Chương 55: Thịt Viên Sốt Chua Ngọt

Tiệm cơm Tây Tần tuy rằng không khai trương ngay, bất quá Lâm Thục Ý còn rất nhiều việc phải bận rộn.

Đầu tiên là đồ vật trang trí tiệm cơm Tây Tần, sau đó là đồ nội thất, cuối cùng là thực đơn của nhà hàng gia đình, những thứ này người khác không thể giúp, chỉ có mình cậu tự làm.

Thực đơn trước tiên có thể để lại làm sau cùng, bất quá dụng cụ nhà bếp phải mua nhanh chóng, bởi vì có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị, ví dụ như tủ lạnh, lò nướng, máy hút khói khử mùi… Kiến trúc sư tuy rằng có thể thiết kế đường dây điện phòng bếp, cơ mà muốn dùng dụng cụ gì vẫn là do Lâm Thục Ý tự mình quyết định.

Lâm Thục Ý hiện tại tiếp xúc với thiết bị điện ngày càng nhiều, cậu cũng có thể sử dụng được khá nhiều đồ vật, nhưng phải mua nhãn hiệu lò nướng nào mới tốt, nhãn hiệu tủ lạnh nào có thể hao tổn điện năng thấp, nhãn hiệu máy hút khói khử mùi nào tính năng tốt đảm bảo chất lượng, tuổi thọ dài… Mấy cái này cậu thực sự không biết.

Vì vậy việc chọn mua thiết bị điện chỉ có thể giao cho Thẩm Phục.

Bởi vì Lão Dương Đầu cũng không phải không biết mua cái này, nhưng tiền đưa cho ông, ông sẽ mua cái nào tiện nghi, tiết kiệm tiền nhất.

Điểm ấy Lâm Thục Ý ngược lại cũng nghĩ chu đáo, cậu không cần đồ vật quá đắt tiền, nhưng vẫn cần đồ đảm bảo chất lượng, giá cả tương đối,

cho nên cũng không cần đồ quá rẻ, hoặc quá đắt.

Mà Thẩm Phục trong việc này có khá nhiều kinh nghiệm.

Đối với việc này, Thẩm Phục trả lời là:

"Yên tâm sẽ làm em hài lòng."

Sau đó liền đi ra cửa.

Thẩm Phục đi, Lâm Thục Ý cũng đem nhà ở dọn dẹp sạch sẽ rồi khóa kỹ, đi tới tiệm cơm Tây Tần.

Phía trước tiệm cơm Tây Tần cách thức khác với phía sau, phía trước dùng để trồng hoa trang trí để mời chào khách hàng, mà phía sau thì lại sửa lại thành phòng bếp to.

Thiết kế bố trí nhà bếp, kiến trúc sư hoàn toàn không thể nói, bởi vì bên trong cần đồ vật gì, kiến trúc sư cũng không biết.

Cái này cũng giải thích vì sao phía trước đã làm gần xong, mà phía sau nhà bếp vẫn còn để trống.

Lâm Thục Ý thật sớm đi tiệm cơm Tây Tần chính là muốn cùng kiến trúc sư nói một chút ý tưởng để làm phòng bếp

Nhà thiết kế năm nay tuổi không lớn lắm, họ Lưu, tất cả mọi người đều thích gọi hắn là tiểu Lưu, mang theo một cặp kính mắt, thoạt nhìn hiền lành, hắn là do Thẩm Phục tìm tới, tựa hồ là có chút danh tiếng trong lĩnh vực kiến trúc, bất quá hắn cùng Thẩm Phục cũng không có nhận thức, nên cũng không biết là do Thẩm Phục tìm hắn tới.

Tiểu Lưu thoạt nhìn hiền lành trên thực tế là người nói nhiều, gặp phải người như vậy, nói nhiều quá nghe rất đau đầu. Bởi vì Lâm Thục Ý tại phương diện thiết kế này có bao nhiêu kiến giải, lập tức liền coi Lâm Thục Ý thành bạn tri kỉ mỗi ngày Tiểu Ý Tiểu Ý thân thiết réo lên không ngừng, Lâm Thục Ý trưởng thành rất đẹp trai, nên mỗi lần nhìn thấy cậu, lại có tật xấu nói nhiều.

Giống như bây giờ, vừa nhìn thấy Lâm Thục Ý liền cười híp mắt lên rồi.

"Tiểu Ý, cậu đã đến rồi."

Lâm Thục Ý gật gật đầu, nhìn một chút tiến độ hôm nay, nghĩ đồ vật phải nhanh chóng mua về, còn phải sắp xếp bố trí lại, chính thức mở cửa phỏng chừng còn một tháng nữa.

Lâm Thục Ý đối với Tiểu Lưu ngược lại cũng không có cảm giác gì khác, chỉ là cảm thấy hắn nói hơi nhiều, cái khác cũng được.

Lâm Thục Ý biểu tình trên mặt luôn luôn bình thản, cho nên tuy rằng Lâm Thục Ý chỉ cùng hắn gật đầu, tiểu Lưu cũng không để ý, thậm chí còn hướng Lâm Thục Ý nói liên tục.

"Bên này lỗ cắm điện, tôi lắp năm cái, thời điểm đó nơi này cần rất nhiều đồ để dùng, còn có nơi này nơi này để lò nướng, thứ khác cũng không để cùng được, cho nên chỉ lắp một cái.”

Tiểu Lưu nói liên tục, Lâm Thục Ý theo ở phía sau cũng gật đầu, trong lòng nghĩ tới không biết Thẩm Phục hiện tại ở nơi nào mua đồ, cần phải mua đồ vật nhiều như vậy, Thẩm Phục cần phải nhớ kỹ…

"Cái kia... Anh trai cậu, không phải ruột thịt đúng không?”

Tiểu Lưu gãi đầu một cái, đột nhiên nói đến đề tài này, sau đó nhìn Lâm Thục Ý, một mặt bộ dạng rất bát quái, không quản thấy thế nào, hai người họ cũng không giống như anh em ruột, tuy rằng hắn không biết người kia gọi là gì, bất quá Lão Dương Đầu nói hai người bọn họ là anh em, nhưng hắn lại thấy bất kể là tướng mạo cũng tốt, hay tính cách cũng tốt, thoạt nhìn lại không giống anh em?

Lâm Thục Ý tâm tư căn bản cũng không ở đây, nghe hắn nói như vậy, liền quay sang hỏi

“Hả?"

Tiểu Lưu cũng không có ý tứ gì khác, chính là cảm thấy được hai người không giống anh em ruột, nhưng lại ở cùng một chỗ, nghĩ đến không phải anh em ruột thì tình cảm chắc cũng hơn hẳn anh em ruột, thời điểm hỏi không cảm thấy gì, hiện tại nghe Lâm Thục Ý “Hả” một tiếng, hắn liền cảm thấy được chính mình có chút tò mò không tốt, vội vã xua tay.

"Không có chuyện gì không có chuyện gì, tôi chính là tùy tiện hỏi một chút."

Lâm Thục Ý lại cười

"Đúng không phải anh em ruột."

Anh em họ cũng không phải chứ đừng nói là anh em ruột.

Tiểu Lưu một mặt tôi cũng biết là như vậy, bất quá bộ dạng Lâm Thục Ý không muốn nói nhiều, lại lập tức khiến hắn nghĩ tới chuyện này có một khả năng khác trong đầu lập tức nổ:

(Bọn họ sẽ không phải người một nhà, hai người có thêm đứa con chứ?!! Cho nên mới ở cùng một chỗ, cũng không phải anh em ruột.)

Lần này tiểu Lưu cảm thấy được chính mình bát quái sai chỗ mất rồi, tự mình nhắc tới nhưng Lâm Thục Ý lại không nói nhiều khiến hắn có chút thương tâm, liền dựa vào nội dung bộ phim tám giờ mà tự bổ não ra tình tiết gia đình luân lý.

Não động quá lớn, nội tâm diễn quá sâu, cho nên tiểu Lưu lại nhìn Lâm Thục Ý, một mặt đều là bộ dạng xoắn xuýt như bị táo bón.

Lâm Thục Ý nếu biết Tiểu Lưu đang suy nghĩ cái gì, khẳng định sẽ tức giận nói ngày hôm nay là ngày quỷ quái.

Buổi trưa nhanh tới lúc đến giờ ăn cơm, Thẩm Phục mới gọi điện thoại đến, hỏi Lâm Thục Ý.

