Chương 394: Cái tên tiểu tử không biết tốt xấu!

Chương 394: Cái tên tiểu tử không biết tốt xấu!

Cả ngày hôm đó, Vũ Lôi Phong dạo chơi trong Thiên Âm Cung nguyên ngày, hắn học theo Thiên Mộng Tuyết, thả lỏng tâm tình sau quá trình lĩnh ngộ căng thẳng.

Cách Triệt Tà Cung không xa, Vũ Lôi Phong lặng lẽ quan sát đệ tử của mình khó khăn di chuyển vì mang tạ trên người, trong lòng vô cùng hồi ức về những ngày đầu tiên hắn cùng Linh Nhi bắt đầu con đường cường giả.

Lê Tiểu Nguyệt vụng về đánh từng phím đàn, những âm điệu lệch lạc vang lên ngắt quãng trong Triệt Tà Cung, bất quá nàng rất được chúng nữ ưa thích nên được chỉ dẫn vô cùng tận tình. Qua hai ngày ở chung, cầm kỹ của Lê Tiểu Nguyệt đã tiến bộ không tệ.

- Không còn Loạn Khí Tán, tư chất Hoàng Kim SSR của Tiểu Nguyệt quả thật vượt trội, mới đó đã đột phá lên Tam Tú Nhị Trọng rồi.

Vũ Lôi Phong cảm thấy khí tức của Lê Tiểu Nguyệt đã mạnh hơn trước thì rất vui vẻ, nhìn gương mặt luôn tươi cười của đồ nhi mình, hắn vô cùng yên tâm cho nàng cùng chúng nữ tu luyện.

- Hửm?

Thần thức Vũ Lôi Phong đột nhiên cảm nhận được dao động của Linh Hồn Lực, hắn vội vàng thu liễm toàn bộ khí tức, nấp vào một ngọn cây gần đó nhìn về phương hướng phát ra, chỉ thấy hai thân ảnh xinh đẹp đang cùng nhau khoác một dải lụa ánh sáng bay lơ lửng phía xa quan sát Lê Tiểu Nguyệt.

- Ngọc Trưởng Lão, Lam Trưởng Lão?

Thấy hai người này đến quan sát Lê Tiểu Nguyệt tu luyện, Vũ Lôi Phong cũng không lo lắng cho lắm, hắn đảo ánh mắt, nụ cười dần trở nên xấu xa giảo hoạt.

- Thử xíu chiêu thức mới xem nào!

Vũ Lôi Phong kết xuất thủ ấn, Ý hồn khởi động, ánh sáng tím lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn rồi dần dần trở nên trong suốt vô hình, chỉ còn khoảng không có chút vặn vẹo trong lòng bàn tay hắn.

Vũ Lôi Phong khống chế lực lượng chỉ ngang với Ý Hồn Cảnh bình thường, nhắm thẳng vào dải lụa ánh sáng đang quàng vào người Lam Trưởng Lão chưởng tới.

- Diệt Tịnh Tử Ngoại Ấn!

Chưởng ấn mạnh mẽ đẩy mạnh, trong lòng bàn tay Vũ Lôi Phong bắn ra một cỗ lực lượng vô hình lao vọt lên không trung, thẳng tiến về hướng Lam Trưởng Lão.

Đang chăm chú nhìn Lê Tiểu Nguyệt luyện tập, Lam Trưởng Lão bỗng cảm thấy tâm thần bất định, nàng liền nhìn quanh một vòng, nhưng không may là còn chưa hiểu có chuyện gì thì dải lụa ánh sáng quanh người đột ngột rách toạc.

Xoẹt một tiếng, dải lụa ánh sáng nhanh chóng tiêu thất, Lam Trưởng Lão ngây ngốc không hiểu chuyện gì, nàng không cảm thấy chút sát khí nào, cũng không cảm thấy có nguy hiểm, chỉ trong khoảnh khắc tâm thần bất an thì dải lụa Hữu Hồn của nàng đã bị phá hủy.

