Chương 13-Chương 18
"Ngươi muốn cái gì? Nói mau a..." Nhìn thấy ánh mắt Diệp Phàm không ngừng dò xét cơ thể mình, Lâm Mỹ Ngọc có chút hối hận đã rủ hắn chơi xúc xắc, tên khốn nạn này, hỏi vấn đề đã làm người ta thấy khó xử như thế, nếu lại cho hắn thỏa thích yêu cầu, không biết còn đưa ra yêu cầu quá phận cỡ nào a?
Diệp Phàm rất muốn nói ta muốn thịt ngươi, nhưng lại cảm thấy yêu cầu này nói ra thì xác thực hơi quá đáng một chút, hơn nữa đối phương chưa chắc sẽ đáp ứng, cuối cùng nói: "Ta muốn nghiệm chứng..."
"Nghiệm chứng? Nghiệm chứng cái gì?" Lâm Mỹ Ngọc sững sờ.
"Nghiệm chứng câu trả lời vừa nãy của ngươi..."
"A..." Lâm Mỹ Ngọc ngây dại, bản thân nói mình còn là trinh nữ? Nhưng cái này làm sao nghiệm chứng được?
"Yên tâm, chỉ là nghiệm chứng hai vấn đề trước đó..." Tựa hồ là nhìn ra Lâm Mỹ Ngọc lo lắng cái gì, Diệp Phàm khẽ cười, nụ cười kia rất nhân từ.
"Sao lại nghiệm chứng?" Lâm Mỹ Ngọc giờ khắc này thật sự đã hối hận...
Đồ tiểu sắc lang, quá ghê tởm...
"Đương nhiên là cho ta xem một chút rồi..."
"Không được."
"Sao lại không được, Dù sao cũng tốt hơn nhảy thoát y nhiều a. Nếu để ngươi nhảy thoát y, cuối cùng ta vẫn có thể nhìn thấy..."
"Nhưng mà nơi đây có nhiều người như vậy..."
"Không vấn đề, chúng ta có thể vào toilet..." Diệp Phàm lộ ra nụ cười âm tà, hắn mơ hồ nhớ được những lời này bản thân tựa đã nói với ai rồi.
"Cái này không tốt lắm đâu?" Lâm Mỹ Ngọc có chút khó xử, nhìn lướt qua chung quanh, phát hiện không có người nào chú ý tới bên này, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra.
"Mỹ Ngọc tỷ, ngươi không phải là muốn chơi xấu quỵt nợ chứ?" Diệp Phàm lộ vẻ mặt khinh thường.
"Ta là loại người chơi xấu quỵt nợ sao? Đi thì đi, bất quá ta đi trước, ngươi chờ một lát hẵng tới..." Ở điểm này, Lâm Mỹ Ngọc cùng tỷ tỷ mình Lâm Mỹ Tâm vậy mà rất tương tự.
Sau khi nói xong, cũng không đợi Diệp Phàm đáp ứng, nàng đã đứng dậy đi vào trong toilet.
Diệp Phàm cười cười, lại giả bộ không có việc gì chờ trong giây lát, thừa dịp không có người nào chú ý mình, sau đó mới đứng dậy đi về phía toilet.
Toilet nằm ở sau lưng một vách tường, bên ngoài là địa phương dùng để rửa tay, xác định không có người theo vào, Diệp Phàm nhìn về phía toilet hô lớn một tiếng: "Mỹ Ngọc tỷ, ngươi xong chưa, ta đau bụng a..." Vừa nói xong, lại vừa mãnh liệt gõ cửa!
"Được rồi được rồi, lập tức sẽ xong..." Bên trong truyền đến thanh âm phối hợp của Lâm Mỹ Ngọc ...
Sau đó vừa nhìn thấy toilet mở cửa ra, Diệp Phàm sải bước, trực tiếp đi vào bên trong, tiện tay khóa cửa phòng lại.
