Chương 3: Nhớ gọi ta

Diệp Phàm giờ phút này đã sớm hồn bay lên trời, tay phải còn nắm chặt ngực Lâm Mỹ Tâm, đầu ngón tay không ngừng truyền đến xúc cảm mê ly, khi thấy Lâm Mỹ Tâm ngồi xổm xuống, cởi quần mình, hắn đã đoán được sắp phát sinh cái gì, chuyện này hắn mới chỉ thấy trong phim jav, ngày trước còn ảo tưởng ngày nào đó sẽ có một nữ nhân sẽ phục vụ mình như vậy, nhưng ai biết ngày đó lại là hôm nay?

Đặc biệt là nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mỹ Tâm, bờ môi đỏ rực tiến về phía bảo bối của mình, hắn có một loại cảm giác muốn lập tức phun trào, con mẹ nó quá kích thích rồi, giờ khắc này hắn thậm chí hy vọng đoàn xe vĩnh viễn không dừng lại...

"Tùng tùng đông..." Ngay tại thời điểm Diệp Phàm ảo tưởng, ngay tại thời điểm bờ môi của Lâm Mỹ Tâm sắp chạm vào bảo bối của hắn, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, trong nháy mắt kéo hai người về thực tại.

"Đoàn xe sắp đến điểm dừng, người bên trong mau đi ra..." Thanh âm làm cho người ta chán ghét vang lên.

Giờ khắc này Diệp Phàm thậm chí có một loại cảm giác muốn trực tiếp đạp nát cửa sắt, sau đó xé kẻ bên ngoài thành tám mảnh, đcm, không biết phá chuyện tốt của người khác thì sẽ gặp báo ứng sao? Chậm thêm chút nữa kêu thì chết ai a? Con mẹ nó đã đến thời điểm mấu chốt rồi!

Dục hỏa trong người Lâm Mỹ Tâm cũng bị thanh âm này dập tắt, rất u oán tiếc nuối nhìn Diệp Phàm một cái!

Diệp Phàm lộ vẻ mặt ủy khuất, con mẹ nó đâu phải lỗi của ta.

Trên đời này có sự tình trùng hợp như vậy sao?

"Người bên trong có nghe hay không? Lập tức đi ra, không đi ra thì ta sẽ mở cửa." Bên ngoài lại một lần nữa truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của nhân viên tàu hỏa.

"Chờ chút..." Cho dù ở trong nội tâm rất khó chịu, nhưng Diệp Phàm vẫn quát lên, không có biện pháp, người ta có chìa khóa, mình lại không trả lời, vạn nhất thực sự mở cửa, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của bản thân thì biết làm sao?

Lâm Mỹ Tâm cũng lộ vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối đứng dậy, sửa sang xiêm y đã bị Diệp Phàm sờ nắn thành nhăn nhúm, Diệp Phàm cũng vội vàng kéo quần, vừa mặc vừa nói: "Tỷ, ta thật là khó chịu..."

"Không vấn đề gì, ngươi nhớ kỹ số điện thoại của tỷ, đợi đến thành phố Lâm Hải, tùy thời gọi điện thoại cho tỷ, đến lúc đó tỷ nhất định sẽ hảo hảo đền bù tổn thất cho ngươi..." Sau khi nói xong, nàng còn hôn nhẹ môi Diệp Phàm, sau đó thoải mái kéo ra cửa toilet, ở trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên tàu hỏa, ngẩng đầu ưỡn ngực đi trở về chỗ ngồi.

Mà Diệp Phàm hung hăng trợn mắt lườm nhân viên tàu hỏa một cái, rồi cũng ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, trên môi vẫn còn lưu giữ mùi thơm của Lâm Mỹ Tâm.

"Cái đcm, yêu đương vụng trộm còn quang minh chính đại như vậy, lão tử đúng là lần đầu nhìn thấy..." Thấy hai người Diệp Phàm vậy mà hoàn toàn không có cảm giác hổ thẹn, tên nhân viên tàu hỏa nhỏ giọng mắng một câu, nhưng vừa lúc bị Diệp Phàm nghe được.

Hắn rất muốn xoay người mắng lại nhân viên này một trận, bất quá nhìn thấy ánh mắt hâm mộ đố kỵ của mọi người trong khoang, cuối cùng nhịn xuống, dù sao da mặt hắn vẫn chưa luyện đến tình trạng thủy hỏa bất xâm.

Chỉ là khi đi ngang qua Lâm Mỹ Tâm, hắn vẫn nhìn về phía nàng nở nụ cười thâm sâu, mà Lâm Mỹ Tâm cũng nhìn về phía Diệp Phàm quyến rũ cười cười, hai con mắt câu hồn chớp chớp...

