Chương 390: Lĩnh Ngộ Thuộc Tính
- Ngươi… muốn hòa bình, hay chiến tranh?
Thiên Mộng Tuyết nhìn thẳng vào Vũ Lôi Phong, hỏi một câu. Vũ Lôi Phong nghe xong câu hỏi, hắn đảo mắt một vòng quanh mọi người, nghiêm túc nói:
- Hòa Bình hay Chiến Tranh đã không phải thứ mà ta có thể chọn lựa, Nghịch Phong Môn đã kết thành thâm thù đại hận với Bách Lý Gia và Lam Thiên Gia rồi.
- Nhưng nếu quả thật có thể chọn, ta vẫn sẽ chọn chiến tranh, tuy sẽ có thương vong nhưng Nghịch Phong Môn sẽ không sống nhục nhã lẩn trốn, những món nợ đều phải có lúc phải trả.
Thiên Mộng Tuyết gật đầu:
- Xem ra tiểu tử ngươi đã chủ trương chiến tranh, như vậy đồng nghĩa với việc cả Nghịch Phong Môn sẽ phải đối đầu với năm khối thế lực khổng lồ, dù ngươi có biến thái thế nào thì cũng chỉ là con người, đơn thân chống lại năm đại cổ tộc truyền thừa hàng vạn năm, ngươi nghĩ bản thân sẽ có bao nhiêu thành nắm chắc?
- Hiện tại thì không có chút nắm chắc nào, nhưng năm năm sau thì không như vậy, ngày Nghịch Phong Môn đi ra, ta dám cam đoan thực lực của chúng ta sẽ không kém gì các đại gia tộc.
Vũ Lôi Phong vô cùng tự tin nhìn thẳng vào ánh mắt Thiên Mộng Tuyết, thấy được ánh mắt này, Thiên Mộng Tuyết thoáng lặng người, sự tự tin tuyệt đối này chắc chắn không phải nói suông.
- Năm ngày sau sẽ đến kỳ họp thường niên của Bình Nguyên Thiên Hương, lúc đó ngươi theo ta đến Tứ Huyền Cung gặp Thiên Cực Gia một chút. Chúng ta có một số chuyện muốn thương nghị với ngươi.
- Hiện tại Thiên Âm Cung có chút chuyện cần thảo luận, ngươi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ gặp ngươi sau.
Thiên Mộng Tuyết nói một câu với Vũ Lôi Phong sau đó hạ lệnh tiễn khách, Vũ Lôi Phong cũng không có ý kiến, hắn liền theo trí nhớ tìm về Triệt Tà Cung để đến chỗ Lê Tiểu Nguyệt.
- Cung Chủ, chúng ta về phe của Vũ Lôi Phong liệu có phải quá mạo hiểm hay không?
Ngọc Trưởng Lão nhìn Thiên Mộng Tuyết hỏi.
- Không sao, tiểu tử này luôn tạo cho ta cảm giác khó hiểu, hiện tại ta thực sự chờ mong năm năm sau Nghịch Phong Môn của hắn sẽ mạnh đến mức nào đấy.
Thiên Mộng Tuyết dựa đầu ra sau ghế, tiếp tục nói:
- Hơn nữa, chúng ta cũng không còn lựa chọn, cứ thử một lần, có thể đây lại là một cơ hội của Thiên Âm Cung chúng ta.
…
Tại Triệt Tà Cung, Vũ Lôi Phong xấu hổ nhìn chúng nữ, các nàng cũng đỏ mặt ngượng ngùng nhìn hắn, Lê Tiểu Nguyệt thì không hiểu ra sao, không khí ngượng ngùng này khiến cô bé có chút nghi hoặc.
- Tiểu Nguyệt, con ra ngoài sân chơi đi, sư phụ cần nói chuyện với các tỷ tỷ một chút, lát nữa sẽ hướng dẫn con tu luyện.
- Vâng!
Lê Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vũ Lôi Phong và chúng nữ.
- Lần đó là vạn bất đắc dĩ mới phải cải trang, thứ lỗi…
Chúng nữ càng thêm xấu hổ, gương mặt đỏ bừng không nói gì. Một lúc sau, người cùng phòng với Phong Linh Nhi ngày đó là Bảo Ngọc mới lên tiếng:
- Ngươi nói gì bọn ta không hiểu, hình như chúng ta chưa từng quen biết a, nếu ngươi còn nói linh tinh nữa chúng ta sẽ móc mắt ngươi ra.
- Ừ nhỉ, chúng ta là lần đầu gặp mặt, ta tên là Vũ Lôi Phong, hân hạnh làm quen.
Vũ Lôi Phong vội vàng hợp tác với Bảo Ngọc, hắn biết cô nàng này muốn thoát khỏi tình huống khó xử nên mới dùng cách này.
- Ta tên là Bảo Ngọc, đây là tỷ tỷ ta, tên là Minh Châu.
- Ta tên là Phương Mỹ Linh, cung chủ của Triệt Tà Cung này.
Chúng nữ thi nhau giới thiệu, nhìn từng gương mặt quen thuộc, Vũ Lôi Phong vô cùng vui vẻ, kỷ niệm một tháng sống chung vẫn rất sinh động trong ký ức của hắn.
Một lát sau, Ngọc Trưởng Lão đến sắp xếp cho Lê Tiểu Nguyệt lộ trình tu luyện, Vũ Lôi Phong đã yêu cầu Ngọc Trưởng Lão cho nàng tu luyện theo cách bình thường của đệ tử Ngoại môn, Ngọc Trưởng Lão cũng không có ý kiến, vậy nên cô bé sẽ ở lại Triệt Tà Cung.
Vũ Lôi Phong giao cho Lê Tiểu Nguyệt một cái đồng hồ, hắn hướng dẫn cô bé cách sử dụng:
- Đây gọi là đồng hồ, con có thể xem hiện tại là mấy giờ bằng nút này, chỗ này là đặt báo thức.
- Chỗ này là điều chỉnh áp lực thân thể, tuần đầu tiên con cứ dùng mức 20 cân đi, sau đó mỗi tuần con hãy tăng lên năm cân, nhớ là dù có nặng đến đâu cũng không được dùng Nguyên Lực để chèo chống, phải dùng thể lực để làm mọi việc nghe không?
Vũ Lôi Phong cẩn thận dặn dò Lê Tiểu Nguyệt từ tí một, nàng rất thông minh nên chỉ một lát đã nắm rõ cách sử dụng. Sau khi điều chỉnh lên mức hai mươi cân, toàn thân Lê Tiểu Nguyệt chợt nặng nề, suýt nữa thì nàng đổ ập xuống mặt đất.
- Mong các vị chiếu cố cho Tiểu Nguyệt.
- Yên tâm đi.
Chúng nữ đáp ứng với Vũ Lôi Phong sẽ chăm lo tận tình cho cô bé này, hắn cũng rất yên tâm giao đệ tử mình cho các nàng.
- Tiểu Nguyệt, nhớ phải chăm chỉ, sư phụ sẽ thường xuyên đến thăm ngươi.
- Vâng, chúc sư phụ cũng sớm tiến bộ, đột phá thuận lợi đến Hư Hồn Cảnh. Con với người cùng thi xem ai tiến bộ nhiều nhất nhé!
- Nhất trí!
Lê Tiểu Nguyệt cũng biết Vũ Lôi Phong muốn tìm Thiên Mộng Tuyết để hỏi cách lĩnh ngộ, nàng cũng thầm quyết tâm một ngày nào đó sẽ đạt được thành tựu giống sư phụ mình.
Vũ Lôi Phong đạp trên Trường Hồng Kiếm mà bay, hiện tại nó đã có Linh Trí nên không cần dùng Ý Hồn để khống chế bay lên nữa, tự nó sẽ đưa Vũ Lôi Phong đi.
Không cần hỏi ai, Vũ Lôi Phong tự biết mình nên đi đâu để gặp được Thiên Mộng Tuyết, hắn nhanh chóng bay tới đình viện nhỏ của mình ngày trước, quả nhiên đã thấy Thiên Mộng Tuyết nằm thư giãn trên mái nhà từ bao giờ.
- Mộng Tuyết Cung Chủ, quả nhiên ngươi vẫn ưa thích lười biếng ở chỗ này.
Thiên Mộng Tuyết không đáp lời hắn, nàng chăm chú nhìn lên bầu trời, thư thái vươn vai một cái.
- Không ngờ tên yêu nghiệt như ngươi lại không biết nên lĩnh ngộ cái gì để đạt đến Hư Hồn Cảnh, ta đã nghe Lam Trưởng Lão kể rồi.
Vũ Lôi Phong đáp xuống bên cạnh Thiên Mộng Tuyết, hắn cũng lười biếng ngồi xuống cạnh nàng.
- Quả thật là như vậy, trước khi rời đi ta không nghĩ đến sẽ gặp bình cảnh nên không hỏi phụ thân và các lão già ở nhà, thành ra lại không có phương hướng để đi.
Thiên Mộng Tuyết cười nhẹ.
- Thật là… chuyện này mà nói ra, chắc quá nửa Thiên Địa Minh sẽ cười đến rụng răng, đỡ mất công chúng ta tấn công.
Vũ Lôi Phong cũng bật cười, một lát sau, Thiên Mộng Tuyết mới hỏi:
- Ngươi sử dụng được rất nhiều thuộc tính, thế thuộc tính mà ngươi sử dụng thành thạo nhất là gì?
Vũ Lôi Phong ngẫm nghĩ một chút, hắn cười khổ trong lòng không thôi. Hắn vốn là người mang tư chất Sắc Màu LP, thuộc tính nào cũng có thể dễ dàng xuất động, chỉ cần có Vũ Kỹ phù hợp, thông qua tiêu hao Nguyên Lực và Linh Hồn Lực liền có thể thi triển, thế nên không hề có thuộc tính nào hắn thành thạo hơn hẳn so với phần còn lại cả.
- Mộng Tuyết Cung Chủ, kỳ thực, ta chẳng hề thông thạo thuộc tính nào, đối với ta chỉ cần thi triển là ra thôi.
- Khó trách ngươi mãi không thể đột phá Hư Hồn Cảnh…
Thiên Mộng Tuyết lắc đầu, nàng khẽ giơ ngón tay lên trước mặt, nói:
- Bây giờ ngươi thử ngưng tụ một đốm Quang thuộc tính đơn thuần mà không có tính sát thương nào đi, nhớ là giới hạn thực lực tại Hữu Hồn Cảnh Nhất Trọng thôi
Vũ Lôi Phong nghe thế lập tức làm theo, hắn đưa ngón tay lên trước mặt, Nguyên Lực Quang thuộc tính tản mát ra, Hữu Hồn nhanh chóng ngưng tụ nó lại thành hình một đốm sáng nhỏ trên tay.
- Ta cũng sẽ làm giống ngươi.
Thiên Mộng Tuyết khẽ động ý niệm, một đốm sáng cũng xuất hiện trên ngón tay của nàng. Sau đó nàng đưa ngón tay mình đến gần đốm sáng của Vũ Lôi Phong.
Hai đốm sáng đến gần nhau, Vũ Lôi Phong liền sững sờ.
- Tại sao lại như thế? Cùng một cấp độ Nguyên Lực, cùng một cảnh giới Hữu Hồn, vì sao đốm sáng của ta lại mờ nhạt hơn của Mộng Tuyết Cung Chủ nhiều đến vậy?
Vũ Lôi Phong thực sự bất ngờ, đốm sáng của mình chỉ sáng hơn môi trường xung quanh một chút mà thôi, trong khi cùng một lực lượng, Thiên Mộng Tuyết lại ngưng tụ ra một đốm sáng vô cùng chói mắt, giống như ánh sáng mặt trăng so sánh với mặt trời vậy.
- Chính là vì ta lĩnh ngộ thuộc tính Quang thâm sâu hơn ngươi.
- Lĩnh ngộ thuộc tính Quang sao?
Vũ Lôi Phong lặp lại một lần.
- Đúng vậy, ngươi càng hiểu sâu về Quang thuộc tính, không chế của ngươi với nó sẽ ngày càng tinh diệu, qua đó đem đến hiệu quả rõ rệt.
Thiên Mộng Tuyết nói tiếp:
- Phong lĩnh ngộ càng sâu sẽ càng nhanh nhẹn hơn, Lôi sẽ càng điên cuồng, Hỏa sẽ càng nóng bỏng, Kim càng lúc càng sắc bén, Mộc càng quỷ quyệt, Băng càng lạnh lẽo, Thổ càng cứng chắc và Quang sẽ càng rực rỡ.
- Cùng một cảnh giới, cùng một lực lượng, người lĩnh ngộ thuộc tính thâm sâu hơn sẽ cho ra công kích có sức hủy diệt mạnh mẽ hơn, một ngọn lửa nóng hơn sẽ nuốt chửng ngọn lửa còn lại, một khối kim loại sẽ bị cắt bởi thứ sắc bén và cứng chắc hơn, thứ ánh sáng chói mắt hơn sẽ triệt tiêu những đốm sáng nhỏ nhoi, ngươi hiểu chứ?
Vũ Lôi Phong rơi vào trầm tư, sau đó hắn nhìn Thiên Mộng Tuyết.
- Nghĩa là, ta phải lĩnh ngộ thuộc tính đến một mức độ nhất định mới có thể thi triển Hư Hóa, từ đó mới có thể đặt chân đến Hư Hồn Cảnh.
Thiên Mộng Tuyết gật đầu, nàng cười quỷ dị nhìn hắn
- Ta có một tin vui và một tin buồn cho ngươi, ngươi không cần chọn, ta sẽ nói tin vui trước.
- Tin vui là, ngươi sở hữu nhiều loại thuộc tính, thực lực của ngươi khi tiến vào Hư Hồn Cảnh sẽ nhảy vọt theo cấp số nhân, trong đồng cấp có thể nói là vô địch! À…mặc dù đồng cấp cũng chả ai sánh được với tên vượt cấp như ngươi.
- Còn tin buồn thì sao?
Vũ Lôi Phong hồi hộp nhìn Thiên Mộng Tuyết, nàng cười lớn nói:
- Tin buồn là ngươi phải lĩnh ngộ toàn bộ thuộc tính mà ngươi sở hữu đến mức độ Hư Hóa thì mới có thể đột phá, người mang tư chất Hoàng Kim *SSR* do mang hai loại thuộc tính nên thời gian tiến vào Hư Hồn lâu gấp đôi người khác.*
- Ngươi mang rất nhiều thuộc tính, cứ từ từ mà tận hưởng a.
Vũ Lôi Phong nghe xong thì suýt ngất đi, hắn ngửa mặt lên trời, trong đầu muốn quát ầm lên:
- Mẹ nó, người ta chỉ lĩnh ngộ mỗi Quang thuộc tính đã mất hơn 10 năm vẫn chưa đột phá, ta con mẹ nó một rổ thuộc tính, hệ thống chó má nhà ngươi cho có 5 năm, bóc lột sức lao động a!
…
Hết chương 390…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:
MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan
MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan