Chương 9: Đột phá Trúc Cơ (1)
Lúc đi dọc theo con đường lên núi, Gia Cát Minh vẫn đang nói cười với Tô Họa thì bỗng thấy vài người đứng bên hông nhà của mình.
Khi thấy một con Thanh Nhãn Bích Thủy non đang giơ chân đạp lên tường, Gia Cát Minh đã không giữ nổi được bình tĩnh nữa!
“Các ngươi đang làm gì!”
Hắn ta hung hãn bước tới.
Một nam đệ tử liếc nhìn Gia Cát Minh, yếu ớt nói: "A, dẫn linh sủng tới đây đi vệ sinh!"
“Ai bảo các ngươi đi vệ sinh ở đây?” Gia Cát Minh suýt nữa thì không thở nổi.
Nam đệ tử chỉ vào tấm bảng trên tường: “Chẳng phải ở đây ghi sao? Linh vật đi vệ sinh ở đây!”
Gia Cát Minh nhìn tấm bảng gỗ trên tường thì lập tức hít một hơi lạnh, mặt tái xanh lét, hắn ta gào lớn:
(`皿´) “Đứa khốn nạn không biết xấu hổ nào dám sửa chữ của ông đây vậy!”
Cách đó không xa, Phong trưởng lão và một lão hữu đang chắp tay sau lưng đi ngang qua.
Khi nghe thấy tiếng gầm của Gia Cát Minh, ông quay đầu nhìn sang.
“Rõ ràng là ta viết ‘súc vật đi vệ sinh ở đây’, đứa khốn nạn nào sửa thành ‘linh vật’ vậy?” Gia Cát Minh nhìn quanh hét lớn.
Phong trưởng lão hít sâu một hơi, sắc mặt xanh mét: “Gia Cát Minh!”
Gia Cát Minh thấy Phong trưởng lão thì ngớ người ra, hắn ta vội vàng chạy tới chắp tay: “Đệ tử tham kiến Phong trưởng lão, Bạch trưởng lão!”
Thấy hai vị trưởng lão đến, các đệ tử xung quanh cũng đồng loạt chắp tay bái kiến!
Tô Họa thở dài, đồng thời nhìn lên đỉnh đầu của hai vị trưởng lão này.
Vị trưởng lão đến từ Chấp Pháp Đường tông môn kia dường như không có nhận xét gì dành cho hắn.
Ngược lại, vị Phong trưởng lão này lại có một ghi chú dành cho hắn: [Gỗ mục không thể đẽo gọt].
Phong trưởng lão lạnh mặt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Gia Cát Minh chỉ vào đằng sau, kể lại toàn bộ sự việc.
"Vốn ta muốn bảo thằng nào đi tiểu ở đây đều là súc sinh nhưng không biết đứa khốn nạn nào lại sửa chữ trên đó!"
Phong trưởng lão mặt tái xanh, ông rất muốn nói chính ông là người đã sửa.
Nhưng nói vậy chẳng phải ông tự nhận mình là quân khốn nạn sao?
Vị trưởng lão của Chấp Pháp Đường đứng bên cạnh nín cười đến đỏ mặt.
Thấy lão hữu nín cười đến đỏ mặt, Phong trưởng lão càng thêm tức giận!
“Cái này cũng được đấy, vậy thì từ hôm nay, toàn bộ linh vật ở Bạch Hạc Phong đều sẽ đến chỗ này đi vệ sinh!”
(;′⌒`) “A? Phong trưởng lão, cái này không được đâu, đây là nơi ta ở mà!”
“Chỗ ngươi ở là phòng bên trong, bên ngoài ngươi đâu có ở!”
ಠ╭╮ಠ “Nhưng dù sao cũng sẽ có mùi mà!”
Mặt mày Gia Cát Minh trông hệt như quả mướp đắng. Hắn ta nghĩ thầm, mình thật là xui xẻo mà, cả cái Bạch Hạc Phong này, xui xẻo quái gì cũng đều rơi xuống tay mình.
“Cứ thế đi, không được tháo tấm biển đó xuống!”
Phong trưởng lão không cho Gia Cát Minh cơ hội thương lượng mà dẫn lão hữu rời đi.
Gia Cát Minh mang vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc bước đến trước mặt Tô Họa: “Xem ý hay mà ngươi bày ra kìa, giờ thì tốt rồi, chỗ ta ở thật sự thành cái nhà vệ sinh kìa!”
Tô Họa khoanh tay lạnh lùng nói: “Lúc ta đưa ra ý này, chẳng phải ngươi cũng bảo là hay à?”
“Ê, ta có ý này cũng hay…” Hai mắt Gia Cát Minh sáng lên: “Ta có thể đổi phòng với ngươi, vậy thì sẽ không còn vấn đề gì rồi!”
Tô Họa đưa tay nhéo má Gia Cát Minh, tinh tế đánh giá: “Sờ thì thấy có mặt đấy nhưng sao nhìn lại như không có mặt mũi vậy…”
“Mau nghĩ cách giúp ta đi…” Gia Cát Minh đẩy tay Tô Họa ra, không mấy vui vẻ.
Tô Họa nhìn kỹ Gia Cát Minh rồi nhớ lại vẻ mặt và giọng điệu vừa rồi của Phong trưởng lão.
“Ngươi đã từng đắc tội Phong trưởng lão chưa?”
Gia Cát Minh lắc đầu: "Vô duyên vô cớ mắc gì ta phải đắc tội với ông ấy? Ta nghĩ hẳn là ông ấy ghen tị với vẻ đẹp trai của ta nên mới cố ý làm khó!"
Tô Họa bĩu môi: "Chắc ngươi tiêu đời rồi. Ở Bạch Hạc Phong có rất nhiều người nuôi linh sủng, không nói đâu xa, chỉ riêng chỗ chúng ta ở đã không một trăm thì cũng tám mươi. Giờ miệng vàng của Phong trưởng lão nói vậy, ta thấy rất nhanh thôi, chỗ này của ngươi sẽ trở thành nước tiểu thành sông!"
(눈‸눈) “Đừng có cười trên nỗi đau của người khác nữa, nghĩ cách giúp ta đi!”
“Có tất cả ba cách.”
"Một, ngươi đi tìm Phong trưởng lão, xin ông ấy rút lại lời đã nói. Nhưng Phong trưởng lão từ trước đến nay đã nói ra là khó rút lại. Dựa vào địa vị của ngươi, có lẽ không dễ thành công, nhất là khi ta cảm thấy ngươi đã đắc tội với ông ấy ở đâu đó."
"Hai, đi tìm sư tôn, nhờ sư tôn giúp đỡ. Nhưng sư tôn gần đây đang bế quan luyện đan, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm phiền ông ấy, ngươi sẽ càng thêm khó khăn!"