Chương 113: Chương 111: Trần Chí Hùng

Chương 111: Trần Chí Hùng

~ Bạn và tôi không giống nhau. Con đường tôi bước đi, chỉ tôi mới hiểu được... ~ (Tiếng nhạc chuông điện thoại)

Hoàng Vĩ trong trạng thái mớ ngủ đưa tay vớ lấy chiếc điện thoại để trên đầu tấm nệm, bắt máy:

"Alo?" (Hoàng Vĩ)

"A... Cậu gì đó... Tôi vẫn chưa biết tên cậu?" (Phúc)

"Cứ gọi tôi Hoàng Vĩ là được rồi!" (Hoàng Vĩ)

"À vâng, cậu Hoàng Vĩ. Tôi đã hẹn gặp mặt giám đốc theo đúng yêu cầu của cậu rồi." (Phúc)

"Mấy giờ?" (Hoàng Vĩ)

"Dạ vâng, 8 giờ đúng ạ!" (Phúc)

Hoàng Vĩ đưa mắt nhìn vào đồng hồ, hiện tại đang là 7 giờ 5 phút. Tức là còn gần một tiếng đồng hồ nữa.

"Được, anh làm tốt lắm. Tôi sẽ tới ngay. Điểm hẹn ở đâu?" (Hoàng Vĩ)

"Quán cà phê số 7, đường 108. Tôi sẽ đợi ở đó." (Phúc)

"Tốt, tôi tới ngay." (Hoàng Vĩ)

Nói xong, Hoàng Vĩ cúp máy. Hắn đứng dậy gấp lại chăn mềm rồi vào trong toilet tiến hành vệ sinh cá nhân.

Thay đồ xong, Hoàng Vĩ chỉnh trang lại đôi chút rồi lên đường.

Dù gì thì cũng sắp gặp mặt với một vị giám đốc của công ty lớn. Hoàng Vĩ không thể để ấn tượng đầu tiên của người khác về mình lại là một kẻ lôi thôi lết thếch được!

Nhìn Hoàng Vĩ đứng trước gương, Hắc Linh cười cười nói:

[ Ăn diện ra cái là nhìn bảnh quá xá! ]

Hoàng Vĩ tỉnh bơ đáp trả:

"Đó là chuyện đương nhiên rồi!"

...

Đúng 8 giờ.

Như đã hẹn trước, Trần Chí Hùng ngồi trong văn phòng, miệng ngậm điếu xì gà. Trước mặt gã là một người thanh niên cao lớn ăn mặc gọn gàng đang ngồi đối diện.

Tối hôm qua, khi đang tập "thể dục nhịp điệu đêm khuya" với cô tình nhân của mình thì bất ngờ có cuộc điện thoại gọi đến. Là của Phúc, thằng em họ vô dụng của Hùng.

Trần Chí Hùng không có tình cảm gì nhiều với Phúc vì chi họ của cả hai cách nhau quá xa, bắn súng đại bác cũng không tới. Lý do Hùng cho Phúc một công việc trong công ty vì ông gia bà gia (cha mẹ) rất thương Phúc, nên gã cũng không còn cách nào.

Mặc dù bực mình lắm vì đang khúc cao trào thì bị xen ngang, nhưng Hùng vẫn chịu nghe điện thoại của Phúc.

"Có chuyện gì?" (Hùng)

"Dạ, em gọi vì có người muốn gặp mặt riêng anh, nói là có chuyện quan trọng." (Phúc)

"Đối phương có nói ra danh tính không?" (Hùng)

"Dạ, không!" (Phúc)

"Vậy thì thôi, miễn tiếp khách." (Hùng)

"Nhưng người đó bảo rằng hắn biết tất cả mọi chuyện mà anh đã từng làm, nếu không gặp thì sẽ phanh phui ra." (Phúc)

"Cái gì? Nó nói thế thật à?" (Hùng)

"Dạ!" (Phúc)

Thật ra Hoàng Vĩ chỉ nói mỗi câu đầu, còn câu sau là do Phúc góp thêm chút gió vào để chém thành bão. Chứ giờ Hoàng Vĩ đã có tí bằng chứng nào đâu để mà phanh phui lão Trần Chí Hùng được. Là một kẻ khôn ngoan, gã chắc chắn đã xoá gần như sạch bách mọi bằng chứng liên quan đến vụ việc sát hại Lâm và Phương rồi! Giờ có báo cảnh sát để lật lại vụ án thì kết quả cũng chỉ là con số không tròn trĩnh.

Tuy nhiên, với tâm lý tội phạm, Trần Chí Hùng đã thật sự giật mình khi nghe có kẻ nói rằng hắn biết tất cả mọi tội ác mà gã đã làm trong quá khứ. Dù có muốn tin hay không thì Trần Chí Hùng vẫn phải gặp mặt kẻ đó một lần.

"Nói với nó, sáng mai vào lúc 8 giờ sáng gặp nhau ở trên văn phòng, tao sẽ đợi ở đó." (Hùng)

"Dạ, em sẽ nhắn lại cho hắn!" (Phúc)

Cúp máy, Trần Chí Hùng thở dài chẳng thèm đếm xỉa gì tới cô tình nhân trần như nhộng đang nằm ngủ trên giường kia nữa.

Trong đầu Hùng lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Không biết đối phương là thần thánh phương nào đây?

...

