúng là vậy nha, nữ thần may mắn thường thường sẽ quan tâm những người có đẹp trai, nếu không là vậy thì cái mạng nhỏ này của ta lúc này chẳng còn rồi."
Nghe vậy, Tiết Đông lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: " Lại có chuyện như vậy sao? Chẳng trách thường ngày ta cũng may mắn như vậy."