Bởi vì tiệm cơm trang trí đã, gần xong, cho nên kế tiếp các loại đồ vật trang trí cũng phải nhanh chóng bắt đầu mua sắm, tiệm cơm dùng nước sơn thiên nhiên tương đối không mùi, tuy rằng chi phí cao hơn một chút, bất quá có thể làm cho tiệm cơm đi vào sử dụng nhanh hơn, còn phù hợp với hoàn cảnh tiêu chuẩn vệ sinh, cho nên mặc dù bỏ ra nhiều tiền cũng đáng.
Trước khi đi Lâm Thục Ý còn cùng kiến trúc sư nói một chút về phong cách trang trí còn dư lại, như bức bình phong cái bàn các loại đồ vật lớn khác vẫn là cần kiến trúc sư đi mua, dù sao những thứ đồ này kiến trúc sư có kinh nghiệm phong phú hơn một ít, còn lại những trang sức nhỏ Lâm Thục Ý thì lại muốn chính mình đi mua, bất quá phải chờ tới đồ vật lớn mua trở về, sau đó cậu mới có thể căn cứ theo phong cách của đồ vật lớn quyết định chính mình muốn mua cái nào đee có hiệu quả đẹp mắt cáo nhất.
Thẩm Phục đứng ở ngoài cửa, hai tay đút túi, cũng không nói cái gì, chỉ là thỉnh thoảng quay đầu lại xem hai người bọn họ liếc mắt một cái, Lâm Thục Ý ngược lại cảm thấy không có gì, chỉ là đáng thương kiến trúc sư, mặc dù chỉ là cách hơn một tuần lễ không gặp, nhưng hắn thế nào cảm giác vị ông chủ kia ánh mắt nhìn người càng trở nên hung ác rồi đó.
Rõ ràng chẳng hề làm gì cả mà cứ cảm giác như mình có tội, kiến trúc sư rơi lệ đầy mặt
"Cái người kia... Anh trai của cậu có chút dữ..”
Kiến trúc sư nhỏ giọng ở bên tai Lâm Thục Ý nói, sau đó lại lại thấy sống lưng lạnh toát, cảm giác càng nghiêm trọng hơn lúc trước.
"Cái gì?"
Lâm Thục Ý nghi hoặc quay đầu lại, đã thấy Thẩm Phục một mặt cười híp mắt, thấy Lâm Thục Ý nhìn sang, hỏi,
"Tốt chứ?"
Lâm Thục Ý gật gật đầu, nên nói cũng đã nói, còn dư lại cũng không cần bàn giao cái gì, bất quá nghĩ đến kiến trúc sư nói Thẩm Phục nhìn có chút dữ, nghĩ đại khái là Thẩm Phục trước mặt bọn họ quá kiệm lời ít nói, liền vẫy tay ý bảo Thẩm Phục lại đây.
Thẩm Phục híp mắt cười hiền lành đi tới, kiến trúc sư lại lặng lẽ lui về phía sau một chút.
"Làm sao vậy?"
"Xe của anh để ở đâu? Mang lại đây gửi tặng mọi người ít đồ vật đi."
Lúc cậu mua đồ, cũng mua tặng cho nhóm công nhân này một phần, đây cũng coi như phần thưởng, cũng chỉ là mấy món điểm tâm để bọn họ ăn nhẹ.
Thẩm Phục gật đầu, đi đem xe lại đây, kiến trúc sư thấy có lễ vật cũng cười híp mắt, một bên xem một bên bắt chuyện các công nhân đến lấy đồ.
Các công nhân dồn dập cảm ơn, vẻ mặt tươi cười nhận đồ, sau đó lại đi làm việc, Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục thì lại chuẩn bị đi về nhà.
Trong nhà hơn một tuần lễ không có người ở, thời điểm trước khi hai người trở lại, đã nói cho Lão Dương Đầu, cho nên trong nhà cũng được dọn dẹp lại một chút.
Lâm Thục Ý mở cửa, Thẩm Phục đi theo vào, lập tức nhảy người lên trên ghế sô pha, giường nhà Trần Phóng mềm như vậy, thoải mái như vậy, hắn cư nhiên lại nhớ đến ghế sô pha bị hắn làm thành giường ngủ này.
Lâm Thục Ý đem đồ vật hai người bỏ vào tủ, sau đó vén tay áo lên đem chăn trên giường đem đi giặt, tranh thủ lúc mặt trời lên cao thì phơi nắng một hồi, Thẩm Phục cũng đứng lên giúp cậu, hai người cùng nhau dọn dẹp nhà ở.