"Em ăn cơm chưa?"

Lâm Thục Ý nói

"Vẫn chưa ăn, tôi còn ở tiệm cơm Tây Tần đây."

Thẩm Phục bên kia ngẩn người một chút

"Ở nơi nào cơ?"

"Tiệm cơm Tây Tần."

Lâm Thục Ý hiển nhiên cũng không có ý thức được bốn chữ này có cái gì không đúng.

Thẩm Phục lại lập tức liền đứng lê

"Nhanh lên một chút, trong vòng một tiếng đưa đồ tới chỗ tôi.”

Rõ ràng không phải nói với Lâm Thục Ý.

"Đưa cái gì?"

Lâm Thục Ý nghi ngờ hỏi.

"Không có gì, em còn chưa ăn cơm đúng không, muốn ăn cái gì?"

Thẩm Phục hiện tại hẳn là đang ở trong thành phố, thuận tiện mua đồ, hiện tại đã đến lúc ăn cơm, Lâm Thục Ý lại không nấu cơm, cũng là không muốn làm, cứ bảo Thẩm Phục mua là được.

"Tùy tiện đi, anh xem rồi mua đi”

Thẩm Phục một hí mắt, cũng là Lâm Thục Ý dễ nuôi, cũng không khó tính, chỉ cần là đồ ăn ngon, món gì cũng đều thích.

"Được, chờ anh, anh lập tức trở lại.”

Lâm Thục Ý nhìn các công nhân còn đang làm việc, cậu ngược lại là không cần lo lắng đồ ăn cho bọn, dù sao cái này cũng không cần cậu quản, cửa hàng có bán cơn hộp cơm, đúng giờ sẽ đưa tới, bất quá Thẩm Phục không phải đang mua đồ vật sao?

“Anh cứ mua đồ đi, tôi cũng chưa đói, đợi anh mua đồ xong rồi về ăn cũng được.”

Điện thoại bên kia nở nụ cười

"Không có chuyện gì, anh đã sắp xếp xong xuôi, em chờ một lát nữa..."

Thẩm Phục lời còn chưa nói hết, tiểu Lưu nghe Lâm Thục Ý nói ăn cơm liền vô cùng phấn khởi, lại gần lên tiếng.

"Có người mang cơm cho Tiểu Ý à? Có thể thuận tiện mua cho tôi một phần không, ăn cơm hộp mãi, khó ăn muốn chết, tôi đều muốn ói ra rồi.”

Tiểu Lưu người này tại phương diện thiết kế rất chịu khó, phương án một lần có thể cho ra rất nhiều ý kiến, nhưng phương diện khác không tốt cho lắm, đi ra ngoài ăn một bữa cơm không có ai cùng đi, cũng lười không muốn đi, cho nên căn bản đều ăn cơm hộp cùng với đội xây dựng, mà cố tình lại là người kén ăn, cho nên thật nhiều ngày đã không ăn qua cơm ngon, tình cờ được nếm thử tay nghê của Lâm Thục Ý, sau đó liền nghiện luôn, hiện tại lại nghe có người mang cơm tới cho Lâm Thục Ý, liền lập tức năn nỉ cho hắn một phần.

Lâm Thục Ý gật gật đầu, sau đó nói với Thẩm Phục bên đầu kia.

“Hai phần."

Lời ít mà ý nhiều, Thẩm Phục nghe xong mặt đều đen.

Kiến trúc sư kia là Trần Phóng giúp hắn tìm đi, hắn hiện tại quả thực muốn đem Trần Phóng quất một trăm lần mới hả giận

Lâm Thục Ý cho là Thẩm Phục sẽ mua đồ trước tiên, ai biết thời điểm Thẩm Phục trở lại rất nhanh, xe chở đồ đã đến trước cửa tiệm cơm Tây Tần.

Thẩm Phục xuống xe, thông báo hai câu, đã có người gật đầu, rất cung kính đem đồ vật đều chuyển tiến vào.

"Nhanh như vậy sao!"

Tiểu Lưu một mặt sùng bái, nhún nhảy một cái, trước tiên chạy ra.

Thẩm Phục đang khom lưng từ chỗ ngồi kế bên tài xế lấy đồ ăn ra, nghe đến thanh âm của tiểu Lưu, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn.

