Chương 10: Bánh mì của phù thủy

Vương quốc Rushubee là một quốc gia theo chế độ quân chủ phân quyền, nơi quyền lực của bậc quân chủ tuy là tối cao nhưng không phải là tuyệt đối mà bị giới hạn bởi các lãnh chúa thường có xuất thân con cháu của bậc khai quốc công thần. Những lãnh chúa này sở hữu một phần đất được Hoàng đế (dù tên gọi là vương quốc nhưng vẫn có Hoàng đế(ban phát và hầu như có toàn quyền cai quản. Mặc dù luật pháp của họ bị ràng buộc với luật pháp do Hoàng đế tuyên bố và hàng năm phải nộp thuế cho Hoàng gia, các lãnh chúa vẫn có quân đội riêng và thậm chí có quyền thâu tóm lẫn nhau, đây mới thực sự là thứ tạo nên một rào cản đối với quyền lực tối cao của một nhà quân chủ vì đôi khi sẽ có thế lực trở nên đủ hùng mạnh để thách thức cả quyền lực của Hoàng đế, thậm chí lật đổ luôn cả quân chủ. Tất nhiên, 500 năm lịch sử  Rushubee này chưa xảy ra trường hợp nào như thế.

Nói vậy không phải là vì không có thế lực nào đủ để làm phản mà là vì thế lực như thế cuối cùng suốt 500 năm lại là kẻ trung thành nhất với hoàng gia. Đây chính là gia tộc lãnh chúa Shiva, nắm giữ vùng lãnh thổ rộng lớn ở phía Tây Nam vương quốc cùng hơn 10 thành phố lớn nhỏ khác nhau với thủ phủ không gì khác là Shivagrad phồn thịnh. Gần đó, tất nhiên chính là làng Ville mà Conor Qing Gin đang sinh sống cùng gia đình và một hộ vệ.

Là đầu não lớn nhất của một phần lãnh thổ rộng lớn, đương nhiên mọi thứ ở nơi đây so với các thành phố khác đều thịnh vượng phát triển bậc nhất và sự phồn vinh của thành phố này nghiễm nhiên có thể sánh ngàng với Kinh đô nằm ở trung tâm của vương quốc. Hầu hết tinh hoa của vùng lãnh thổ Shiva đều đến từ thành phố Shivagrad này, bất kể khía cạnh nào dù có là về kinh tế với các nhà buôn giàu có cho tới các nghiên cứu phép thuật và đào tạo những chiến binh tinh nhuệ nhất.

Chính nhờ có vậy, giáo dục, đặc biệt là về phép thuật ở đây rất phổ biến, việc tuyển chọn những cá nhân xuất chúng có cảm ứng với phép thuật đã là thường niên và không thể nào thiếu. Phải biết, vương quốc Rushbee cơ bản rất sùng phép thuật, được truyền lại là do ảnh hưởng bởi một thứ tín ngưỡng cổ xưa, nên bất kì ai có thể dùng phép thuật đều là một nhân tài cần trọng dụng. Dù sao thì suy cho cùng, phép thuật nếu được tận dụng tốt thì hầu như có thể làm được mọi điều, kể cả việc chém giết.

Nhưng dĩ nhiên phép thuật không phải toàn năng nên cuối cùng mọi ngành nghề khác vẫn lả cần thiết, và dù phép thuật có kì diệu thế nào đi nữa thì khi chiến đấu không phải lúc nào cũng có thể vượt qua những kiếm sĩ hay cung thủ về độ hiệu quả, chỉ là phép thuật có phần được sùng bái hơn.

Cũng vào khoảng thời gian này, những ngày cuối cùng của năm, các học viện chuyên về phép thuật cũng đã bắt đầu tuyển chọn học viên mới cho mình. Chuyện này nghe có vẻ rất óai oăm nhưng luật pháp đã quy định rất rõ về thời gian bắt đầu một năm học sẽ là giữa mùa xuân và kết thúc vào đầu mùa đông nên không ai có thể chống lệnh.

Về cơ bản thì hầu hết những đứa trẻ 10 tuổi từ  khắp nơi tại vũng lãnh thổ Shiva trong khoảng thời gian này sẽ tập hợp tại địa điểm kiểm tra nhạy cảm đối với phép thuật. Ai đạt sẽ có giấy chứng nhận và rồi được yêu cầu trở lại khi ngày học tới. Nếu có kẻ nào không đủ khả năng tri trả học phí, chính quyền sẽ bao tất và đảm bảo cuộc sống cho đứa trẻ khi được gửi vào học viện với điều kiện không được về nhà cho tới kỳ nghỉ đông cuối năm.

Còn những người chịu trách nhiệm cho việc kiểm tra thì đương nhiên đều là các phù thủy máu mặt có liên quan đến học viện (giáo viên hoặc cựu học sinh).