Không còn dải lụa Hữu Hồn và Ý Hồn, Lam Trưởng Lão lập tức rơi thẳng xuống dưới như một quả mít. Ngọc Trưởng Lão bên cạnh phải mất vài giây mới kịp phản ứng, vội vàng lao tới đỡ lấy Lam Trưởng Lão suýt thì đo đất.

- Diệt Tịnh Tử Ngoại Trảm!

Vũ Lôi Phong lại cười một cách xấu xa, bàn tay chém mạnh một nhát, một đạo kiếm khí hình thành từ tia tử ngoại bay đi, nhắm thẳng vào phi kiếm ánh sáng dưới chân Ngọc Trưởng Lão.

Choang!

Ngọc Trưởng Lão vừa đỡ được Lam Trưởng Lão bỗng nhiên mất thăng bằng, kiếm dưới chân cũng không còn nữa, cả hai lại lần nữa rơi xuống đất như hai quả mít.

Không uổng là Ý Hồn Cảnh đỉnh phong, thực lực Trưởng Lão của Thiên Âm Cung, hai người vẫn kịp thời tạo ra một luồng Hữu Hồn rồi dùng Ý hồn nâng nó lên, bảo vệ bản thân không rơi xuống.

Hai người sợ quá không dám phi hành nữa, vội vàng đáp xuống mặt đất, nhưng đáng ghét làm sao, khi gần tiếp đất thì hai luồng Hữu Hồn không hiểu do đâu mà vỡ tan tành, hai nàng cũng vì thế mà rơi bịch xuống đất, thành công trở thành hai quả mít đã rụng hẳn.

Hai vị Trưởng Lão rơi thẳng vào sân rộng của Triệt Tà Cung, thu hút bao nhiêu ánh nhìn

- Khụ Khụ! Ta và Ngọc Trưởng Lão đang luận bàn, không ngờ thực lực khó phân thắng bại.

Lam Trưởng Lão vội vàng chữa thẹn, sau đó liền khiêu khích Ngọc Trưởng Lão.

- Đi thôi! Chúng ta tìm nơi rộng rãi mà đấu, ở đây không thoải mái a.

- Đúng, đi thôi!

Hai người vội vàng lao đi thật xa, trong lòng hét lớn:

- Có quỷ!

Cho đến khi hai nàng mỗi người một nơi chạy mất dạng, Vũ Lôi Phong mới ôm bụng cười trên ngọn cây, cười đến nỗi suýt thì ngã xuống đất… như quả mít.

Đảo mắt trời đã tối, Vũ Lôi Phong trở lại đình viện của mình, đã thấy Thiên Mộng Tuyết ngồi trên mái nhà ngắm trăng, hắn cũng liền nhảy lên ngồi kế bên.

- Uống một chút nhé?

Thiên Mộng Tuyết phất tay, một bình rượu và hai cái ly nhỏ hiện ra, nàng vô cùng điêu luyện biểu diễn một màn rót rượu kiều diễm, Vũ Lôi Phong không có lý do nào không nhận lời, hắn liền tiếp nhận ly rượu, từ từ thưởng thức.

Vũ Lôi Phong say sưa thưởng rượu thưởng trăng, hắn đưa ly rượu cạn nhẹ với Thiên Mộng Tuyết, hỏi khẽ:

- Mộng Tuyết tỷ, làm Cung Chủ luôn nhàn nhã như vậy sao?

Thiên Mộng Tuyết liếc nhìn Vũ Lôi Phong, nàng cười nhạt.

- Ngươi chẳng phải cũng là Chưởng Môn của Nghịch Phong Môn sao, thế lực trong tay ngươi có thể nói là gấp bốn lần ta, không phải cũng rảnh rỗi đi mở khu ẩm thực đó sao?

- Cũng đúng, ta tuy là linh hồn của cả tông môn, nhưng lại vung tay làm chưởng quầy, mọi sự vụ đều có các thân tín lo liệu cả.