Tuy rằng nhà không lớn, còn rất cũ nát, bất quá hai người ai cũng không chê, chính là Thẩm Phục cảm thấy, nếu như có thể cho hắn một căn phòng đường đường chính chính đặt cái giường là tốt rồi, ghế sô pha kia mềm thì mềm, cũng có thể vì quá mềm cho nên ngủ lâu sẽ không thoải mái.
Bất quá Thẩm Phục cảm thấy được nếu có thể đem giường ở phòng Lâm Thục Ý kia đổi thành giường đôi, hắn cũng có thể cố hết sức đi lên chen một chút.
Lâm Thục Ý cau mày nhìn Thẩm Phục, không biết trong đầu hắn đến tột cùng đang suy nghĩ gì, vừa nghĩ vừa cười không nói còn thỉnh thoảng liếc cậu một cái, thật sự là làm cho cậu không thèm để ý cũng khó khăn.
Trong nhà quét dọn sạch sẽ, mới phát hiện nhà này quả thật là không có thứ gì, Lâm Thục Ý nghĩ đến biệt thư sang trọng kia của Trần Phóng, ngay cả cái giường hay phòng bếp so với nơi này cũng tốt hơn rất nhiều, nếu nhà Trần Phóng đã vậy thì Thẩm gia sao có thể kém được? Thẩm Phục rốt cuộc là bị sao lại ở chỗ này ngây ngốc một thời gian dài như vậy, lại còn không phiền chán cùng cậu đi đi về về, nghĩ như thế Lâm Thục Ý không khỏi nhếch miệng.
"Mua cái lò nướng đi."
Lâm Thục Ý đột nhiên mở miệng.
Thẩm Phục đang ngửa mặt nằm trên ghế sô pha, cánh tay đáp lên mắt chuẩn bị híp lại một hồi, nghe đến Lâm Thục Ý nói chuyện, liền mơ mơ màng màng mở mắt ra,
"Hả?"
"Mua cái lò nướng đi, tôi cảm thấy nó rất hữu dụng."
Thẩm Phục gật đầu
"Đồ siêu thị X tốt hơn nhiều, bất quá ngày hôm nay mua cần phải ngày mai mới có thể giao hàng tới cửa."
Lâm Thục Ý cong lên khóe miệng
"Có thể làm cho nhanh chóng giao hàng tới nhà không?"
Thẩm Phục sững sờ.
"Tôi nhớ tới anh lần trước nói pizza cô Chu làm ăn ngon, tôi cùng cô Chu học một chút, anh bảo nhân viên nhanh chóng giao hàng tới nhà, buổi tối chúng ta ăn pizza.”
Thẩm Phục rốt cục cũng sáng không khỏi mừng rỡ.
Cư nhiên có thể nhớ tới hắn thích ăn pizza cô Chu Thẩm làm, xem ra hắn dụng tâm lương khổ lâu như vậy cũng coi như không uổng phí a.
Về phần bây giờ phải nhanh chóng giao hàng tới cửa, đối với Thẩm Phục mà nói không thành vấn đề.
"Còn có cái gì muốn mua nữa không?"
Thẩm Phục cười vươn mình ngồi xuống, đưa điện thoại di động móc ra, sau đó nói với Lâm Thục Ý
"Không phải em yêu thích điểm tâm ngọt sao? Mua thêm máy nướng bánh mì nữa nhé.
Lâm Thục Ý không nghĩ tới cũng Thẩm Phục sẽ nói mua thêm đồ, vì vậy nặng nề gật gật đầu,
"Mua đi, nếu mua được ngày mai chúng ta ăn bánh mì nướng.”
Lão Dương Đầu lần trước mua táo tàu, còn có thịt khô mỏng, dùng để làm bánh mì nướng mềm mềm ăn rất ngon.
Thẩm Phục cười híp mắt gọi điện thoại đặt hàng.
Lâm Thục Ý nhìn bóng lưng Thẩm Phục, tự đáy lòng cảm thấy được, nhân viên giao hàng ở Thiên Triều hiệu suất thật sự tốt.
Không biết Thẩm Phục dùng phương pháp gì, lại giống như Lâm Thục Ý nói, thời điểm đến năm giờ chiều, đồ vật Thẩm Phục mua lập tức được đưa tới, người giao hàng là một cậu nhóc đi xe điện, lúc giao đồ vật còn nhìn Lâm Thục Ý vài lần, cuối cùng mặt đầy cung kính trở về
Lâm Thục Ý cười híp mắt mở hộp đồ ra xem.
Gần đây cậu cảm thấy, tựa hồ phụ nữ yêu thích mua sắm không phải là không có nguyên nhân, giống như cậu bây giờ vậy, thời điểm đồ vật mua được mở ra, loại tâm tình này không chỉ phụ nữ mà ngay cả cậu cũng cảm thấy yêu thích.