Một màn này, làm nam sinh cách đó không xa thầm hận không thôi.

Nếu như mình chủ động một chút, như vậy chuyện tốt đã thành của mình a!

Bất quá may mắn bản thân xem thời cơ chuẩn xác, tìm tới nhân viên tàu hỏa, nếu không đóa cải trắng kia đã phải chắp tay dâng cho heo ăn rồi, hắn thật đúng là không tin thời gian ngắn như vậy mà hai người ở có thể kịp làm gì.

Mà Diệp Phàm trở lại chỗ ngồi xong, sau đó thầm suy nghĩ, cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, theo lý thì cho dù rằng đoàn xe đã đến điểm dừng, nhân viên phục vụ cũng nhiều nhất là nhắc nhở người bên trong mau đi ra, làm sao lại uy hiếp nói muốn mở cửa? Trừ phi hắn biết rõ bên trong có hai người, căn bản không phải trùng hợp?

Chỉ là hắn làm sao biết được?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Phàm chuyển động, rồi lại vừa vặn nghênh đón một ánh mắt tràn ngập vẻ cười nhạo, nhìn thấy tên nam tử tuổi tác không sai biệt với mình nhiều đang lộ vẻ đắc ý, Diệp Phàm đã minh bạch.

Tuyệt đối là tên hỗn đản này đố kỵ sinh hận, lặng lẽ thông tri nhân viên phục vụ, đừng để cho lão tử nhìn thấy ngươi ở chỗ không người, nếu không xem lão tử chỉnh đốn ngươi thế nào!

Vừa nghĩ tới bản thân thiếu chút nữa đã bị phát hoảng đến mức mắc bệnh liêt dương, Diệp Phàm ở trong nội tâm vô cùng hận!

Thời điểm này, đoàn xe vang lên thanh âm nhắc nhở đã đến điểm dừng, mà xe lửa cũng chậm rãi ngừng lại, từng người trong khoang ôm theo hành lý bản thân xuống xe lửa, Diệp Phàm tự nhiên cũng đuổi theo Lâm Mỹ Tâm ra khỏi nhà ga, đang muốn nói để ta tiễn ngươi, ai ngờ nam sinh quấy nhiễu chuyện tốt của hắn lúc nãy lại vọt tới trước!

"Vị mỹ nữ kia, chốc lát nữa lập tức sẽ có người tới đón ta, không bằng tiện đường đưa ngươi đi một đoạn nhé!" Sau khi biết rõ Lâm Mỹ Tâm rất dễ dãi, người nam sinh này nổi lên dũng khí, theo như cái nhìn của hắn, bất kể là tướng mạo, hay là cách ăn mặc, mình đều hơn Diệp Phàm quá nhiều, không có có đạo lý gia hỏa này có thể đớp được, mà bản thân lại thất bại a?

"Không cần, ta đã có người đón!" Lạnh lùng nhìn nam tử này một cái, Lâm Mỹ Tâm chỉ vào một chiếc Audi a6 màu đen gần đó nói, sau đó lại xoay đầu lại nhìn Diệp Phàm nói: "Nhớ gọi điện thoại cho ta, Diệp Phàm tiểu đệ..." Sau khi nói xong, nàng còn liếm liếm môi nhìn Diệp Phàm một cái, rồi mang hành lý tới chỗ Audi A6, mà lái xe Audi đã sớm đi xuống, lộ vẻ mặt tràn đầy cung kính trợ giúp Lâm Mỹ Tâm đặt rương hành lý ở phía sau, rồi giúp Lâm Mỹ Tâm mở cửa xe, đợi đến lúc Lâm Mỹ Tâm lên xe rồi mới chạy về ghế lái.

Xe Audi chậm rãi khởi động, sau đó cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mỹ Tâm, nàng nhìn về phía Diệp Phàm khoa tay múa chân ra hiệu nhớ gọi điện thoại, cuối cùng hôn gió một cái, rồi mới kéo cửa kính lên...

Nhìn Audi dần xa, Diệp Phàm ở trong nội tâm rất xoắn xuýt, đcm, chỉ thiếu một chút nữa a!

"Ha ha, tiểu tử ngươi không phải cho rằng người ta thực sự vừa ý ngươi đấy chứ? Nhìn người ta xem, không phải nữ tổng giám đốc thì cũng là nữ lãnh đạo, sao có thể vừa ý ngươi được? Ngươi chỉ là món đồ chơi mà thôi..." Nhìn xe Audi dần xa, tên nam tử hoàn toàn bị bỏ qua kia nhìn về phía Diệp Phàm mỉa mai nói một câu.