Mà khuôn mặt Lâm Mỹ Ngọc nhanh chóng đỏ bừng như một mặt trời nhỏ, đồ tiểu tử thối, xấu xa đến mức không có biên giới.
"Hắc hắc, tỷ tỷ, hiện ở chỗ này không còn ai rồi, ngươi nhanh chóng cởi đồ ra đi, ta chỉ nhìn một chút là được ..." Diệp Phàm lộ vẻ mặt cười xấu xa nhìn về phía Lâm Mỹ Ngọc.
"Đồ bại hoại..." Lâm Mỹ Ngọc hờn dỗi trợn mắt lườm Diệp Phàm một cái, thò tay đến sau lưng, kéo xuống váy lễ phục, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Diệp Phàm, lại cảm thấy thật sự không muốn trực tiếp cởi váy ra như vậy.
"Tỷ, ngươi nhanh lên, bằng không lỡ bị các nàng phát hiện thì sao, như vậy cả ta và tỷ đều phải xấu hổ!" Nhìn thấy Lâm Mỹ Ngọc do dự, Diệp Phàm thúc giục , thật sự là giờ khắc này hắn cũng cực kỳ khẩn trương, không chỉ dì nhỏ của mình còn ở bên ngoài, Lâm Mỹ Tâm cũng ở bên ngoài, nếu để cho các nàng biết mình ở chỗ này xem thân thể Lâm Mỹ Ngọc, thì không biết các nàng sẽ nghĩ như thế nào!
Vừa nghe nói như thế, Lâm Mỹ Ngọc quả nhiên nóng nảy, lập tức lại một lần nữa trợn mắt lườm Diệp Phàm một cái, thò tay kéo xuống khóa váy sau lưng, ngay sau đó, cái váy chậm rãi trượt xuống từ đầu vai, xương quai xanh tinh xảo lộ ra, rồi đến toàn bộ phần vai, ngay sau đó là bộ ngực trắng nõn nà, nhìn hai cái bán cầu nảy nở chen chúc, Diệp Phàm cảm giác mình hô hấp càng ngày càng dồn dập, giờ khắc này hắn chỉ hận không thể tiến lên sờ thử một cái.
"Mỹ Ngọc tỷ..." Hô hấp của Diệp Phàm rất dồn dập, ngay cả nói chuyện cũng có chút khẩn trương.
"Hả?" Lâm Mỹ Ngọc vừa cởi được một nửa lập tức sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại, sau đó liền nhìn thấy cặp mắt nóng bỏng của Diệp Phàm nhìn mình, trái tim cũng nhảy lên bình bịch bình bịch.
"Ta có thể sờ vào chúng không?" Diệp Phàm có chút run rẩy nói.
"Cái này sao có thể?" Lâm Mỹ Ngọc hờn dỗi trợn mắt lườm Diệp Phàm một cái.
"Nhưng mà ta quả thật rất muốn sờ..." Đã có chút mất phương hướng nên Diệp Phàm bỗng nhiên tiến lên phía trước, một tay đẩy Lâm Mỹ Ngọc áp sát vào tường, một tay thì sờ tới ngực của Lâm Mỹ Ngọc.
Lâm Mỹ Ngọc theo bản năng muốn kêu toáng lên, nhưng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, miệng của Diệp Phàm đã ngăn chặn bờ môi anh đào của nàng, đầu lưỡi càng là ngang tàng xuyên thấu ngăn cách, quấy trong miệng nàng đến mức trời đất quay cuồng.
Chỉ mới yêu đương một lần, lại còn dừng ở giai đoạn nắm tay, cho nên Lâm Mỹ Ngọc lập tức cảm thấy hoảng loạn, hô hấp nàng cũng thành dồn dập, đặc biệt khi bàn tay của Diệp Phàm đặt ở trên đỉnh núi cao, tâm thần nàng càng là lâm vào bối rối.