Mỹ nhân gật đầu, tay rót đầy hai ly rượu, tiếp tục nói.

- Ta ban đầu rất ghen tỵ với ngươi, một Phong Linh Nhi tự do tự tại, thích phá cách làm điều mình muốn, ai mà ngờ ngươi rồi cũng mang bên mình một thế lực, gánh vác hàng đống trách nhiệm trên vai.

Vũ Lôi Phong cũng thầm thở dài:

- Biết làm sao được, ta bây giờ không còn sống cho bản thân mình nữa rồi, vì Nghịch Phong Môn, ta phải ngày càng mạnh lên, vì phụ mẫu, ta lại càng phải mạnh lên thêm nữa để bảo vệ họ.

- Vì các nàng, ta phải không ngừng tiến lên, cho các nàng có một chỗ dựa vững chắc nhất khi họ mệt mỏi.

Thiên Mộng Tuyết lại uống cạn một ly, khẽ than:

- Chúng ta chưa từng trải nghiệm qua cảm giác có nam nhân mà dựa dẫm, ở Bình Nguyên Thiên Hương, hết thảy đều là bản thân thực lực, ai cũng là nhân vật chính trong câu chuyện của chính mình. Cũng không biết cảm giác có nam nhân nào đó để dựa dẫm rốt cuộc ra làm sao.

Vũ Lôi Phong nhìn sang Thiên Mộng Tuyết, hắn mỉm cười:

- Ta rất ngưỡng mộ mọi người ở Bình Nguyên Thiên Hương, tất cả đều tự thân cố gắng, không lệ thuộc vào ai, cũng không có ai được phép xen vào cuộc sống của các vị, đó mới là cuộc sống đáng mơ ước.

- Các thê tử của ta cũng như thế, rõ ràng có thể dựa vào ta, ta sẽ bảo vệ các nàng thật tốt, nhưng tất cả đều không cần, bọn họ giờ đã rời đi, lưu lạc mỗi người một nơi truy cầu sức mạnh, tự mình đi trên con đường riêng, tự thân viết nên câu chuyện cho chính mình mà hoàn thành nó.

Thiên Mộng Tuyết gật gù:

- Chúc mừng ngươi, có những nữ nhân không chịu làm bình hoa như thế, là phúc phận to lớn, ngươi liệu mà sống tử tế, không để các nàng buồn lòng.

Vũ Lôi Phong ngả người ra sau, nhìn chằm chằm ánh trăng, hắn cười khẽ:

- Tiếc là, ta luôn luôn làm các nàng buồn lòng, thời gian vừa qua, vì con đường trở thành cường giả, ta không ngừng đi đông chạy tây, bất giác vì sức mạnh mà vô tình để các nàng lại sau lưng, hắn sẽ phải chịu nhiều ủy khuất lắm.

- Ta chỉ mong một ngày nào đó, mọi chuyện êm đẹp, ta lại được cùng bọn họ sống cuộc sống an nhàn trước kia, cùng tập luyện võ nghệ, nấu cơm, ăn uống, vui đùa.

Thiên Âm Cung Chủ cũng đồng tình nói ra:

- Người trong giang hồ, Thân bất do kỷ.

Vũ Lôi Phong nhìn chằm chằm vầng trăng sáng tròn xoe trên bầu trời đêm, trong đầu không ngừng có những luồng suy nghĩ vẩn vơ:

- Trăng đêm nay thật đẹp.

- Ừ.

Thiên Mộng Tuyết cũng đã nằm xuống mái nhà, mái tóc đón gió nhẹ tung bay, dưới ánh trăng, giai nhân giống như thiên tiên giáng trần, khiến cả trời đêm chỉ còn nàng là tâm điểm.

- Ánh sáng còn có thể ảnh hưởng đến cảm xúc hay sao? Vì sao nhìn thấy ánh trăng này, trong lòng ta lại khẽ buồn?

Vũ Lôi Phong nhìn ánh trăng mà nghĩ thầm, trong lòng bất giác xuất hiện một câu hỏi.

