Đám lữa nhỏ lại bập bùng lên, Kỳ Vân thẻo từ bên trên xác hổ xuống 1 tản thịt, lại nhẹ nhàn huy động con dao nhỏ trên tay, tháo hết những phần không ăn được ra, sau đó rửa qua lần rồi bắt đầu ướp hương vị rồi treo lên nướng, động tác không có phần dưa thừa nào, mà uyển chuyển nhẹ nhàn vô cùng.
Bối Bối giương đôi mắt to ngập nước óng ánh nhình kĩ Kỳ Vân, bên trông đôi mắt tràn đầy sự tò mò và thích thú đối với Kỳ Vân, hắn đánh nhẹ ánh mắt sang thấy được cái kia gương mặt nhỏ Bối Bối có chút phì cười, lấy nhẹ 1 cái khăn tay ra lau đi cây dao nhỏ rồi vừa nướng thịt vừa cười nói.
"Tiểu Bối năm nay là bao nhiêu tuổi?"
"Bối Bối năm nay vừa tròn 6 tuổi ạ"
"6 tuổi vẫn chưa thông kinh mạch a?"
"Nương bảo không cần tu luyện nương sẽ bảo vệ Bối Bối nha"
"Được rồi, Tiểu Bối trong thời gian chờ thức ăn có muống nghe 1 câu chuyện không?"
"A, Diệp thúc biết kể chuyện a"
"Tốt liền kể, ở 1 vương triều nọ, có 1 thiếu niên..."
Thiếu niên đó tên gọi là Bách Lý Y Phu, 5 tuổi nương mất, 9 tuổi phụ thân chinh chiến xa trường hy sinh, 15 tuổi không mở được kinh mạch tu luyện, được cho là 1 cái đệ nhất phế vật ở nơi đó vương triều, nhưng hắn vẫn không có tí ấm ức oan tháng nào, hắn không tu luyện nên chọn 1 cuộc sống bình dân sống đến trăm thọ.
1 ngày nọ, trong lúc đang ở bên dòng sông bắt cá, hắn vô tình bắt gặp 1 cái mặc bạch y thiếu niên, cả 2 gặp nhau 1 kẻ không biết gì về nơi này, còn 1 kẻ thì thân thiện hoạt bát, nên chẳn mấy chốc mà cả 2 thân thiết cười nói vui vẻ, Bách Lý Y Phu biết được kẻ này gọi là Tiêu Dao Tử, vì tuổi nhỏ nên hắn gọi Tiêu Dao Tử 1 tiếng Tiêu Dao ca, Tiêu Dao Tử là 1 kẻ vô tình lạc đến nơi này cho nên hiện tại không có chỗ ở, Bách Lý Y Phu không ngần ngại liền mời Tiêu Dao Tử về căn nhà nhỏ của mình.
Chẳn mấy chốc xuân qua, hạ đi, thu đến cũng đã nữa năm trôi qua, cả 2 sống 1 cuộc sống thường dân, y như huynh đệ ruột thịt, 1 hôm nọ có 1 con Yêu Thú đánh vào ngôi nhà nhỏ của cả 2, trong lúc nhất thời Tiêu Dao Tử ra tay đánh chết con kia Yêu Thú, Tiêu Dao Tử liền đem thân phận thật của mình nói cho Bách Lý Y Phu, nhất thời có chút mơ hồ hắn im lặng không nói gì, hôm đó bên bờ sông cả 2 cùng nhau y như nữa năm trước lần đầu gặp mặt.
"Tiểu Bách, ta phải quay về đương triều, đệ ở đây ta có chút không an tâm, hay là theo..."
"Tiêu ca, huynh yên tâm ta vẫn sống tốt, bước đến nơi kia xa hoa có chút không quen"
Lúc này cả 2 im lặng không nói, 1 lúc sau Tiêu Dao Tử cười xòa, từ trong ống tay áo lấy ra 1 quyển sách có chút cũ kĩ và 1 cái lệnh bài hoàng kim, đặt lên Bách Lý Y Phu tay, sau đó quay người rời đi vừa cười vừa nói.
