Chương 8: Gặp lại mỹ phụ

Diệp Phàm không thể ngờ tới, vậy mà ở chỗ này lại gặp Lâm Mỹ Tâm, càng không nghĩ đến, nàng vậy mà sẽ là bằng hữu của dì nhỏ.

Chỉ bất quá nàng đã thay đổi một bộ trang phục, lúc này nàng mặc một cái váy màu đen trễ ngực, một bộ ngực sắp bạo tạc nổ tung hiện ra hơn phân nửa, làm cho Diệp Phàm có thể nhìn thấy rõ ràng hai bán cầu trắng nõn, vừa nghĩ tới trước đây không lâu chúng còn bị bản thân hung hăng xoa nắn, tiểu đệ liền có một loại cảm giác kiêu ngạo muốn ngỏm đầu đứng thẳng dậy.

Mà phần váy phía dưới rất ngắn, miễn cưỡng che quá mông tí xíu, một đôi chân thon dài thẳng tắp bại lộ trong không khí, nhìn qua vô cùng mê người!

Nữ nhân này, tùy ý mặc một bộ đồ bình thường, đã làm bao nhiêu nam nhân bị đốn tim, bây giờ còn cố tình ăn mặc hở hang, quả thực là muốn mưu sát người ta a!

Hắn theo bản năng nhìn về phía Lâm Mỹ Tâm, rồi thấy Lâm Mỹ Tâm bước nhanh tới, trực tiếp mở miệng nói: "Yên Nhiên, đây là tiểu suất ca mà ngươi một mực nhắc đến? Quả nhiên là anh tuấn bất phàm a!"

(suất:đẹp trai)

"Đương nhiên, ngươi không mở mắt nhìn xem là cháu ai, nhưng ta cảnh cáo ngươi, không được đánh chủ ý lên hắn..." Tư Không Yên Nhiên đắc ý ưỡn ngực, càng là hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Mỹ Tâm một cái.

"Ài, Yên Nhiên, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cảm thấy hứng thú với đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy?" Lâm Mỹ Tâm liếc mắt nhìn lại, rất khinh thường nói!

Diệp Phàm u oán liếc Lâm Mỹ Tâm một cái, không cảm thấy hứng thú? Không hứng thú mà ngươi thiếu chút nữa nuốt bảo bối của ta? Cái này gọi là không có hứng thú?

Nếu không biết là Lâm Mỹ Tâm cố ý nói như vậy, hắn thật sự đã nhảy ra gào khóc u oán!

"Dừng, ai biết đồ lẳng lơ nhà ngươi có đói bụng ăn quàng không? Đến cả đứa nhỏ cũng không buông tha..." Tư Không Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng.

"Hắc hắc hắc, lão nương còn chưa tới mức đó, nói cho ngươi biết, lão nương lần này đi tới Ly Sơn, đã gặp một đại suất ca siêu cấp đẹp trai, hiện tại toàn bộ tâm tư của lão nương đều ở trên người hắn, nên sẽ không cảm thấy hứng thú với tiểu bảo bối của ngươi, ngươi vẫn nên lưu lại chậm rãi để bản thân hưởng dụng đi!" Lâm Mỹ Tâm quyến rũ nhìn sang Diệp Phàm, cười ha ha nói.

"Cút, ăn với chả nói, đi vào nhanh một chút, mọi người đang chờ ngươi đấy!" Nghe được bạn tốt Lâm Mỹ Tâm ăn nói không kiêng nể gì cả như vậy, Tư Không Yên Nhiên cũng phải đỏ mặt, trực tiếp hờn dỗi gắt lên.

Mà Diệp Phàm ở một bên cũng đỏ mặt, đại suất ca chẳng phải là đang nói mình sao?

Dưới sự dẫn dắt của Tư Không Yên Nhiên, Lâm Mỹ Tâm cùng tiến vào ghế ngồi, lập tức ánh mắt phát sáng, vậy mà tất cả đều là mỹ nữ...

Liếc nhìn lại, có bốn mỹ nữ, từng người đều là sắc nước hương trời, ai cũng có tư thái hơn người, lại một lần nữa chứng nhận một câu thành ngữ, vật họp theo loài, mỹ nữ quả là động vật sống theo bầy đàn.

Những nữ nhân này từng người một đều rất đẹp, đẹp đến mức Diệp Phàm cũng không biết nên chào hỏi ai đầu tiên.

Cũng may dì nhỏ đã giúp hắn giải quyết nan đề này.

