Chương 3: Phá Cổng (2)

Cổng thành khổng lồ mang theo khí tức cổ lão, vô số đường vân kí tự thần bí làm nó toát lên vẻ thần bí hơn, Kỳ Vân đứng phía trước cánh cổng ngay sau đó cánh tay nhẹ chạm lên ngay lập tức những đường vân xoay chuyển phát ra ánh sáng thần bí, ánh sáng càng hơn lóe mắt, ngay sau đó ảm đạm hẳn đi.

Kỳ Vân ánh mắt chăm chú nhình lên phía trên cổng, 1 dãy kí tự liền xuất hiện trên cánh cổng, sau khi lướt qua hết thảy liền mỉm cười có chút xem thường.

"Muốn giam cầm ta Kỳ mỗ bằng cái này trò vặc, thật sự là xem thường ta Kỳ mỗ"

Ngay sau đó trên tay hắn liền xuất hiện 1 cây bút, cây bút trông cực kì phổ thông nhưng lại toát ra 1 vè kì bí cổ lão, ngay sau đó đem mũi bút chậm rãi trên đó viết ra từng dòng văn tự, cứ mỗi dòng văn tự được hắn điểm vào liền biến mất, sau khi trôi qua hơn 49 dãy văn tự gần như biến mất hết thì còn lại 1 dòng văn tự cuối cùng, hắn không ngờ câu hỏi cuối cùng lại khiến hắn có chút trầm mặt.

"Đạo của ngươi là?"

Kỳ Vân : ....

Sau hơn nữa ngày trời mũi bút liền chuyển động, chậm rãi từng chữ được viết lên cánh cổng, ngay sau khi hắn vừa điểm dòng văn tự cuối cùng, dãy văn tự phát sáng liền biến mất, 1 tiếng chuông lớn vang lên từ trung tâm của tòa thành, ngay sau đó âm thanh trầm đục vang lên, cánh cổng từ từ mở ra, phía trước mặt Kỳ Vân xuất hiện 1 cái bức tường màu đen tựa như tinh không, tay hắn nhẹ nhàn chạm vào liền xuyên qua bên kia thấy vậy Kỳ Vân hít sâu sau đó dõng dạc bước về phía trước xuyên qua bức tinh không màu đen, toàn thân của hắn bị nuốt chìm đi, sau khi hắn biến mất, tiếng chuông ngân vang 3 tiếng, sau đó cánh cổng chậm rãi đóng lại tựa như chưa từng được mở ra.

Trên cánh cổng còn khắc lên dòng chữ.

"Đạo? Có hay không không quan trọng, vì ta chính là Đạo!"

Ngày hôm đó toàn hộ Ngũ Vực đều nghe được 3 tiếng chuông, mang theo âm vang cổ lão mà thê lương, đánh sâu vào tâm hồn của các sinh vật, bọn hắn không tự chủ liền hướng ánh mắt về phía tinh không nhình thật lâu, trong linh hồn còn 1 tia tan thương đến nói không nên lời.


Thánh Mộc Vực - Thành Tương Châu - Kiếm Trúc Trấn.

Kiếm Trúc Trấn là 1 trấn nhỏ thuộc Thành Tương Châu quản lí, trấn nhỏ bảo gồm 30 hộ gia đình, là 1 vùng quê tại Thánh Mộc Vực, người dân sinh sống an nhàn nhờ ruộng rẫy, nuôi trồng và canh tác, Kiếm Trúc Trấn được bảo vệ bởi 1 lũy Kiếm Trúc bao quanh trấn nhỏ, thủ hộ khỏi các loài Yêu Thú và Hung Thú.

Bên trong trấn nhỏ buổi sáng linh đình nhộn nhịp, người người rời khỏi nhà bắt đầu công việc thường niên, nam nhân thì ra ruộng lên rẫy, hay ra sông, còn nữ nhân thì phụ trách đảm đương việc nhà và đến giữa trưa sẽ phụ trách mang thức ăn lên cho mình trượng phu hoặc người trong gia đình, những đứa nhóc cùng nhau vui đùa, học tập hay phụ giúp chúng gia đình, cuộc sống an nhàn mà vui vẻ.

Bên trong trấn nhỏ có 1 thiếu niên tên gọi Tần Tử, không cha không mẹ, được tìm thấy bên cạnh con sông, hiện đang sống tại 1 hộ gia đình trong trấn nhỏ, cậu rất ham học hỏi mọi thứ, nhưng cậu học hỏi bằng ánh mắt xem xét cách họ làm việc rồi tư duy từ đó sáng tạo ra thêm 1 vài dụng cụ có thể giúp bọn hắn gia tăng năng suất làm việc, bởi vậy cậu rất được người trong trấn thương yêu xem như con ruột, ngoài ra cậu còn rất ngoan ngoãn bởi được nuôi dại bởi 2 vợ chồng tốt bụng.