Tiểu Lưu không biết thế nào, liền hướng phía sau nhảy một bước dài, cũng không dám ở trước mặt Thẩm Phục nói thêm gì, không biết xảy ra chuyện gì, chính là cảm thấy ánh mắt của người này tràn đầy sát khí!

Lâm Thục Ý lướt qua tiểu Lưu đi tới trước mặt Thẩm Phục

"Sao nhanh như vậy đã trở về rồi?”

Thẩm Phục đem hộp cơm lấy ra giao cho Lâm Thục Ý, trong đôi mắt sát khí liền lập tức biến mất.

"Mua cho em, mau ăn đi."

Tiểu Lưu yên lặng trở về lui một chút, dĩ nhiên là người này mang cơm cho Lâm Thục Ý, sớm biết cũng không cần, bất quá xem bộ dáng của người này, tựa hồ cũng không mua cơm cho hắn.

Lâm Thục Ý đem túi nhận lấy, sau đó lại hỏi Thẩm Phục,

“Hai hộp cơ mà?"

Thẩm Phục cười híp mắt đem khác một hộp cơm khác mang ra hướng tiểu Lưu vẫy tay.

"Của cậu!"

Tóc gáy của Tiểu Lưu dựng đứng, linh cảm không tốt phả vào mặt, vẻ mặt như đưa đám, tiếp tục lui về phía sau

"Anh trai, anh khách khí, tôi đã ăn qua cơm hộp rồi..."

Lâm Thục Ý nghi hoặc,

"Anh không phải nói cơm hộp khó ăn, ngày hôm nay chết cũng không ăn sao?"

Tiểu Lưu

“.....”

Sợ hãi đem hộp cơm nhận lấy, nước mắt tiểu Lưu nước mắt đã muốn rớt xuống, tại sao hắn lại cảm thấy bên trong hộp cơm này tựa hồ có thuốc độc.

Bằng không cái người kia vì sao lại cười như vậy làm người ta sợ hãi đó biết không!

Không, trọng điểm là, hắn và người kia không thù không oán đi, làm sao người kia vừa nhìn thấy mình thì địch ý liền tăng mạnh!

Lâm Thục Ý không nhìn Thẩm Phục làm người ta sợ hãi cười cùng tiểu Lưu khóc không ra nước mắt, đem hộp cơm để lên bàn, mở cái nắp lên, thịt viên sốt chua ngọt đỏ tươi ướt át, phối hợp măng khô xào, còn có một hộp thơm canh sườn bí đao, món ăn đơn giản nhưng mùi vị lại rất tốt.

Thịt viên sốt chua ngọt, nếm thử một miếng, Lâm Thục Ý quay đầu cùng tiểu Lưu nói,

"Mùi vị rất ngon, anh nếm thử xem."

Tiểu Lưu ngồi ở trong góc, mở ra hộp cơm của chính mình, trong hộp là hai cái chân gà khô, tiểu Lưu run rẩy gắp lên một cái nếm thử, chỉ cắn một cái, liền đột nhiên đem hộp cơm thả xuống, nhanh chóng che miệng.

Lâm Thục Ý còn đang nhìn hắn, không hiểu làm sao.

"Làm sao vậy? Ăn không ngon?"

Thẩm Phục ngồi ở một bên, đem nước ép trái cây đưa cho Lâm Thục Ý đồng thời nhìn tiểu Lưu liếc mắt một cái.

Tiểu Lưu cọ một chút đứng lên, ôm hộp cơm của chính mình, miễn cưỡng phát ra âm thanh.

"Ngon, ngon lắm, tôi đi ra ngoài ăn....”

Không chờ Lâm Thục Ý nói thêm, liền ôm hộp cơm chạy như một làn khói.

Lâm Thục Ý không hiểu ra sao

"Anh ta làm sao vậy?"

Thẩm Phục khẽ cười

"Đại khái chắc là ăn quá ngon đó mà."

Chạy đi chỗ khác, vì bị cay mà nước mắt nước mũi đan xen, tiểu Lưu hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, đến cùng hắn chuốc thù oán gì với người kia.

Đồng thời, hắn phát thệ, sau này không bao giờ nói cơm hộp của đội xây dựng ăn khó ăn nữa!

Hết chương 55.