Trên bàn tay không ngừng truyền đến cảm giác mềm mại, làm cho Diệp Phàm triệt để mê muội, môi hắn điên cuồng áp sát môi của Lâm Mỹ Ngọc, một tay ra sức xoa nắn ngọn núi của Lâm Mỹ Ngọc, tay kia trực tiếp kéo xuống váy dài của nàng, sờ xuống cặp đùi, sau đó rất nhanh trượt xuống bộ vị thần bí nhất.
Da thịt Lâm Mỹ Ngọc bóng loáng như mỡ dê, hơn nữa bởi vì còn là xử nữ nên nàng đặc biệt mẫn cảm, thân thể liên tục run rẩy...
"Không được, Diệp Phàm, không được. . . Ô ô. . . Van cầu ngươi dừng lại đi. . . Ô. . ." Cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của Diệp Phàm không ngừng xâm nhập gần bộ vị thần bí nhất của bản thân, Lâm Mỹ Ngọc vẫn còn là gái trinh sợ tới mức hồn phi phách tán, chỗ đó của nàng chưa từng bị người nào thăm dò a.
Cảm giác mới lạ này làm cho nàng rất mê say, nhưng đồng thời cũng rất sợ hãi, mà sợ hãi càng chiếm nhiều hơn...
Nàng không cầu xin thì thôi, vừa mới cầu xin, càng là kích thích Diệp Phàm, tay trái của hắn đã xuyên vào trong áo lót của Lâm Mỹ Ngọc, đặt lên ngọn núi cao, tay phải càng là đi tới điểm tối mật giữa hai chân nàng, vuốt ve vực sâu cách lớp quần lót...
"Không được, ta van cầu ngươi, đừng làm chuyện đó ở chỗ này được không? Tỷ tỷ các nàng còn ở bên ngoài..." Cảm nhận được động tác của Diệp Phàm càng ngày càng điên cuồng, nhất là cảm nhận được thân thể của mình vậy mà dâng trào xúc cảm lạ lẫm, Lâm Mỹ Ngọc giãy giụa muốn thoát khỏi ma trảo của Diệp Phàm, nhưng thân thể lại không tự chủ được muốn hùa theo từng cái vuốt ve của hắn, loại cảm giác này thật sự làm cho nàng hoảng sợ...
Tỷ tỷ các nàng còn ở bên ngoài a. Một câu nói này làm cho Diệp Phàm bỗng nhiên thanh tỉnh, nhanh chóng thu hồi ma trảo đang tác oai tác quái trên người Lâm Mỹ Ngọc!
"Thực xin lỗi, Mỹ Ngọc tỷ, ta... Ta không phải cố ý..." Diệp Phàm lộ vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Lâm Mỹ Ngọc, sợ nàng sẽ vì chuyện này mà tức giận!
Lâm Mỹ Ngọc tâm loạn như ma, căn bản không có nghe rõ Sở Diệp Phàm Đạo đang xin lỗi mình, nhanh chóng chỉnh đốn quần áo tử tế, mở cửa phòng rồi chạy tới bên ngoài, tựa hồ sợ sẽ bị Diệp Phàm kéo vào lần nữa...
Nhìn theo bóng lưng Lâm Mỹ Ngọc chạy trối chết, Diệp Phàm há to miệng, muốn nói cái gì đó, tuy nhiên cuối cùng cũng không nói gì, trong lòng lại rất bối rối. Nàng sẽ không tức giận chứ? Nếu nàng nói chuyện này với dì nhỏ, bản thân nên làm cái gì bây giờ?
Rất phiền muộn thở dài một tiếng, Diệp Phàm hít vào một hơi thật sâu, cố giả bộ như thể cái gì cũng không xảy ra, mở ra cửa toilet, muốn đi ra ngoài, rồi lại bỗng nhiên thấy mình đụng trúng cái gì mềm mại, toàn bộ người đều ngả về phía sau...
Lời tác giả:Ps : Cảm tạ huynh đệ Nam Thần Tiếu Mỹ khen thưởng, cảm tạ chư vị huynh đệ khen thưởng...