- Đi giữa buổi trưa, tâm tình cũng không tự chủ được mà gấp gáp, cáu khỉnh. Dưới ánh trăng dịu êm, tinh thần lại vô cùng sảng khoái, còn dâng lên một cỗ hoài niệm…

- Thế gian này, không nơi đâu là không có Quang, Quang tác động đến mọi sự vật, mọi hiện tượng, thậm chí còn tác động đến cả cảm xúc của con người…

- Quang cứ như một đấng sáng thế, nếu không có quang, không có sự sống, không có sự vật, không có hiện tượng, không có con người…

Vũ Lôi Phong vô thức nhìn vầng trăng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, Thiên Mộng Tuyết đang thoải mái dùng ánh trăng nhắm rượu đột nhiên trợn trừng mắt.

- Cái tên tiểu tử không biết tốt xấu! Bổn cung hạ mình cùng ngươi uống rượu tâm sự hàn huyên, ngươi lại đi lĩnh ngộ! Lĩnh ngộ cái đầu nhà ngươi!

Mắng thầm một tiếng cho bõ tức, Thiên Mộng Tuyết lại nghiêm túc khoanh chân ngồi dậy hộ pháp cho Vũ Lôi Phong, trạng thái vô tình rơi vào lĩnh ngộ này là cơ duyên mà không phải ai cũng gặp được, gọi là Đốn Ngộ.

Lĩnh ngộ, là bản thân người tu luyện chủ động dùng những câu hỏi và tự tìm ra đáp án cho quá trình tu luyện. Khi đạt đến độ tập trung nhất định sẽ tiến vào trạng thái Lĩnh Ngộ. Đốn ngộ cũng là lĩnh ngộ, nhưng đến một cách tự nhiên, người tu luyện có thể bỗng dưng nghĩ ra đạo lý, rồi trầm mê trong đó, liên tục lĩnh ngộ.

Nếu ai có cơ may rơi vào Đốn Ngộ, tiến bộ so với Lĩnh Ngộ thông thường không cách nào sánh bằng, vậy nên Thiên Mộng Tuyết không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy Vũ Lôi Phong lúc này.

Hai giờ trôi qua.

- Chiếu rọi muôn nơi. Biến hóa khôn lường. Ban phát sinh cơ, Tước đoạt sinh cơ. Vạn vật đều là Quang, chúng sinh là nhờ Quang, ý thức cũng từ Quang, nếu như vậy… Quả nhiên là như vậy…

Vũ Lôi Phong đột nhiên mở mắt, quanh thân đột nhiên bùng phát vô số quang mang rực rỡ, chiếu sáng cả một vùng trời, đến cả ánh trăng trên cao dường như cũng bị nó thôn phệ.

- Hóa thân hư ảo, bẻ cong nhận thức, hòa mình vào quang, ta hiểu rồi, ta rốt cuộc hiểu rồi!

Vũ Lôi Phong ngửa mặt lên trời cười to, hắn đứng dậy, thủ ấn không ngừng kết xuất, tốc độ nhanh đến không tưởng.

- Rực rỡ là Quang. Ảm đạm cũng là Quang. Mờ nhạt vốn là Quang. Vô hình chính là Quang! Thân này hóa thành Quang! Hư Hồn chuyển hóa, thân như ánh sáng! Hư Hồn vô định, thân ta bất định!

Khi Vũ Lôi Phong dứt lời, thủ ấn cuối cùng rốt cuộc đánh ra, toàn thân hắn đột nhiên biến mất vô tung, chỉ còn lại một đốm sáng nho nhỏ màu đỏ đen không ngừng bay qua bay lại trước mặt Thiên Mộng Tuyết.

- Mộng Tuyết tỷ, ta thành công rồi!

Thiên Mộng Tuyết không phản ứng gì, nàng lúc này đã không khác tượng đá là bao. Chỉ là từ trước giờ chắc chưa ai tạc tượng mỹ nhân há hốc mồm đâu nhỉ?

Chương 394…

Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan