Chương 2: Phá Cổng (1)

Ngũ Đại Thánh Nguyên Vực, Chi Long 10 vạn 358 ngàn 173 năm.

Đã 10 vạn năm trôi qua từ thời kì Hắc Ám, mà đã dường như bị quên lãng, dân chúng sống an nhàn vô kể, nhân sinh như 1 dòng nước mà sinh vật bên trong là những giọt nước nhỏ không ngừng trôi đi, khoảng thời gian trôi đi chính là nhân sinh.

Lúc này sâu bên trong mê vụ ở phía dưới sâu đến tận cùng của Thánh Nguyên Đại Lục, có 1 tòa thành không lớn nhỏ sừng sững trường tồn, những ngôi nhà lớn nhỏ mang theo khí tức cổ lão, tòa thành kéo dài phương viên trăm dặm lớn nhỏ, phía trên khảm nạm vô số những viên lớn nhỏ Dạ Minh Châu tạo thành 1 bầu trời lấp lánh soi sáng cả phiến thành cổ, nếu nhình kĩ thì sẽ thấy bên trong tòa thành các ngôi nhà sẽ có 1 tấm biển và bên trong chỉ toàn là sách.

Lúc này tại trung tâm của tòa thành có 1 thiếu niên ngồi đó, chân trái vắc chân phải bộ dáng quý tộc, trên tay là 1 quyển sách dày đặc vô số câu chữ, thiếu niên trên gương mặt phản phất trẻ trung vô cùng, mắt kiếm mài gươm, gương mặt tú mục tiêu soái thái độ có chút bất phàm, giữa trán hắn có 1 ấn kí hình thanh kiếm lại càng làm hắn gương mặt thêm nỗi bật, đặc biệt mái tóc màu trắng bạc càng làm cho hắn thêm 1 chút khí chất tiêu dao tự tại, vóc người của hắn không cao to nếu so thì cũng chỉ bằng các loại phổ thông thiếu niên 17 18 tuổi, trên người khoát 1 bộ bạch y nhẹ dễ di chuyển thao tác.

Cánh tay nhẹ nhàn lật quyên sách, bên trong mắt hắn chứa 1 ít sự vui vẻ, khi đọc xong quyển này sách có nghĩa hắn có thể rời đi phiến này khu vực rồi, đây cũng là cái kia 5 lão hồ ly sắp đặt cho hắn, lừa người vào bên trong phiến này khu vực để rồi phải đem toàn bộ bí quyển, mật tịch, công pháp,... Các loại ở đây ghi nhớ hết tất cả, càng nghĩ hắn càng hận 5 tên lão già gia hỏa kia hảo hảo tốt lừa trẻ vị thành niên, nếu như ở đây có cảnh sát hắn nhất định sẽ báo cáo để truy tố đến cùng vụ việc này, nhưng đây là thời đại nào a, càng nghĩ hắn càng ảo não vạn phần.

Có lẽ sẽ có người hỏi sao hắn không trốn, hắn cũng muốn trốn nhưng căn bản trốn không được a, phía trước mắt hắn muốn rời nơi này tòa thành phải vươc qua kiểm tra của cổng thành, bên trên kia sẽ có 50 câu hỏi liên quan đến toàn bộ nói này truyền thừa, hắn phải hoàn thành tất cả 50 câu mới được rời khỏi, ban đầu vì quá buồn chán nên hắn đã khiêu chiến đến cánh cổng lần đầu liền thất bại nhưng hắn nhớ được toàn bộ câu hỏi, cứ cho là mình thông minh tài trí hơn người liền quay về tìm truyền thừa liên quan đến đó đem học thuộc rồi lại đến khiêu chiến, nhưng ai ngờ, cứ mỗi lần hắn khiêu chiến cánh cổng sẽ đổi câu hỏi khác a, mẹ nó thế này là thế nào sự tình, bọn hắn muốn nhốt ta Kỳ mỗ ở đây cả đời ư, liền không chịu thua số phận hắn liền đem tất cả chỗ này ngập ngùi học thuộc, vì không xác định được thời gian nên hắn không nhận ra đã trôi qua bao lâu niên kỉ, hắn vẫn cứ vậy đọc sách xong luyện kiếm thời gian trôi qua tương đối an nhàn.

Hắn được người đời gọi 1 tiếng thiên tài vang danh thời đó, Kỳ Vân, hắn thế nhưng là sỡ hữu 2 loại Tiên Thiên Thể Chất và 2 khỏa Chi Tâm : Bất Tử Chi Thân, Trú Nhan Xuân Chi Thể, Lĩnh Đạo Chi Tâm, Kiếm Đạo Chi Tâm.

Bất Tử Chi Thân và Trú Nhan Xuân Chi Thể còn được gọi là Bất Tử Trường Tồn Chi Tử, hay được gọi là kẻ xâm đạo, nằm ngoài tầm tính toán của vận mệnh, vận mệnh của hắn là do hắn tự định đoạt, ngoài ra nếu là người phàm nắm giữ 2 cái này thân thể liền không ăn uống vẫn có thể nhởn nhơ với nhân sinh.

Lĩnh Đạo Chi Tâm là 1 khỏa Đạo Tâm, phàm là kẻ có được khỏa này tâm liền không chết yểu sẽ là tuyệt thế thiên tài danh cao vạn trượng, đối với tất cả mọi thứ trong truyền thừa, tuyệt học, công pháp,...... trong thiên hạ đều chỉ cần nhình lướt qua liền có thể đem nó diễn sinh ra đại đạo, tìm ra Áo Nghĩa, chạm đến Pháp Tắt.