Năm nay Tần Tử 14 tuổi, cậu cao, thân hình có chút phát triển hơn những đứa bé đồng trang lứa, nước da ngâm ngâm đặc điểm của người dân miền quê, đôi mắt rất có thần bên trong chứa đầy tò mò và hiếu động, mái tóc đen ngắn của cậu càng làm nổi bật hơn, đặc biệt sau lưng của Tần Tử có 1 chữ Tần được khắc lên phía sau vai, vì vậy được người dân gọi Tần Tử (Tử trong tiểu tử), cậu hiện đang cùng đám nhóc học chữ và lịch sử của Thánh Mộc Vực, đám nhóc cùng Tần Tử nghe đến mê mẩn quên cả trời đất, bọn chúng như được kéo theo cái chuyện chạy theo dòng chảy lịch sử mà chứng kiến sự hình thành của Thánh Mộc Vực, lúc này ánh mặt trời đã lên giữa trời, lúc này thiếu niên đọc sách đó bắt đầu đóng quyển sách lại cười nói.

"Tốt các ngươi về a, mai chúng ta lại học tiếp"

Đám nhóc nhao nhao đứng dậy hướng về phía thanh niên kia chào.

"Lãnh ca chúng ta về a"

"Mai chúng ta nhất định đến sớm"

"Tạm biệt Lãnh ca a"

Sau khi đám nhóc rời đi thiếu niên họ Lãnh liền cười cười, hò hét với đám trẻ rồi cũng thay y phục hướng cánh đồng bước đi đến, Tần Tử lúc này đã về đến nhà cậu liền lôi đống sách đã đọc qua không biết bao nhiêu lần lên vẫn cắm cúi đọc, đây là 1 quyển sách vô tình được cậu tìm được ở dưới 1 đám lá trúc được chôn sâu 4 tất dưới lòng đất.

Quyển sách kể về Tiên Nhân tu tiên, hay là kinh mạch, linh mạch, Linh Khí, căn cốt, Đan Điền,.... Vô số thứ làm Tần Tử xem đi xem lại vẫn không có chút lãnh ngộ, bìa quyển sách được khắc lên 3 chữ cũ kĩ "Thanh Linh Quyết" đúng đây là 1 bộ hướng dẫn Tu Tiên Quyết, 1 bộ Quyết Pháp, nhưng Tần Tử phàm là người trần mắt thịt chưa qua kinh mạch lưu thông há lại có thể tu luyện, nên cậu chỉ có thể ngậm ngùi đọc và đem toàn bộ câu chữ khắc cốt ghi tâm.

Tu Tiên ở thời đại này dường như không tồn tại, trong ý thức của mỗi người Tu Tiên chỉ là truyền thuyết là lịch sỉ thời cổ đại, còn lại thời nay chỉ có những Tu Chân Giả? Còn Tiên Nhân đã vược xa phạm trù nhận biết của con người ở thời đại hiện tại, nhưng sâu bên tron Tần Tử vẫn có 1 ý niệm về việc Tu Tiên Giả, cậu có đêm nằm mộng, về giất mộng hắn đạp phong vân cưỡi mây lướt bay giữa thiên địa hiên ngang kiêu hùng vô cùng.

"Tiểu Tử lên rẫy chơi không a?"

"Tốt, đến ngay"

Tần Tử cẩn thận đem quyển sách cất kĩ lại chỗ cũ, rồi sau đó phi nước đại ra trước nhà, cùng đám nhóc cười nói rộm rả hướng trên núi bước đi.


Bên trong 1 hang động những giọt nước động rơi tí tách, âm thanh vang khắm hang động, phứa dưới vũng nước động có 1 thân ảnh nằm đó, bạch y nhuộm vài đường máu tươi khô đặc lại, gương mặt tiêu soái nhưng có chút nhợt nhạt tựa như trọng thương.

Mí mắt hắn co giật nhưng rồi sau đó chìm vào bất tỉnh, trong đầu không khỏi đem 5 cái quen thuộc gương mặt mắng đến 19 đời tổ tông.

Thân ảnh đó không ai khác ngoài Kỳ Vân, hắn vừa rời khỏi Tòa Thành Bí Ẩn, sau đó liền bị không gian đánh động vì không có Linh Khí tu hành nên bị đánh đến trọng thương, rồi liền bị đánh bay ra khỏi vòng xoáy sau đó xuất hiện ở nơi này hang động.