Chương 112: Chương 110: Hăm Doạ

Chương 110: Hăm Doạ

Mặt trời lặn, màn đêm tới.

23 giờ 48 phút.

Trời đã khuya. Thời tiết mùa này bắt đầu chuyển lạnh, người ra đường phải mặc thêm áo khoác để giữ ấm nếu không muốn ngả bệnh.

Phúc lảo đảo bước ra từ một quán bar, đi theo gã là một vài tên đàn em của Phúc đang dìu gã. Qua sắc mặt đỏ bừng, đờ đẫn, đi đứng loạng choạng, chốc chốc lại "huệ" ra như sắp ói, có thể thấy Phúc đang say rượu.

"Tụi bây... Đi tăng hai với tao... Đêm nay không say... oẹ... không về!" Phúc thều thào nói, xém tí nữa là ngã đập đầu xuống bên vệ đường nếu không được lũ đàn em kịp thời kéo lại.

Một tên đàn em đeo kính râm - còn về tại sao lại đeo kính râm vào ban đêm thì có trời mới biết, lên tiếng:

"Anh đại (đại ca) à, anh say quá rồi! Không uống nỗi nữa đâu!"

Nghe vậy, Phúc nóng nảy gắt lên:

"Say cái gì...? Mới uống có vài chai thì sao mà say được...? Đi... đi uống tiếp với tao... tối nay tao đãi..!"

Nói xong gã ói ngay một bãi lên người tên đàn em của mình. Bọn xung quanh lập tức tránh ra, trên mặt đứa nào cũng hiện ra vẻ ghê tởm xen lẫn chán ghét.

Đám này đi theo Phúc chẳng phải vì tình nghĩa hay do gã có tài cán gì, đơn giản vì gã vung tiền rất thoáng, lại còn là em họ của Trần Chí Hùng - một kẻ có tiếng tăm trong giới xã hội đen. Đi theo Phúc chắc chắn là không có chịu thiệt.

Thân là anh đại nhưng Phúc có tửu lượng cực kỳ kém, uống có mấy chai bia mà mặt đã đỏ tía tai lên rồi. Về điểm này thì Hoàng Vĩ nếu có ở đây thì hắn có thể hiểu được, vì trước đây hắn cũng giống như Phúc. Nhưng xin nhắc lại là "trước đây", còn bây giờ thì Hoàng Vĩ chấp hết đám này cũng uống không lại hắn nữa.

Một tên đàn em khác thở dài, rút điện thoại ra định gọi taxi chở cái của nợ này về nhà thì bất ngờ gã thấy có một chiếc xe ôm đang chạy tới. Tấm bảng ghi rõ hai chữ "XE ÔM" viết bằng mực đỏ treo lù lù trên chiếc gương chiếu hậu nên rất dễ nhận biết.

Tên đàn em đưa tay ra vẫy, người xe ôm liền nhanh chóng tấp vào lề.

"Từ đây về quận XXX mất bao nhiêu?" Tên đàn em nói.

"Năm chục, thưa cậu!" Người xe ôm đáp.

"Được, chở anh tao về tận nhà. Địa chỉ đây... Nhớ, phải đưa anh đại tao về tận nhà có hiểu chưa. Nếu không..." Tên đàn em làm một động tác đưa ngón tay lên cắt cổ, giọng đe doạ: "Rồi đó, giờ thì đi đi!"

Sau khi đặt Phúc ngồi ngay ngắn lên yên xe, người tài xế xe ôm rồ ga rồi phóng thẳng.

Chờ cho đến khi bóng lưng của cả hai xa dần thì đám đàn em mới thở phào:

"Rảnh cục nợ rồi, đi tăng hai đi anh em ơi!" Một tên phấn khích kêu lên, cả đám vui vẻ hưởng ứng bằng cách kéo nhau vào một quán karaoke. Còn vào đó để hát hay làm gì thì chỉ có trời mới biết. Phận nhân vật phụ thì miêu tả chừng này là đủ rồi, tốn giấy mực tác giả!

...

Phúc lúc này tỉnh táo hơn ban nãy đôi chút, gã chóng mặt đưa mắt nhìn xung quanh. Phúc thấy mình đang ngồi trên một chiếc xe máy. Phía trước là một tên xe ôm.

'À, chắc là tụi nó gọi người chở mình về đây mà!' Phúc thầm nghĩ.

Chợt Phúc cảm thấy có gì đó sai sai.