"Đến đây, ta giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là Diệp Phàm ta thường nói với các ngươi, thế nào, đẹp trai không?" Tư Không Yên Nhiên lộ vẻ mặt đắc ý nói với các mỹ nữ ở đây.

"Xác thực rất tuấn tú..." Đây là lời nói của mỹ nữ mặc sườn xám màu đỏ tím.

"Anh tuấn bất phàm..." Đây là cô gái mặc quần lụa mỏng màu xanh biếc!

"Cũng không tệ lắm..."

Mấy nữ tử khác cũng nhẹ nhàng gật đầu, hiển nhiên rất tán thưởng, bất quá những mỹ nữ này không có ý tứ đứng dậy, ngược lại thiếu nữ trẻ nhất chưa đủ tuổi vị thành niên ở hiện trường trực tiếp nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Diệp Phàm: "Đại suất ca, ngươi khỏe không, ta là Ngô Mẫn Nhi, thật hân hạnh được gặp ngươi..."

Sau khi nói xong, còn vươn bàn tay mềm mại tới trước mặt Diệp Phàm.

"Ha ha, xin chào, ta là Diệp Phàm..." Diệp Phàm mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay Ngô Mẫn Nhi, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé của nàng trơn tuột, sờ rất thoải mái, mà ánh mắt hắn lại tự nhiên rơi vào trên ngực nàng.

Không tỉ mỉ trang điểm như những nữ nhân khác, Ngô Mẫn Nhi mặc một cái áo T-shirt màu trắng, trên đó còn in hình con gấu hồng nhạt, nhìn qua rất đáng yêu, bất quá bộ ngực nàng lại cực kỳ to lớn, một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, thân cao chỉ chừng trên dưới 1m6, vậy mà có được bộ ngực lớn không thua kém gì những nữ nhân thành thục như Tư Không Yên Nhiên, Lâm Mỹ Tâm, đây cũng không phải dùng từ to lớn là có thể hình dung, lại nhìn khuôn mặt nàng, có một chút mũm mĩm nhưng cực kỳ tinh xảo, tràn ngập vẻ ngây thơ của trẻ em, Diệp Phàm ở trong nội tâm vô cùng kích động.

Mặt học sinh ngực phụ huynh, trời ơi, mặt học sinh ngực phụ huynh trong truyền thuyết, trúng mánh, trúng mánh rồi...

Dì nhỏ lại muốn giới thiệu nữ hài tử này cho bản thân, quá hạnh phúc, con mẹ nó bản thân thực sự quá hạnh phúc...

"Hì hì, Diệp Phàm ca ca, ngươi có bạn gái chưa?" Ngô Mẫn Nhi không lộ dấu vết thu hồi bàn tay nhỏ bé, ở trước mặt rất nhiều người hỏi Diệp Phàm.

"Còn chưa có..." Diệp Phàm thành thành thật thật mà đáp lời, dì nhỏ mang hắn tới đây không phải là để giúp hắn tìm bạn gái sao?

"Vậy ta làm bạn gái của ngươi được không?" Ngô Mẫn Nhi lộ vẻ mặt khờ dại nói.

"A..." Diệp Phàm kinh ngạc, đốt cháy giai đoạn như vậy sao?

Mà những nữ nhân khác, bao gồm Tư Không Yên Nhiên, đều "phốc xuy..." một tiếng bật cười, đặc biệt là Lâm Mỹ Tâm, càng là cười đến mức thở không ra hơi, hai ngọn núi trước ngực cũng không ngừng rung lên trước mắt Diệp Phàm.

"Được rồi được rồi, Mẫn nhi ngươi cũng đừng trêu chọc Diệp Phàm ca ca của ngươi nữa, nhanh, chuẩn bị ăn cơm, ăn cơm xong chúng ta đi hát karaoke..." Nhìn ra Diệp Phàm đang quẫn bách, Tư Không Yên Nhiên đứng ra giải nạn.

"Không có a..., người ta rất nghiêm túc, Diệp Phàm ca ca, ngươi mau chóng trả lời ta nhé," Ngô Mẫn Nhi ủy khuất vuốt vuốt cái mũi, sau đó trong sự lôi kéo của Tư Không Yên Nhiên về lại chỗ ngồi, mà lời nói ngây thơ vừa rồi lại làm cho mọi người cười khẽ.

Mọi người nhao nhao ngồi xuống, Tư Không Yên Nhiên lại tiếp tục giới thiệu cho Diệp Phàm mấy vị mỹ nữ ở đây, người mặc sườn xám màu đỏ tím tên Đường Yên, cha là thiếu tướng quân đội thành phố Lâm Hải, bạn cùng lớp thời đại học với Tư Không Yên Nhiên, hôm nay cũng là tổng giám đốc công ty lớn, có thể nói cả nhan sắc lẫn tài năng đều ngang sức ngang tài với Tư Không Yên Nhiên.

