Chương 10: Ta gọi Diệp Thiên

Cứ mỗi 50 năm qua đi là các tông môn sẽ tụ tập lại Thành Tương Châu, cũng là vì Bí Cảnh Truyền Thừa, Bí Cảnh Truyền Thừa là 1 trong 7 Bí Cảnh lớn của Ngũ Vực, theo vạn năm về trước nơi đó từng là chiến trường đầy tàn khốc giữa các đế chế lớn, khi cuộc chiến diễn ra ắc hẳn sẽ có Tiên Nhân cấp bật vẫn lạc, lưu lại đó truyền thừa hay Thần Binh, Công Pháp, Đan Dược,... Vô số loại trân tài kì bảo, liền ngay sau đó phiến khu vực này sinh ra Khí Linh Hộ Vệ, Khí Linh Hộ Vệ sẽ đem phiến khu vực này luyện hóa theo ý nó muống, rồi sẽ tiếng vào 1 phiến khu vực không người tìm thấy, kể từ đó cứ giới hạn thời gian là sẽ khai mở 1 lần, cứ mỗi lần khai mở y như sẽ có vô số cường giả tụ tập lại săn đón trân tài kì bảo.

Cũng như vậy cũng đã 50 năm trôi qua, đến nay Bí Cảnh cũng sắp sửa khai mở, lúc này vô số tông môn, gia tộc, hay những chi đội và tán tu đều tụ tập lại Thành Tương Châu, không khí náo nhiệt vô cùng, cũng tại lúc này Kỳ Vân cũng đã xuất hiện tại nơi này, nhưng hắn lại không ở trong Thành mà ở ngoại Thành, bên ngoài ngoại Thành có 1 phiến khu vực gọi là Sâm La Cốc, Sâm La Cốc kéo dài phương viên vạn dặm, lấy Núi, Rừng là phạm vi chính, bên trong tồn tại vô số Yêu Thú và Linh Thảo, không những thế bên trong còn có tồn tại Yêu Thú so sánh với Ý Cảnh cao thủ hay Địa Cảnh cao thủ, bọn chúng được gọi là Yêu Vương.

Lúc này Kỳ Vân xuất hiện ở 1 cây đại thụ lớn, bên cạnh là 1 đống lửa bên trên đang nướng lấy 1 tản đùi lớn, bên cạnh hắn là 1 con Hỏa Nham Hổ đã chết, cơ thể nó bị cắt thành nhiều mảnh, vết cắt vô cùng sắt bén, nơi đây là nơi mà con Hỏa Nham Hổ địa bàn thủ hộ Linh Thảo, không may bị cái này Cẩu Tặc Kỳ Vân phát hiện, liền đem hắn cướp đoạt địa bàn thêm cả đem hắn nướng kèm với Linh Thảo làm gia vị, Kỳ Vân ở Sâm La Cốc cũng đã hơn 2 tháng, hắn ban đầu dự định đến tìm kiếm Gia Bảo của các gia tộc, nhưng lại phát hiện Bí Cảnh Truyền Thừa nên ở lại xem thế nào.

Hắn cũng biết Thánh Nguyên Đại Lục quá khứ có 9 Bí Cảnh, 5 Tử Vực, 5 phiến khu cực không rõ nguồn gốc được gọi là Vô Danh Địa Phương, phàm là những nơi này đều là Chiến Trường hay Tử Địa, do lâu ngày oán linh tụ tập thêm linh khí duy trì tạo thành những thứ vược xa khỏi Thiên Địa quản lí, phàm là thứ gì khỏi tầm của Thiên Địa quản lí đều sẽ dẫn đến Thiên Phạt Địa Tru, nên những nơi này đều tạo ra 1 không gian riêng để tránh né những thứ kia kiếp nạn, nhưng cứ 50 năm trở lên thì phải xuất hiện 1 lần để bổ sung Thiên Địa Linh Khí mà duy trì cấm chế, mà người đời cứ cho rằng đó là bí cảnh.

Kỳ Vân vẫn ung dung ngồi đó nướng phần thịt của bản thân, hắn khác với hầu hết các Tu Chân Giả hay Tu Tiên Giả, hắn không quan trọng tu luyện, đến giờ tu vi vẫn bị hắn áp chế ở Luyện Linh Cảnh Cửu Trọng Đỉnh Phong, nhưng thực lực của hắn thì ai hiểu rõ.

Không khí đang êm đềm, Kỳ Vân vẫn ung dung nướng thịt, bỗng lúc này 1 tiếng nổ vang lên, bên cạnh kình phong bắng tới xém tí là cặp tắt đám lửa nhỏ của hắn, Kỳ Vân giật nãy người vội vàng cúi xuống thổi lấy thổi để, hơn 1 phút hồng hộc thổi điên cuồng thì đống lửa nhỏ của hắn hắn khẽ bập bùng lại, Kỳ Vân thở hắc ra 1 hơi có chút giận dữ nhình về phía vụ nổ lúc nãy híp mắt lại.

"Hừm may cho các ngươi hôm nay Kỳ Gia ta nướng thịt không có tâm trạng đi đánh nhau"

Hắn lại chăm chú vào miến thịt sắp chính kia, hương thơm từ thảo dược hòa quyện vào gia vị thẩm thấu vào bên trong, tỏa ra hương thơm mê người, Kỳ Vân khẽ lau nhẹ vệt nước miến trên môi, sắp chính rồi a.

Dạo gần đây hắn có chút như người tối cổ, cũng đã 10 vạn năm rồi chưa ăn thịt a, hắn mặc dù ăn điên cuồng nhưng vẫn có cảm giá thèm thuồng với thịt, nên hiện tại đối với hắn ăn uống thưởng thức thức ăn mới là ý nghĩa cuộc sống này, còn lại hắn chả có thời gian đi quan tâm xem thế nào.