Lò nướng có màu đen đỏ, rất lớn, bên trong có thể chứa đựng khá nhiều, Siêu thị X không hổ là xí nghiệp có lương tâm ở Thiên Triều, không chỉ có lò nướng, còn rất nhiều thứ đi kèm, găng tay bảo hộ khi nướng, cùng nồi để nướng, cũng chuẩn bị đầy đủ.
Nếu lò nướng đã mua được Lâm Thục Ý liền bắt đầu bắt tay làm pizza.
Cậu đúng là biết Thẩm Phục thích ăn cái này, sau đó nhờ cô Chu Thẩm dạy cho, không biết lần thứ nhất dùng lò nướng này, pizza có bị ảnh hưởng không.
Lâm Thục Ý rất thông minh, cô Chu đã dạy từng bước phải làm thế nào, chỉ cần cậu nhìn một lần cậu đều nhớ rõ, hiện tại cần phải làm cái gì, cậu đã có thể bắt đầu làm.
Làm vỏ bánh, đem bột trộn đường muối, dầu ăn, trộn lại với nhau, đặt lên bánh, lạp xưởng, bắp ngô, hành tây, thịt xông khói và xúc xích, cuối cùng giống như ở phương Tây cho thêm phô mai, xé nhỏ ra trải lên mặt bánh, khi nướng ở nhiệt độ cao sẽ hoà tan, sau đó thời điểm ăn sẽ đem phô mai kéo dây dài, hương vị rất thơm.
Bánh pizza pho mát cách làm thoạt nhìn đơn giản, nhưng ăn rất ngon, pho mát cungg thịt xông khói và các nguyên liệu khác dung hợp với nhau hoàn mỹ bổ sung lẫn nhau.
Lâm Thục Ý cũng không có tốn nhiều thời gian làm cái này, thành phẩm ra tới lại hoàn hảo xinh đẹp, khiến Thẩm Phục kinh ngạc không thôi, cũng chỉ xem qua cô Chu làm một lần, cũng chỉ nghe Chu Thẩm nói qua cách làm, lại có thể làm ra bánh pizza hoàn mỹ như vậy, thậm chí còn lần đầu dùng lò nướng, quả thực không thể không khiến Thẩm Phục ngạc nhiên.
Lâm Thục Ý ở phương diện ghi nhớ món ăn quả thật là có thiên phú vô cùng lợi hại.
Pizza làm không nhiều, bởi vì gọi điện cho Lão Dương Đầu, ông nói mình không thích ăn loại này, cho nên chỉ làm một cái nho nhỏ, vừa vặn bị Thẩm Phục ăn sạch sành sanh.
Sau khi cơm nước xong hai người tụ lại một chỗ, cùng nhau nói chuyện.
Kỳ thực Lâm Thục Ý hiện tại cũng không muốn gần Thẩm Phục gần như vậy, bởi vì cậu có loại cảm giác, giống như Thẩm Phục đang theo dõi cậu
bất cứ lúc nào cũng sẽ giống như ngày đó nhào lên.
Tuy rằng Lâm Thục Ý cảm thấy được bị Thẩm Phục hôn cũng không có vấn đề gì, nhưng bọn họ chưa xác thực được quan hệ rõ ràng, đây là khái niệm trinh tiết cơ bản, không phải sao.
Trên thực tế Thẩm Phục cũng không có như Lâm Thục Ý nghĩ tới, sẽ nhào lên như vậy. Bất quá hắn cũng không nghĩ tới quan niệm trinh tiết khi không có quan hệ gì cả, Thẩm Phục chẳng qua cảm thấy nếu hôn một cái… Lâm Thục Ý nhất định sẽ tức giận.
Cho nên toàn bộ quá trình nói chuyện, Thẩm Phục cũng không dám nhìn Lâm Thục Ý mặt, chỉ cần tầm mắt tập trung ở trên mặt Lâm Thục Ý, sẽ không tự chủ được dời xuống đôi môi, sau đó dục vọng sẽ không bị lí trí chi phối nữa.
Nếu như Lâm Thục Ý cũng không nguyện ý, hắn lại đem cậu ấn xuống như vậy... Thẩm Phục cảm thấy cuộc sống sau này khoảng chừng cũng không cần qua.
Lâm Thục Ý nhìn thì có vẻ là người hiền lành ngoan ngoãn, tiểu bạch, nhưng trên thực tế... Thẩm Phục cảm thấy nhất định là mọi người nhìn lầm rồi.
Thẩm Phục gối ở trên cánh tay, Lâm Thục Ý liền ngửa mặt nằm ở bên cạnh hắn, luôn luôn nói tiệm cơm Tây Tần sau này quy hoạch thế nào.
Thẩm Phục một bên ngột ngạt ý nghĩ dục vọng trong đầu mình, một bên nghiêm túc, nói ra ý nghĩ của mình với tiệm cơm Tây Tần, trời mới biết hắn chính mình tại sao lại phí tâm tư đến mức độ này
Cuối cùng tựa hồ là Lâm Thục Ý ngủ trước, đang nói thì đột nhiên không có âm thanh, Thẩm Phục xoay người vừa nhìn, Lâm Thục Ý đã nhắm hai mắt lại, khóe miệng ngẩng lên, có một loại vẻ đẹp yên tĩnh điềm đạm.
Thẩm Phục đầu đầu ý nghĩ dục vọng, cũng chưa có làm gì thì người đã ngủ mất tiêu rồi, hắn thở dài, tự nhận xui xẻo.
Sau đó liền chuẩn bị đứng dậy đem Lâm Thục Ý ôm trở về trong phòng của cậu, Lâm Thục Ý vẫn là ngửa mặt nằm, mặt hơi hướng về phía, Thẩm Phục, hai người từ từ đến rất gần, cho nên khi Thẩm Phục đứng dậy Lâm Thục Ý tựa hồ cũng có chút phát hiện, nhưng không có tỉnh lại, mà là vươn mình một cái, đưa tay khoát lên trên eo Thẩm Phục cuối cùng còn cọ một chút, nhẹ nhàng ôm eo Thẩm Phục.
Thẩm Phục đồng tử kịch liệt co rút lại, mặc dù biết Lâm Thục Ý là ngủ say vô thức hành động, nhưng vẫn làm cho tim hắn đập loạn, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng in một cái hôn lên trán Lâm Thục Ý.
_ (Ngủ ngon, người đẹp của anh) _
Lâm Thục Ý vừa cảm giác ngủ tới hừng đông, vẫn luôn nằm mơ, mình bị một con cún to đè lên, còn không ngừng ở trên mặt cậu liếm tới liếm lui chảy nước miếng, Lâm Thục Ý cảm thấy con cún này có phải là muốn ăn cậu luôn không, nghĩ muốn vươn mình một cái lại làm không được, chứ đừng nói chạy trốn, cuối cùng Lâm Thục Ý liền bỏ qua, đành phải để cún con to lớn kia tùy ý đè ép, cũng may cũng không phải thật sự muốn ăn cậu, Lâm Thục Ý nghĩ như vậy, sau đó liền tỉnh rồi.
Lông mi run rẩy hai lần mở mắt ra, tựa hồ có cái gì tại trước mắt cậu chợt lóe lên, nhưng lúc chờ cậu mở mắt cái gì cũng không thấy được.
Lâm Thục Ý buồn ngủ mông lung trợn tròn mắt nhìn trần nhà một lúc lâu, sau đó mới đột nhiên phản ứng lại.
Đây không phải là phòng của cậu.
Lâm Thục Ý quay đầu sau đó đen mặt, không trách cậu một buổi tối nằm mơ đều bị cún áp, nguyên lai là Thẩm Phục!!
Thẩm Phục ngủ ở bên cạnh cậu, bất kể là tay hay chân đều đáp ở trên người cậu, áp lực nặng nề muốn chết.
Lâm Thục Ý trong nháy mắt liền có thể so với đáy nồi, muốn nhấc chân đem Thẩm Phục đạp xuống ghế sô pha, sau đó liền hoảng sợ phát hiện, không chỉ là Thẩm Phục ôm cứng cậu, mà tay của cậu còn vòng qua eo Thẩm Phục, chân còn quấn lên chân của Thẩm Phục, nói cách khác hai người anh ôm tôi, tôi ôm anh ngủ một buổi tối!!
Lâm Thục Ý
“…”
Tựa hồ là bị động tác của Lâm Thục Ý đánh thức, Thẩm Phục mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái nói.
"Ồ? Em tối hôm qua không trở về phòng ngủ à?"
Lâm Thục Ý đã đem tay, chân của chính mình thu lại rồi, nghe Thẩm Phục nói như vậy còn tưởng rằng là hai người ngủ quên mất, không cẩn thận mới có thể quấn quýt lấy nhau, bởi vì tay mình cũng ôm eo Thẩm Phục, muốn truy cứu cũng không tiện truy cứu, chỉ có thể hàm hồ gật gật đầu, sau đó đứng dậy.
Thời điểm Lâm Thục Ý xoay người đi rồi Thẩm Phục mới, thở ra một hơi.
Sợ quá! may là hắn thông minh, kỹ năng giả bộ ngủ này đạt điểm tối đa đó!
Hết chương 54.