Mà nữ nhân mặc quần lụa mỏng màu xanh biếc tên Lâm Mỹ Ngọc, là muội muội của Lâm Mỹ Tâm, năm nay hai mươi hai tuổi, so với Diệp Phàm thì lớn hơn ba tuổi, hôm nay đang học ở khoa tiếng Trung trường đại học Lâm Hải, về phần nữ nhân cao ngạo dị thường thì tên là Lạc Tuyết Yên, cùng tuổi với Diệp Phàm, ngày mai sẽ cùng Diệp Phàm tiến vào học tập ở khoa tiếng Trung trường đại học Lâm Hải.

Nghĩ đến ở đây vậy mà có hai vị mỹ nữ cùng học chung trường với mình, Diệp Phàm ở trong nội tâm cảm thấy rất kích động...

Xem ra vì cuộc sống hạnh phúc của mình, dì nhỏ đã bỏ ra rất nhiều công phu a!

Mọi người ngồi xuống, Diệp Phàm ngồi ở chính giữa Tư Không Yên Nhiên cùng Ngô Mẫn Nhi, đối diện trước mặt hắn là Lâm Mỹ Tâm, nhìn thấy Lâm Mỹ Tâm thỉnh thoảng quyến rũ liếc bản thân, Diệp Phàm lại thấy cả người run lên, liên tục nuốt nước bọt tới mức khô cổ, may mà phục vụ rất nhanh đã đưa lên thức ăn đồ uống.

"Hôm nay là lần đầu Tiểu Phàm từ phương xa đến dùng cơm với chúng ta, chúng ta cùng cạn ly với Tiểu Phàm..." Đợi đến lúc tất cả đồ ăn đều đã mang lên bàn, Tư Không Yên Nhiên là người thứ nhất giơ cao chén rượu của mình.

Nhìn xem rượu ngon đỏ như máu trong chén, sắc mặt Diệp Phàm lại trở nên đau khổ như sắp phải uống thuốc đắng.

"Dì nhỏ, người đã quên rồi sao, ta không biết uống rượu..."

Vừa nghe đến Diệp Phàm không biết uống rượu, ở đây tối thiểu có ba người đồng thời sáng mắt lên, một người tự nhiên là Lâm Mỹ Tâm, trong mắt nàng lập loè ánh sáng, giống như là đang tưởng tượng tình cảnh xảy ra sau khi chuốc say Diệp Phàm, mà trong mắt Ngô Mẫn Nhi lại lóe lên thần sắc giảo hoạt, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Đôi mắt sáng lên còn lại vậy mà là Đường Yên, trong mọi người, chỉ bàn riêng khí chất cùng khuôn mặt, chỉ nàng mới có thể đánh đồng với dì nhỏ của Diệp Phàm, vừa nghĩ tới chuyện tửu lượng của Tư Không Yên Nhiên tốt như vậy, mà tửu lượng của đứa cháu lại rất kém, khóe miệng nàng liền hiện ra một nụ cười nghiền ngẫm.

Dù là Lạc Tuyết Yên lạnh như băng cũng lộ vẻ kinh ngạc, duy chỉ có Lâm Mỹ Ngọc bất vi sở động, chỉ là lơ đãng nhìn sang tỷ tỷ mình, khóe miệng hiện ra nụ cười nhàn nhạt.

"Yên nào yên nào, chút rượu này có gì mà xoắn, thân là một đại nam nhân, phải học được cách uống rượu..." Tư Không Yên Nhiên hôm nay hiển nhiên rất cao hứng, vậy mà chủ động yêu cầu Diệp Phàm uống rượu, Diệp Phàm bất đắc dĩ, đành phải nhấc chén rượu lên, cùng mọi người dzô một tiếng, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Rượu nho màu đỏ rót vào trong miệng, Diệp Phàm chỉ cảm thấy một cỗ hương thơm xông vào mũi, cái mùi trong veo này càng ngửi càng làm cho lòng người mê say, vậy mà sinh ra một loại cảm giác uống rất ngon.

Vừa lúc đó, hắn bỗng nhiên cảm giác được có chân người nào đó đặt lên chân bản thân, sau đó còn nhẹ nhàng cọ mấy cái, cảm giác ngứa ngáy khó chịu trong nháy mắt kéo tới...