"Hảo, nếu sau này suy nghĩ kĩ liền đến đương triều gặp ta, cái này liền cho đệ làm kỉ vật"
Chẳn mấy chốc Tiêu Dao Tử biến mất sâu bên trong khu rừng, Bách Lý Y Phu đứng đó 1 lâu.
"Vì sao phải tranh đoạt thiên hạ, vì sao phải tiếu ngạo hồng trần, chẳn phải yên lành sống 1 cuộc sống bình thường liền đủ vui vẻ rồi sao?"
Sau đó hắn cũng quay người biến mất đi, hơn 30 năm sau, bỗng dưng 1 cái tên vang danh thiên hạ Trù Thần Bách Lý nỗi lên, đương danh là 1 cáu Trù Sư với tài nấu ăn chạm đến thần thánh, ngay sau đó cái tên đó càng vang vọng hơn khi chính Trù Thần tự mình sáng lập ra 1 cái Tông Môn, lấy tên là Tiêu Dao Phái, Môn Phái này không bàn đến Thiên Hạ thị phi, hay là quyền lực, ngay cả ngọn núi trấn phái cũng xây ở 1 nơi hẻo lánh, chỉ tiêu của Tiêu Dao Phái cũng y như nó tên Tiêu Dao Tự Tại, chỉ cần ý niệm lấy Tiêu Dao liền thành Tiêu Dao đệ tử, môn phái trường tồn lâu dài vô cùng.
Bên cạnh đó 1 cái hoàng đế vương lên thống lĩnh toàn bộ thiên hạ, bình định gian hồ, các vương triều nhỏ an cư lạc nghiệp người dân an lành, hoàng đế này lấy tên bình định là Bách Lý Thần Hoàng, xưng vương toàn cõi thiên hạ.
Lúc này Kỳ Vân bỗng dừng lại không nói, vì trên bầu trời bỗng xuất hiện ở trên không, một thân váy đỏ trên tay ngọc năm lấy 1 cái hỏa đao, ngự không bước xuống, đôi mắt ccó chút dò xét nhình Kỳ Vân, lúc này Bối Bối bên cạnh chăm chú vừa ăn thịt vừa nghe chuyện liền không thấy kể nữa cũng quay sang Kỳ Vân hỏi.
"Diệp thúc, thế nhưng là Bách Lý Thần Hoàng và Trù Thần có còn gặp nhau không a?"
"Sau đó a, liền dừng ở đây thôi sau này tự ngươi tìm hiểu a"
Lúc này Kỳ Vân nhình vào cái kia váy đỏ nữ nhân, sau đó nhéo lấy cái má của Bối Bối rồi chỉ bên đó, thấy vậy Bối Bối liền mừng rỡ chạy qua bên cạnh nữ tử hét lớn.
"Nương, nương ta ở đây"
Nàng đưa 2 tay thu lấy cái đao lớn, sau đó dang tay ôm lấy Bối Bối ánh mắt vẫn chăn chú nhình Kỳ Vân, đánh giá Bảo Bảo không sao lại có hơi cảm kích nhình hắn, Kỳ Vân mở miệng nhẹ nói.
"Tại hạ họ Diệp tên Thiên, Diệp tùy ý Diệp, Thiên tùy ý Thiên"
"Hỏa Hồng Thiên Ly, đa tạ Diệp đạo hữu đã chiếu cố ta nhi nữ, ân này Thiên Ly ta xin nhớ"
Nói xong liền quay người bước đi, đi được 1 đoạn bỗng nghe đến phía sau 1 âm thanh truyền đến.
"Băng Hỏa Thanh Tuyền Hoa khắc lấy Hàn Độc Chi Thể"
Hỏa Hồng Thiên Ly nghe lấy xong con ngươi co rụt lại, quay người về phía sau liền chỉ thấy bóng lưng của Kỳ Vân đã khắc sâu bên trong khu rừng, ánh mắt càng thêm khó hiểu nhình lấy Kỳ Vân bóng lưng.
"Băng Hỏa Thanh Tuyền Hoa?"