Quang cảnh xung quanh sao mà khác quá, không giống với đường về nhà của Phúc.

"Ê tài xế, mày chở tao đi đâu đó?" Phúc lớn tiếng nói.

"..." Tài xế như không nghe thấy Phúc nói gì, vẫn im lặng tiếp tục lái xe.

"Mẹ mày điếc à? Có nghe tao nói gì không?" Phúc quát.

Tài xế vẫn im lặng.

Phúc lúc này dường như đã mất kiên nhẫn, gã vung tay đập hai phát rõ mạnh lên mũ bảo hiểm của người tài xế.

Đáng tiếc thay, hành động vừa rồi chỉ làm Phúc đau tay chứ chẳng làm nên tác động gì cả.

"Đ*t mẹ mày! Cho tao xuống, nhanh lên!" Phúc quát to.

"Hừ!"

Người tài xế xe ôm nghe vậy liền hừ một tiếng, anh ta vặn tay ga, phóng như bay trên con đường vắng.

Phúc sợ chết khiếp, vội vàng bám lấy cái càng sau xe. Gã sợ thật rồi, Phúc lo lắng không biết tài xế đang có ý đồ gì.

Tăng tốc được khoảng gần mười phút sau, người tài xế liếc thấy có một con hẻm nhỏ nằm khuất bóng phía xa xa kia rất kín đáo. Y liền quay xe phóng thẳng tới chỗ đó.

Vừa tới nơi, người tài xế nhảy khỏi chiếc xe rồi vung chân đạp Phúc vẫn còn chưa hoàn hồn ngã xuống đất. Bàn toạ hôn nhẹ lên mặt đất.

"Ui da...!" Phúc kêu lên.

Phúc lồm cồm bò dậy, gã đưa tay sờ cái mông đang đau rát của mình với vẻ mặt nhăn nhó.

"Mày... Hự!"

Phúc định chửi gì đó nhưng chưa kịp mở miệng đã bị người tài xế đưa tay ra chặn họng lại. Phúc bị kéo vào sâu trong con hẻm.

Người tài xế ném Phúc xuống bãi rác ngay đó một cách thô bạo. Mùi hôi thối xộc thẳng vào khoang mũi, bám đầy lên người Phúc.

"Rốt cuộc... mày định làm gì tao?" Phúc sợ sệt nói.

Ánh đèn mập mờ trên đầu cây cột điện rọi thẳng xuống chỗ hai người. Phúc bấy giờ mới được nhìn rõ kẻ đối diện mình.

Đó là một người đàn ông cao lớn lực lưỡng, mặc đồ lao động đã cũ mèm, đeo khẩu trang và đội chiếc mũ bảo hiểm che kín khuôn mặt nên gã chẳng thể nhìn rõ được dung nhan.

"Chào giám sát Phúc, rất vui được gặp anh!" Người tài xế kia bỗng lên tiếng nói.

Phúc bất ngờ, bởi giọng của đối phương cho thấy đây là một người trẻ.

"Mày là ai? Sao lại biết tên tao?"

"À, chắc tại thằng này đeo khẩu trang nên ông anh không biết chứ gì!? Đây đây, để tôi cho ông anh thấy vậy..."

Nói xong người tài xế liền tháo khẩu trang và cởi chiếc mũ bảo hiểm ra, để lộ khuôn mặt của mình.

Người tài xế đó không ai khác chính là Hoàng Vĩ!

"Mày... mày là... Thằng thợ hồ mới vào làm sáng nay?" Phúc thốt lên.

"Excellent (tiếng Việt: xuất sắc)! Thật vinh hạnh cho tôi khi được quý sếp đây nhớ đến!" Hoàng Vĩ nở nụ cười, nói.

"Biết tao là ai không?" Phúc rồ lên.

"Đương nhiên là biết, sếp là 'đứa em họ' của quý ngài giám đốc Trần Chí Hùng. Đúng chứ?!"

"Nếu biết thì sao mày dám đối xử với tao như thế này, không sợ anh tao cho cả nhà mày đi 'bán muối' à?"

"Chính vì biết cho nên tôi mới mạo muội muốn gặp riêng sếp để bàn chuyện riêng đây! À, với lại... nếu như giám đốc Hùng có đủ sức mạnh, tiền bạc, quyền lực và lòng can đảm để cho gia đình tôi đi bán muối thì cứ việc. Tôi rất hoan nghênh!"

"Bàn chuyện? Mày nghĩ mày đủ tư cách chắc? Và mày tưởng rằng tao sẽ đồng ý sau khi mày làm cho tao thành ra như này?" Phúc cứng giọng đáp.

"Tất nhiên tôi cũng không có ý định nói chuyện đàng hoàng với sếp làm gì!" Đang nói Hoàng Vĩ đột nhiên chuyển sang tông giọng nghiêm túc: "Trần Văn Phúc, tôi muốn anh đưa tôi tới gặp anh họ của anh, Trần Chí Hùng."

Phúc giật mình, gã không ngờ Hoàng Vĩ dám nói thẳng tên họ của anh gã như vậy.

"Mày nghĩ câu trả lời sẽ là có hay không?" Phúc cứng cựa nói.

"Sẽ chẳng có chuyện anh nói không đâu. Bởi vì, anh không có quyền từ chối lời yêu cầu của tôi!"

"Cái gì...?

Hoàng Vĩ cười. Hắn đi tới một cái thùng rác ở gần đó, nắm chặt tay lại thành đấm rồi tung một quyền về phía trước.

Bammm!

Một tiếng động to như pháo nổ vang lên ngay sau khi nắm đấm của Hoàng Vĩ chạm vào cái thùng rác sắt. Tốc độ quá nhanh khiến Phúc không kịp phản ứng. Khi gã nhìn qua thì thấy cái thùng rác ban nãy đã bị đấm cho bẹp dí, dính chặt vào tường.

"Giờ... trả lời tôi nghe. Có hoặc không?"

"Nếu 'có' thì anh sẽ còn lành lặn, nếu 'không' thì số phận của anh sẽ y hệt cái thùng rác đó."

Nghe tới đây Phúc đã triệt để sợ hãi, gã biết Hoàng Vĩ không phải người bình thường - vì làm gì có người bình thường nào dùng một tay không đấm bẹp thùng rác làm từ sắt chứ.

Phúc đã hy vọng rằng sẽ có ai đó nghe được tiếng động to như pháo nổ kia sẽ đến cứu gã. Tuy nhiên, hy vọng chỉ là hy vọng còn thực tại thì rất tàn khốc.

Hoàng Vĩ rất ranh ma, hắn cố tình chọn chọn nơi này vì đây là khu sắp giải tỏa, chẳng còn ai sống ở đây nữa cả. Nên giờ Hoàng Vĩ có chơi pháo thì cũng đếch sợ có ai nghe thấy!

"Vô ích thôi, không có ai tới cứu anh đâu! Hử? Cái gì đây?"

Đang nói Hoàng Vĩ chợt thấy có vật gì đó nằm dưới chân mình, hắn nhặt lên thì mới nhận ra đó là một chiếc ví.

"Nó là...

"Là của anh chứ gì?!"

Chắc là do khi nãy Hoàng Vĩ ném Phúc xuống bãi rác thì chiếc ví này vô tình rơi ra, nằm dưới chân hắn.

Hoàng Vĩ tò mò mở ví tiền ra. Bên trong toàn là những tờ polime mệnh giá 500.000 nghìn đồng màu xanh mướt, Hoàng Vĩ đếm sơ sơ thì cũng dễ hơn 8 triệu đồng.

'Thằng khứa này giàu kinh, đem theo bên người nhiều tiền thật! Chắc hẳn là ăn chặn nhiều lắm!' Hoàng Vĩ thầm nghĩ.

Ngoài tiền và một số giấy tờ tùy thân như CCCD (căn cước công dân), bằng lái xe, giấy khám y tế sức khỏe thì Hoàng Vĩ còn tìm thấy một tấm ảnh chụp một bé gái rất xinh xắn, mặc đồng phục thủy thủ đang cười tươi như hoa trước ống kính.

"Đây là con gái anh?" Hoàng Vĩ lấy tấm ảnh ra giơ lên trước mặt Phúc.

Phúc càng hoảng sợ hơn, đó đúng là ảnh con gái của gã. Nhưng Phúc không cách nào dám trả lời vì sợ sẽ làm liên lụy tới con bé.

Tuy nhiên, đời nào Hoàng Vĩ lại bỏ qua cho Phúc dễ dàng như vậy.

"Anh im lặng, nghĩa là tôi đã đoán đúng!"