Trong khi Trần Chí Hùng đang âm thầm đánh giá Hoàng Vĩ thì ngược lại hắn vẫn rất ung dung mà đưa ly trà vừa pha lên miệng, nhấm một ngụm sau đó tấm tắt nói:

"Trà ngon!"

Đặt ly trà lên bàn, Hoàng Vĩ nói:

"Rất vui được gặp ngài, thưa giám đốc Hùng!"

Trần Chí Hùng khá bất ngờ trước phong thái nho nhã này, tự hỏi không biết đối phương là ai.

Còn Hoàng Vĩ thì vẫn rất điềm nhiên, những gì mà hắn học được nhờ Maika quả nhiên không hề uổng phí.

...

"Này Maika, tôi nhờ tí được không?"

Hoàng Vĩ hỏi Maika khi cô đang làm công việc dọn dẹp vệ sinh phòng của hắn.

"Tôi rất sẵn lòng, thưa ngài!" Maika đáp, vẫn là cái giọng lạnh như băng kia.

"Đã bảo là đừng có dùng kính ngữ với tôi rồi mà, tôi chẳng có xuất thân cao sang gì để được gọi là 'ngài' đâu. Vả lại, nếu tính theo tuổi tác thì tôi còn phải gọi cô là chị đấy!"

Quả thực, năm nay Hoàng Vĩ 21 tuổi trong khi Maika là 23 tuổi, tức cô sinh sớm hơn Hoàng Vĩ những hai năm.

"Vậy tôi nên gọi cậu bằng gì?" Maika hỏi.

"Gọi thẳng tên tôi là được rồi, tôi cũng gọi cô là Maika còn gì!" Hoàng Vĩ đáp.

Maika nheo mắt khó hiểu, do khác biệt văn hoá giữa hai thế giới nên cô không thể hiểu được lý do mà Hoàng Vĩ không muốn mình xem hắn là một đấng bề trên, trong khi hắn thì chỉ muốn được đối xử như một người bình thường.

Hết cách, Maika chỉ đành xưng hô với Hoàng Vĩ theo cách mà hắn muốn.

Maika đi tới và ngồi xuống chiếc ghế ngay cạnh đầu giường, mở miệng nói:

"Vậy... Cậu muốn hỏi tôi điều gì?"

Hoàng Vĩ cũng ngồi xuống giường, mặt đối mặt với Maika:

"Tôi muốn cô dạy tôi một vài cách ứng xử văn hóa của đế quốc. Cô biết đấy, tôi là người từ phương xa tới, lại thuộc tầng lớp gần như là hạ lưu. Vậy nên mấy cái kiến thức cơ bản này tôi hầu như chẳng biết tí tẹo gì cả."

"Vậy thì cậu cũng có thể hỏi ngài Roland." Maika nói.

Hoàng Vĩ lắc đầu:

"Với cương vị là hiệu trưởng của Tháp Ma Thuật nên Roland rất bận, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho ông ta. Nhờ người khác thì tôi lại không có quen. Chỉ có cô là tôi thường xuyên tiếp xúc và gặp gỡ cho nên tôi mới yên tâm nhờ cậy tới cô đó, Maika à!"

Nghe vậy trong lòng Maika đột nhiên dâng lên một cảm giác lâng lâng vui sướng khó tả, cô không biết đó là cảm giác khi bản thân trở thành người quan trọng của một ai đó mà mình có cảm tình.

Rất hiếm có, Maika nở một nụ cười mỉm nhẹ rồi ngay sau đó lại trở lại trạng thái vô cảm. Nhưng đời nào Hoàng Vĩ lại bỏ qua cái khoảng khắc đáng giá nghìn vàng ấy:

"Cô vừa mới cười, phải không? Tôi không biết mình có nói gì buồn cười hay không nhưng đúng là khi cười cô trông đẹp hơn thật!"

"Tôi sẽ xem đó là lời khen."

"Thì tôi khen thật mà!"

Có lẽ chính bản thân Hoàng Vĩ cũng không nhận ra là mình đang tán gái trong vô thức.

"Sẽ rất mệt nhọc đó, cậu có chắc là muốn biết không?" Maika nói.

Hoàng Vĩ gật đầu:

"Chắc, chỉ là một chút kiến thức về văn hoá thôi thì mệt nhọc cái gì!"

"Hy vọng là cậu sẽ giữ được sự tự tin đó."

Dứt lời, Maika bắt đầu giảng giải cho Hoàng Vĩ về tất tần tật mọi thứ mà cô biết.

Hoàng Vĩ ngồi nghe rất nghiêm chỉnh và rồi hắn nhận ra bản thân mình là một tấm chiếu mới, chưa từng trải!

Cư dân đế quốc bề ngoài thì có vẻ khá thoải mái với những người đến từ bên ngoài, có lẽ là vì họ có tư tưởng khá thoáng về giao thoa văn hoá. Nhưng khi đã tiếp xúc lâu thì bạn sẽ nhận ra họ có rất nhiều những điều lệ ngầm mà nhất định phải tuân theo.

Nhất là ở trong giới quý tộc và hoàng gia. Đến cả đi đứng, cử chỉ, lời nói đều có một số quy tắc nhất định.

Để có thể dễ giao tiếp và hiểu rõ hơn về đất nước này, Hoàng Vĩ đã cố nhồi nhét mớ kiến thức rối như mớ bùi nhùi dây câu đó vào đầu.

Hoàng Vĩ không ngờ sẽ có lúc đống kiến thức kia phát huy tác dụng vốn có của nó.

Hết chương 111