Kiếm Đạo Chi Tâm lại càng khủng bố, phàm là có được khỏa này Chi Tâm liền lãnh ngộ được Kiếm Tâm Thông Minh và Kiếm Tâm Lãnh Đạo, Kiếm Tâm Thông Minh phàm trong thiên hạ kiếm chiêu đều có thể bị nhình ra sơ hở kể từ đó phá giải hết thảy, Kiếm Tâm Lãnh Đạo lại 1 cái lĩnh ngộ từ bên trong luyện kiếm lĩnh ngộ đến môn kiếm kĩ đó hết thảy Ý và Đạo của kiếm, từ đó có khả năng tạo ra 1 bộ tuyệt thế kiếm quyết, quét ngang hết thảy.

Nhưng không may chủ nhân của cơ thể này bạc mệnh, liền chỉ sống được đến 15 tuổi liền chết yểu, cái này gọi là Thiên Đố Chi Nhân (Trời đố kị anh tài), cùng lúc đó Kỳ Vân liền xuyên sang thời điểm xác nhập vào cái này thiên tài thân xác, sau hơn 1 ngày tiếp thu và dung hợp kí ức liền có hắn ngày hôm nay, nhưng không may liền sau đó 1 năm thì bị 5 cái lão gia hỏa hồ ly tinh lừa vào đây, hết thảy đều bị tính toán, hắn Kỳ Vân tự nhận mình thiên tài hết thảy nhưng vẫn không bằng cái này 5 lão hồ ly tinh nói dối lừa gạt mà mặt không đỏ tim khổng nhảy tâm không áy náy, thật sự là làm người khác tức điên lên sự tình.

Sau khi khiêu chiến cánh cổng khốn kiếp đó hơn 1 vạn lần, Kỳ Vân vẫn là đành ủ rủ đem tất cả các quyển truyền thừa khắc cốt ghi tâm, 1 bên hận không thể đem mấy lão gia hỏa kia hảo hảo treo lên đánh 1 trận, nhưng theo thời gian có lẽ hắn không còn đối với mấy kẻ kia như vậy hận thù, mà dần dần việc đọc sách và tập kiếm biến thành cho hắn tiêu khiển trong khoảng thời gian buồn chán, nếu như không có mấy thứ này hắn có lẽ đã thành 1 kẻ điên vì buồn chán, nên đây cũng xem như là 1 bài học luyện tập cho hắn đạo tâm vũng chắc đi, bên trong này không có Thiên Địa Linh Khí nên hắn không thể tu Luyện nên hắn vẫn là 1 phàm nhân, nhưng vì sỡ hữu Lãnh Đạo Chi Tâm nên đối với tu vi căn cơ hắn đều xem thấu, chỉ cần chính mùi thời cơ liền có thể nắm bắt đột phá thời điểm.

Đây trên tay hắn hiện tại là quyển truyền thừa thứ 4 vạn 783 ngàn 142 thứ quyển, cũng là quyển cuối cùng trong toàn bộ nơi này tòa thành sách, hôm nay tâm hắn như chim sẽ đồng dạng, vui vẻ mà đọc lấy quyển sách này bên trong tinh hoa, hết thảy hắn đều lãnh ngộ đến Áo Nghĩa và Pháp Tắt.

Không đến hơn 3 canh giờ sau hắn liền đem quyển sách lật đến trang cuối cùng, bên trong khắc 1 dòng văn tự quyen thuộc với hắn "Đọc xong nhớ đem đi xử lí toàn bộ", hắn cũng hiểu rõ bên trong tòa thành này tùy tiện xuất ra 1 quyển sách hạ phẩm cũng có thể làm cho thiên hạ 1 phen máu đổ đầu rơi, cho nên đến khi xem xong hết thảy hắn liền gom toàn bộ sách tập trung về trung tâm, ở trung tâm có 1 cái hố lớn, bên trong hiện tại tòa bộ là sách, Kỳ Vân đứng dậy cằm lấy quyển sách vuốt ve nhẹ lẩm bẩm.

"Tạm biệt các cái lão bằng hữu, ta thế nhưng là phải rời khỏi thời điểm"

Ngay sau đó liền đem quyển sách nhẹ thảy vào bên trong cái hố lớn, sau đó cằm lấy 1 ngọn đuốt lớn quăn vào bên trong cái hố, chẳn mấy chốc ngọn lữa bùm lên dữ dội, toàn bộ sách bên trong bóc lên 1 tần khói đen giày đặc, không đến 1 canh giờ bên dưới hố lớn chỉ còn lại tro tàn thời điểm, Kỳ Vân lẳng lặng đứng dậy sau đó vác lên 1 thanh kiếm gỗ ngay sau đó hướng cửa thành bước đi đến, khi đến của thành kỳ Vân quay lại nhình thật sâu sau đó tựa như sức hết mọi quan hệ bước về phía cánh cổng lớn, hắn nhình cánh cổng đầy rẫy hoa văn cổ lão sau đó tự dưng mỉm cười đầy rẫy ngạo mạn nói.

"Sau khi thoát khỏi nơi đây, Kỳ mỗ ta sẽ tự viết lên 1 phen truyền kỳ!"

"Tiên Đế chi lộ 1 mình ta xưng Đế!"