Và ngay lúc này, một nhân vật như vậy đang đi dạo trong trời đông giá rét của thành phố Shivagrad. Người này tuổi trạc tứ tuần, khuôn mặt góc cạnh ít điểm nhấn nhưng nổi bật vẻ từng trải và già dặn. Quần áo của ông thì lại khác, nó rất nổi bật trong đám đông do có ký hiệu của học viện phép thuật và nghiễm nhiên làm cho mọi dân thường trông thấy nể sợ mấy phần.  Ông ta tên là Reaksen, một thợ săn lâu năm và là một trong những cá nhân xuất chúng nhất từng được đào tạo ra từ học viện phép thuật thành Shivagrad. Đã lâu lắm rồi ông mới có cơ hội trở về thành phố này vì một thợ săn thì dĩ nhiên không thể cứ cả đời sống ở một chỗ được.

Mà cái cơ hội đó thực ra cũng giống như là một lời nguyền thì đúng hơn. Nếu năm xưa ông ta không mắc nợ viện trưởng của học viện thành Shivagrad, Reaksen có lẽ cũng chẳng bao giờ quay lại đây.

Nhưng dù sao, trong cái rủi đều có cái may, ông ta không thể không công nhận lần này trở về là rất đáng.

- Dù sao thì cũng có thể ăn một bữa ở đây!

Đứng trước một quán ăn nhỏ tọa lạc tại khu phố trung lưu tương đối tấp nập, Reaksen nhớ lại những kỉ niệm xưa rồi đẩy cửa đi vào.

Quán ăn vắng lặng, có lẽ là do thời tiết và giờ giấc hiện tại cũng không phù hợp cho chuyện ăn ngoài nên hầu như chẳng có ai. Ngồi ở quầy rượu có một người phụ nữ ngũ quan bình thường đang lau từng chiếc chén cẩn thận, chưa hề để ý đến vị khách mới đến.

Reaksen tiến đến chậm rãi, hỏi.

- Xin chào, ông Rafael có ở nhà chứ?

Người phụ nữ ngước lên nhìn, trả lời như đã thấy người ta hỏi câu này cả trăm lần.

- Cha tôi mất lâu rồi, tôi là con gái ông, người tiếp quản quán ăn này.

Reaksen có chút buồn rầu. Điều đó là đương nhiên thôi vì người đàn ông tên Rafael có thể nói chính là cha nuôi của ông. Nhưng rồi ông cũng lấy lại tinh thần rất nhanh, mỉm cười nói.

- Vậy Suesie của chúng ta cũng thành bà chủ rồi đấy nhỉ?

Người phụ nữ nhìn ông ta một cách khó hiểu, lần này nghiêm túc hỏi.

- Giờ tôi tên là Marie Sue. Ông là Reaksen? Ông về đây làm gì?

Reaksen ngồi xuống bàn, từ tốn nói.

- Thôi thì cứ ăn đã, cho tôi một phần bánh mì với thịt bò bít tết.

Ngày xưa ông ta đã bỏ đi mà không nói một lời, ông ta cũng chẳng mong đợi cái thái độ lạnh nhạt này có thể nồng ấm hơn. Trong thâm tâm, Raeksen tin rằng Suesie kia rất hận mình vì đã 20 năm rồi chẳng thèm trở về cái nơi đã nuôi nấng mình.

Dù sao thì có thể ăn ở đây một lần nữa cũng là hạnh phúc rồi! Reaksen nghĩ trong khi nhìn bóng lưng của Suesie đi dần vào trong bếp.

Chỉ mất một lúc, người phụ nữ ấy đi ra, đem theo những món ăn thơm lừng cho Suesie rồi nói.

- Ăn xong rồi thì mời ông về cho! Không cần tính tiền cũng được.

Nhưng ông ta đã giật mình khi nhìn thấy miếng bánh mì được đưa ra, chẳng thèm đếm xỉa đến lời nói của Suesie nữa.

Ông ta cứ chằm chằm nhìn vào miếng bánh mì, không thể nào rời mắt. Reaksen cảm thấy cái thứ đồ ăn này hình như rất đặc biệt, thậm chí có vẻ đang tỏa ra một luồng khí diệu kì là lạ rất giống phép thuật. Ông ta vội cắn thử một miếng, trợn mắt ngạc nhiên.

- Đừng nói đây là bánh mì được reo trồng bởi một vị cao nhân ẩn thế nào đó chứ?

Người phụ nữ kia nhăn mặt không hiểu, định quay đi nhưng bị Reaksen chặn lại.

- Này Susie, cái bánh mì này làm từ gì?

Cô trả lời qua loa.

- Bột mì bình thường thôi. Ông bị làm sao vậy? Tôi không muốn tâm sự gì cả, đừng có chắn tôi.

Nhưng Reaksen vẫn tiếp tục chặn đường Suesie, gạ hỏi.

- Bột mì mua ở đâu, từ bao giờ?

- Vừa hôm qua, của một người làng Ville.

Chỉ đợi có thế, Reaksen biến mất ngay lập tức như chưa hề tới quán ăn nảy. Mọi ý nghĩ của ông lúc này chỉ có hướng đến vị cao nhân kia với hi vọng được gặp gỡ kẻ đó.