Lúc này hắn khẽ đưa miến thịt đã chính lên, hít sâu 1 hơi sau đó khẽ đưa lên goạm 1 cái, đúng lúc này hương vị tỏa ra đầy bên trong miện thì phía sau hắn, 1 tiếng nổ lớn hơn bùm lên tựa như đang hòa tấu cho cảm giác của hắn khi ăn uống.

Kỳ Vân từng ngụm từng ngụm hạnh phúc nuốt thức ăn vào, thì phía sau đánh nhau càng to hơn, lúc này Kỳ Vân đang gặm nữa tản thịt còn lại thì bỗng dưng 1 bóng người bay ngang đánh bay trên tay hắn tản thịt, trong lúc nhất thời Kỳ Vân có chút đơ người.

Sau đó 1 bóng người bay vút lên truy theo thân ảnh bị đánh bay đó, thân ảnh bị đánh bay kia treo sầm lên trên thân cây lớn, thân ảnh cao to, là 1 đại hán gương mặt hiền lành chất phát dễ gần, nhưng lúc này chỗ nào trên gương mặt cũng toàn vết bầm dập và có vài đường bị càu rách chảy máu trông dữ tợn vô cùng, quần áo trên người cũng rách rưới không nhìn được, còn người đuổi theo là 1 nữ nhân trung niên, bàn về khí chất dung mạo đều không chê vào đâu được, thân hình lòi lõm nóng bỏng, đôi mắt phượng chứa đầy căm phẫn bên cạnh đó có vài tia sát khí, trên tay cầm theo 1 thanh hỏa đao hướng về phía trung niên cổ yết đầu đặt lên.

Bỗng nhưng lúc này trung niên mở mắt, từ trong cơ thể kình phong đánh ra sau đó phi thân về phía sau bay đi, nữ nhân thấy vậy tức đến đỏ cả mặt, nghiến răng ken két hét lớn truy theo.

"Hổn đảng, Ngụy cẩu tặc đứng lại bản tôn"

"Ai nha, ngươi cho ta là tiểu hài tử chắc"

Chẳn mấy chốc cả 2 biến mất khỏi phiến này khu vực, Kỳ Vân thì lúc này chẩn biết từ khi nào đã hóa đá nhình tản thịt nhiễm đầy bụi đất ở trên mặt đất kia, đôi mắt của hắn gần nhau tiêu cực đi, 1 lúc sau hắn ngước mặt lên trời 2 hàng nước mắt chảy xuống.

Bỗng lúc này phía sau lưng có âm thanh thở hỗn hểnh, tiếng chạy lạch bạch lạch bạch, đi từ phía thân cây ra 1 cái tiểu nữ hài búa hoa như ngọc, vẻ ngoài mũm mĩm đáng yêu, đôi mắt to tròn mộng nước, đôi môi nhỏ như hoa anh đào hở ra từng ngụm hít lấy hít để không khí, mái tóc được cột 2 chùm dung đưa càng làm cho cô bé thêm phập phồng đáng yêu, cô bé lúc này thấy Kỳ Vân đang đứng đó bỗng tò mò bước đến nhất thời quên mất chuyện mình cần làm.

Cô bé nhỏ thấy thanh niên bỗng đứng đây 2 hàng lệ tuông rơi, liền tò mò đến gần cánh tay nhỏ như búp mân non khẽ níu lấy cái vạc áo của Kỳ Vân khẽ hỏi.

"Ca ca, ngươi sao lại khóc a"

Thanh âm nhẹ nhàn trong vắc nhất thời đánh mất sự bi thương của Kỳ Vân, hắn khẽ lau nước mắt cúi đầu xuống, cả 2 nhất thời nhình nhau không nói, Kỳ Vân bỗng mở to mắt, bộ dáng bán hái hay bi thương đều được thay thế bằng sự nghiêm túc.

"Hàn Độc Chi Thể, không ngờ ở nơi này còn có gặp"

Kỳ Vân nhíu mài lấy cánh tay khẽ đặt ở cô bé cổ tay trái, 1 lúc sau nhíu mài rồi lại cười cười ngồi xuống hỏi.

"Tiểu nha đầu, gọi thúc không gọi ca, ngươi tên gì tại sao ở nơi này nguy hiểm?"

"Uy, ta tên gọi Bối Bối, Bối Bối đi theo mẹ truy bắt 1 cái Cẩu Tặc Tử, còn thúc sao lại ở đây?"

"Ta ở đây ăn thịt nướng a, thế nào ăn cùng thúc đây không?"

"Có thịt nướng sao, Bối Bối rất thích ăn thịt nướng"

Bối Bối khẽ cười 2 mắt tạo thành 2 đường cong, lúc này Kỳ Vân bỗng sâu trong kí ức có 1 cái thân ảnh hiện lên.

"Bệ hạ ngươi lại trốn ra cung?"

"Ây Diệp Thiên, ngươi đi cùng ta không, đảm bảo cho ngươi no nê thịt nướng"

"Ây Bệ hạ chờ thần"

...

"Bệ hạ tĩnh dưỡng, thần xin từ biệt, nếu có kiếp sau nguyện cung phụng người chiến loạn tứ phương, bình định thiên hạ"

Kỳ Vân khẽ thở dài rồi cười với Bối Bối.

"Đến hôm nay xem như thúc đây lần đầu gặp mặt, liền cho ngươi thịt nướng no nê"

"Uy nha Bối Bối còn chưa biết tên thúc a"

"Ta gọi Diệp Thiên"