"Đồ chơi cái con mẹ ngươi à..." Lửa giận sớm không còn của Diệp Phàm lại bị đốt lên, trực tiếp đánh ra một quyền, cứ như vậy đập vào mũi thanh niên kia, làm máu mũi hắn phọt như si rô dâu, còn khiến hắn té ngã trên đất!

"Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết cha ta là ai không?" Nam tử bụm lấy cái mũi, lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi đứng lên!

"Ta quản cha mẹ ngươi là ai làm gì, dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử, lão tử liền đập ngươi!" Diệp Phàm lại đá ra một cước, trúng vào bụng nhỏ nam sinh, trực tiếp đạp hắn ngã ngửa!

"Ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết, cha ta chính là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Hồng thành phố Lâm Hải, ta cho ngươi biết, ngươi nhất định phải chết..." Nam tử thẹn quá hoá giận nói, thân thể cũng khó khăn từ trên mặt đất đứng lên, bất quá trở ngại vì uy thế của Diệp Phàm, nên không dám tiến lên dốc sức liều mạng!

Diệp Phàm căn bản chẳng thèm nhìn hắn, tập đoàn Thịnh Hồng? Tập đoàn chó má gì? Bản thân đến cả nghe cũng chưa từng nghe nói!

"Cha ta tới rồi, đó là xe cha ta, thế nào, khí phái không, phải bỏ ra hơn một trăm vạn mới mua được đó, tiểu tử thối, ngươi bây giờ lập tức nhận sai, ta còn có thể tha cho ngươi một lần..." Vừa lúc đó, người nam sinh này lại một lần nữa nhảy dựng lên, chỉ vào e350 đang chạy tới gần nói, dường như người mua được xe này thì rất giỏi!

Vừa lúc đó, một chiếc xe thể thao bỗng nhiên vèo một tiếng vọt qua chiếc Lexus, trực tiếp đến trước mặt Diệp Phàm!

Bởi vì chiếc xe này không lớn, nên vừa rồi bị Lexus che khuất, nam tử kia còn chưa kịp nhìn thấy!

Bất quá khi nhìn thấy chiếc siêu xe thể thao khí phái tới cực điểm này, trong mắt của hắn tràn đầy kinh hãi, thậm chí bất chấp bản thân đang chảy máu mũi, trong miệng càng là thét lên kinh hãi: "Lamborghini Reventon?"

Cái này chính là một chiếc xe đỉnh cấp giá trị vượt qua một nghìn năm trăm vạn ...

Lâm Hải vậy mà có người lái xe này?

"Đúng vậy, đây là xe của dì nhỏ ta, nàng tới đón ta!" Diệp Phàm rất tùy ý gật đầu!

"Dì nhỏ của ngươi?" Trong mắt nam tử tràn đầy kinh ngạc, nhưng sau đó là xem thường, gia hỏa này muốn hù dọa bản thân sao?

Nhưng vừa lúc đó, xe thể thao mở cửa, sau đó một nữ tử dáng người cao gầy bước xuống...

Nữ tử mặc một bộ sơ mi trắng, bên ngoài phủ lên áo khoác âu phục đen, che lấp hai bầu ngực mãnh liệt muốn chui ra, dưới thân là váy đen siêu ngắn, cặp chân thon dài bao bọc bởi vớ đen, bàn chân thì đeo giày cao gót, hết thảy đều biểu hiện hoàn hảo mị lực thành thục của nàng!

Mà khuôn mặt nàng càng là tuyệt mỹ, nhìn qua như gái trinh mười sáu, nhưng thần sắc lại lộ ra mị lực đặc biệt chỉ nữ nhân đã tới độ tuổi chín muồi mới có!

"Diệp Phàm..." Nữ tử vừa xuống xe, liền thấy được Diệp Phàm đứng ở phía trước, sau đó nàng tiến lên, một tay ôm hắn vào trong ngực...

Nhìn thấy Diệp Phàm toàn thân trên dưới như tên nhà quê lại được nữ thần ôm lấy, vẻ xem thường trong mắt nam tử đều bị kinh hãi thay thế...

Một gia hỏa mặc hàng vỉa hè không chỉ được vị thiếu phụ xinh đẹp kia chiếu cố, hôm nay còn được cô gái xinh đẹp này ôm, hơn nữa còn là dì nhỏ có tiền? Là mình điên rồi? Hay là cái thế giới này điên rồi?

Lời tác giả: người mới sách mới, cầu ủng hộ...