Chương 17-chương 22:
Nói thật, trừ dì nhỏ của Diệp Phàm, Đường Yên mới là nữ nhân xinh đẹp nhất trong những người ở đây, mặc kệ hình dạng, hay là tư thái, cùng với khí chất, đều có thể nói là tuyệt sắc, thậm chí so với những minh tinh ca sĩ nổi tiếng kia còn đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ là có lẽ bởi vì nàng quá mức cao quý, làm cho Diệp Phàm có chút tự ti, nên mới một mực không dám chủ động bắt chuyện.
Nhưng sau một cái hôn này, nội tâm Diệp Phàm đã trở nên vạn dặm trong sáng, mỹ lệ tuyệt trần thì đã sao, nàng cuối cùng vẫn là một nữ nhân, một nữ nhân, thì luôn cần nam nhân ôm ấp yêu thương, thay vì để nam nhân khác cưỡi nàng, không bằng để tự mình đến a.
"Hắc hắc, cái này còn không phải do Đường tỷ tỷ quá xinh đẹp sao?" Trong lòng nghĩ thông điểm này, Diệp Phàm triệt để được buông lỏng.
"Ngươi đúng là tên tiểu quỷ, chỉ biết ba hoa, còn không mau đi ra ngoài, tỷ tỷ muốn vào toilet. . ." Sắc mặt Đường Yên ửng đỏ như rặng mây hồng, cũng không biết là bởi vì uống nhiều rượu quá, hay là do ngượng ngùng.
"Hắc hắc. . ." Diệp Phàm lại nhìn tư thái của Đường Yên một chút, khi đi ngang qua Đường Yên, cánh tay trong lúc lơ đãng còn đụng chạm tới bầu ngực của nàng, lập tức ở trong nội tâm cảm thấy hưng phấn. . .
Về phần Đường Yên, nàng hung hăng trợn mắt lườm Diệp Phàm một cái, đóng lại cửa phòng toilet.
Diệp Phàm cười hắc hắc, quay người đi ra ngoài, mà Ngô Mẫn Nhi, dì nhỏ, Lâm Mỹ Tâm, và cả Lâm Mỹ Ngọc đã toàn bộ tụ họp chơi xúc xắc uống rượu, Lạc Tuyết Yên cao ngạo cũng buông xuống điện thoại di động của mình, gia nhập cuộc chiến. . .
"Tiểu Phàm, mau tới đây, dì nhỏ có chuyện muốn nói với ngươi," Tư Không Yên Nhiên lúc này đã uống hơi nhiều, nói chuyện cũng có chút phiêu hốt bất định. . .
Diệp Phàm thấy trong lòng siết chặt, tranh thủ thời gian chạy tới. . .
"Dì nhỏ, có chuyện gì?" Diệp Phàm trực tiếp chạy tới bên cạnh Tư Không Yên Nhiên ngồi xuống, tùy ý để cánh tay Tư Không Yên Nhiên khoác lên vai mình.
"Cháu của ta, Diệp Phàm, vừa rồi đã giới thiệu với các ngươi hắn ngày mai sẽ vào trường đại học Lâm Hải báo danh, Mỹ Ngọc, ngươi là học tỷ, ở trường học phải giúp ta chăm sóc hắn, đừng để người khác khi dễ hắn, biết không?" Tư Không Yên Nhiên khoác vai Diệp Phàm, mở miệng nói.
"Đã biết, Yên Nhiên tỷ. . ." Lâm Mỹ Ngọc lên tiếng, ở trong nội tâm nói thầm, tên bại hoại này hư hỏng như vậy, hắn không khi dễ người khác thì người khác đã thắp nhang thơm cầu nguyện rồi, ai dám khi dễ hắn?
"Còn có Tuyết Yên, ngươi cùng Tiểu Phàm chính là học sinh cùng lớp, trợ giúp hắn nhiều hơn, được không?"
"Yên Nhiên tỷ, ta minh bạch. . ." Lạc Tuyết Yên nhẹ nhàng gật đầu, rất bất đắc dĩ, Tư Không Yên Nhiên thực sự là uống quá nhiều, lúc ăn cơm đã uống, tới nơi này lại cùng Lâm Mỹ Tâm, Đường Yên liên tục uống vài bình rượu đỏ, hiện giờ thật sự say rồi.
"Tiểu Phàm, về sau ở trường học có chuyện gì thì tìm Mỹ Ngọc tỷ, nàng là chủ tịch hội sinh viên, biết không?" Dặn dò hai đại mỹ nữ xong, Tư Không Yên Nhiên lại dặn dò Diệp Phàm.
"Yên tâm đi dì nhỏ, có chuyện gì ta nhất định sẽ tìm Mỹ Ngọc tỷ, ngươi không cần lo lắng. . ." Diệp Phàm liên tục gật đầu, ở trong nội tâm lại rất cảm động, hắn nhìn ra được, dì nhỏ hôm nay uống quá nhiều, nhưng dù uống nhiều như vậy, nàng vẫn luôn quan tâm mình, không làm hắn cảm động sao được?
"Ừ, vậy là tốt rồi, Mỹ Tâm, chúng ta tiếp tục. . ."
"Yên Nhiên, ngươi hôm nay quá chén rồi, hôm khác tiếp tục. . ." Lâm Mỹ Tâm cũng nhìn ra Tư Không Yên Nhiên đã uống say khướt. . .
"Đúng vậy a, dì nhỏ, hôm khác uống tiếp, hôm nay đã uống quá nhiều rồi. . ." Diệp Phàm cũng liên tục gật đầu, còn nhìn về phía Lâm Mỹ Tâm một cách cảm kích.
"Không, hôm nay ta vui vẻ, uống nữa. . ." Tư Không Yên Nhiên căn bản là mặc kệ những thứ này, lại một lần nữa cầm lên chén rượu, đám người Lâm Mỹ Tâm bất đắc dĩ, đành phải nhấc chén rượu lên tiếp tục chạm cốc với nàng. . .
Chỉ chốc lát sau, Đường Yên từ trong toilet đi ra, gia nhập hội chị em, mấy nữ nhân càng uống càng điên, đến cuối cùng, đến cả Lâm Mỹ Tâm tửu lượng tốt nhất cũng thấy trời đất quay cuồng.
Một mực đến đêm khuya, vào mười hai giờ, rượu đỏ trong phòng đã toàn bộ bị uống cạn, Diệp Phàm lặng lẽ đếm một chút, tổng cộng có mười tám bình, bản thân hầu như không uống, mấy nữ nhân trên cơ bản là một người ba bình, tửu lượng thật đáng sợ a.
Tư Không Yên Nhiên còn muốn kêu thêm rượu, lại bị đám người Lâm Mỹ Tâm khuyên bảo, cho nên mới chịu để Diệp Phàm nâng đỡ đi về phía bên ngoài hộp đêm.
Lúc này đã vào tháng chín, đầu thu cuối hạ, thành phố Lâm Hải ở gần vùng biển phía đông, đến đêm khuya, từng trận gió lạnh thổi qua, mang theo cảm giác mát rượi nhè nhẹ , một đoàn người say khướt đi ra khỏi hộp đêm, tiến về phía bãi đỗ xe, nhìn thấy mọi người say thành bộ dáng này, Diệp Phàm thực sự rất lo lắng các nàng có thể lái xe không, có lòng muốn nhắc nhở hay là để mình chở từng người về.
Thì đúng lúc này, hắn nghe thấy một cái thanh âm chói tai vang lên: "Ơ, cái hộp đêm Hoàng gia này lúc nào tìm tới nhiều tiểu mỹ nhân như vậy? Trước kia sao ta lại không biết?"