"Nghe đây!" Hoàng Vĩ nắm lấy cổ áo Phúc rồi dựng gã đứng dậy, sau đó nói: "Nếu anh vẫn còn muốn nhìn thấy con bé lành lặn thì phải đáp ứng yêu cầu của tôi. Nếu không, có trời mới biết sẽ có chuyện gì xảy ra với con bé!"

Tất nhiên Hoàng Vĩ chỉ doạ nạt suông thôi chứ ngày từ đầu hắn không định làm cái chuyện thất đức như bắt cóc tống tình... Nhầm, bắt cóc tống tiền (không hẳn là tổng tiền nhưng trong trường hợp này thì không biết dùng từ nào cho thích hợp).

Hoàng Vĩ đánh vào tâm lý muốn bảo vệ gia đình của mỗi người. Dù ở thời đại nào đi chăng nữa thì chiêu này vẫn chưa bao giờ lỗi thời!

Quả nhiên hiệu nghiệm. Khi Phúc nghe Hoàng Vĩ đe doạ nói sẽ có chuyện xảy ra với Hạ - tên con gái Phúc - thì gã sợ tái xanh cả mặt, vội vàng chuyển tông xưng hô từ tao - mày sang tôi - cậu, quỳ xuống trước mặt Hoàng Vĩ:

"Được được...! Tôi đáp ứng yêu cầu của cậu... Chỉ cần... chỉ cần tha cho con gái tôi...! Đừng lôi con bé vào chuyện này!" Phúc lắp bắp nói.

Hoàng Vĩ đặt tay lên vai Phúc, nói:

"Yên tâm, nếu anh thật sự đáp ứng yêu cầu của tôi thì chẳng việc gì tôi phải làm hại con gái anh cả!"

"Sáng mai, tôi muốn anh liên lạc ngay cho tôi. Hiểu chứ?"

"Nhưng, nếu ông ấy không chịu gặp thì sao. Tôi cũng chỉ là một chức nhỏ trong công ty thôi." Phúc nói.

"Lúc đó cứ thưa với lão rằng người đó biết những chuyện mà lão làm. Trần Chí Hùng chắc chắn sẽ cho gặp ngay."

"Tôi... tôi hiểu rồi!" Phúc run rẩy đáp.

"Tốt, tôi đã gọi cho anh một chiếc taxi và có lẽ sắp tới rồi đấy, nhanh chóng trở về đi! Đây là số điện thoại của tôi." Hoàng Vĩ dúi một tờ giấy nhỏ vào trong túi áo Phúc: "Chờ tin tốt của anh! À mà... Đừng cho bất kỳ ai biết về buổi gặp mặt ngày hôm nay!"

...

Sau khi tiễn Phúc lên chiếc taxi với cơ thể đầy mùi hôi thối trong ánh mắt như kiểu "ối dồi ôi" của người tài xế, Hoàng Vĩ vươn vai, ngáp một cái rõ to:

"Vậy là xong bước hai!"

Hắc Linh hiện ra:

[ Hình như em lờ mờ đoán ra được kế hoạch của anh là gì rồi! ]

Hoàng Vĩ cười:

"Ờ đúng vậy, nhưng vẫn chưa đủ."

Dứt lời Hoàng Vĩ liền mở group chat lên trước biểu cảm "không hiểu kiểu gì" của Hắc Linh:

"Tiếp theo đây cần phải có sự trợ giúp từ các 'hảo bằng hữu' trong nhóm chat rồi!"

Phụ chương

Ngày thứ hai kể từ khi Hoàng Vĩ về Trái Đất.

"Ông cần có quần áo mới."

Buổi sáng, sau khi kết thúc tiết học Thanh đã nói với Hoàng Vĩ như vậy.

Cũng phải, sau một tuần luyện tập như trâu ở Ma Pháp thế giới thì không chỉ "pao-quờ" (power: sức mạnh) mà cả "sai" (size: kích thước, kích cỡ) cũng tăng lên.

Nhưng ở đó thì trang phục của Hoàng Vĩ được các cô hầu gái chỉnh sửa mỗi ngày cho phù hợp với cỡ người. Vậy nên bộ quần áo hiện tại Hoàng Vĩ vẫn có thể mặc một cách vừa vặn. Còn mấy bộ đồ ở nhà coi như giờ chỉ có công dụng làm thảm chùi chân.

Sơn tiếp lời:

"Cô của Thanh mới mở một shop thời trang, đang chờ mày tới mở hàng!"

Vào ngày hôm đó, tủ đồ của Hoàng Vĩ đều được thay mới toàn bộ.

Hết chương 110