Chương 12: Lắc xúc xắc trúng cục quà

Chương 12-chương 17

"Hỏi đi..." Lâm Mỹ Ngọc nóng lòng muốn lật kèo hừ lạnh nói.

"Quần lót ngươi màu gì?" Diệp Phàm tiến sát tới, đôi mắt sáng quắc nhìn về phía cổ áo Lâm Mỹ Ngọc, thời điểm này, mơ hồ có thể nhìn thấy vết tích bên trong, quả nhiên là màu tím!

"Cũng là màu tím, loại ren..." Lâm Mỹ Ngọc không do dự, trực tiếp đáp, sau đó lại nói: "Lại đến..." Sau khi nói xong không chờ Diệp Phàm phản ứng, đã nắm lên xúc xắc lay động một hồi, ngay sau đó "Đùng" một tiếng, úp xuống bàn trà.

Diệp Phàm mỉm cười, trong đầu lại ảo tưởng quần lót ren màu tím của Lâm Mỹ Ngọc, tay phải thì nắm lên ống trúc vung vẩy, sau đó cũng "Đùng" một tiếng, để lên bàn.

Lúc này, không chờ Lâm Mỹ Ngọc mở lên, Diệp Phàm đã mở trước, lập tức kết quả xuất hiện, ba cái bốn điểm, một cái hai điểm, hai cái một điểm, tổng cộng lại mới mười sáu điểm, sắc mặt Diệp Phàm lại một lần nữa trở nên đau khổ.

Mà sắc mặt Lâm Mỹ Ngọc lại rất vui mừng, tiểu tử thối, lần này xem lão nương chơi đùa ngươi thế nào...

"Vèo" một tiếng, Lâm Mỹ Ngọc mở ra ống trúc, nhưng khi nhìn sáu viên xúc xắc trên bàn trà, nàng lập tức trợn tròn hai mắt.

Bốn cái hai điểm, một cái ba điểm, một cái một điểm, tổng cộng mới có mười hai điểm? Chuyện này sao có thể? Từ khi bản thân học thuật đổ xúc xắc từ vị vua bài bạc kia trở về, đã bao giờ nàng gieo ra điểm số thấp như vậy? Chẳng lẽ là do vừa nãy quá mức tức giận? Cho nên mới như vậy?

Lâm Mỹ Ngọc căn bản không nghĩ tới, điểm số của nàng khẳng định rất lớn, chỉ là Diệp Phàm đã sớm không để lại dấu vết chạm vào bàn, đánh lệch điểm số của nàng.

"Hắc hắc hắc, Ngọc tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi hôm nay thực sự quá đen đủi a, đã liên tục thua ba trận rồi. . . Đến đến đến, trước tiên uống một chén rượu, sau đó nghe ta hỏi đây. . ." Diệp Phàm cười một cách xấu xa, bàn tay mở ra chai rượu rót đầy một cốc cho Lâm Mỹ Ngọc.

"Hỏi đi. . ." Lâm Mỹ Ngọc hung hăng lườm Diệp Phàm một cái, nhấc chén rượu trên bàn lên trực tiếp uống một hơi cạn sạch.

Ngay cả màu sắc bộ đồ lót của mình cũng đã nói cho hắn biết, còn có cái gì không thể trả lời?

"Lần thứ nhất ngươi làm chuyện đó là năm bao nhiêu tuổi?" Diệp Phàm cười xấu xa rồi hỏi.

Lâm Mỹ Ngọc lập tức một lần nữa trợn trắng mắt lên, tên tiểu sắc lang này toàn thích hỏi những vấn đề gì vậy trời?

Vậy mà hỏi mình lần thứ nhất làm chuyện đó vào năm bao nhiêu tuổi? Lão nương bây giờ còn là trinh nữ có được không?

"Ta chưa từng làm chuyện đó..." Lâm Mỹ Ngọc trung thực đáp, đồng thời hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho lần xúc xắc tiếp theo.

Vừa nghe thấy Lâm Mỹ Ngọc chưa làm chuyện đó, hai mắt Diệp Phàm lần nữa sáng ngời, nàng vậy mà là trinh nữ?

Lâm Mỹ Ngọc không để ý tới Diệp Phàm, nắm lên ống trúc lại một lần nữa lay động, lúc này đây, nàng nỗ lực làm cho tâm tình bản thân bình tĩnh lại.

Diệp Phàm cười ha ha, tùy ý nắm lên ống trúc bắt đầu lay động, kết quả cuối cùng rất không được như ý, Lâm Mỹ Ngọc vẫn như cũ rung được 21 điểm, mà Diệp Phàm lại thần kỳ rung được ba mươi mốt điểm!

Nhìn thấy Diệp Phàm có vận khí gần như nghịch thiên, Lâm Mỹ Ngọc tức giận muốn nổ phổi, tên khốn này rút cuộc là vận khí tốt hay là chơi trò giả heo ăn thịt hổ? Liên tục bốn ván rồi, bản thân vậy mà không thắng nổi một lần?

"Còn muốn biết gì nữa, ngươi hỏi đi..." Lâm Mỹ Ngọc ngăn chặn bi phẫn ở trong nội tâm, một lần nữa bực tức nói.

"Ngọc tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi yêu thích ta không?" Diệp Phàm đưa khuôn mặt mình tới sát tai nàng, sau đó cười xấu xa.

Lâm Mỹ Ngọc lại một lần nữa ngẩn người, tựa hồ không ngờ rằng gia hỏa này sẽ hỏi vấn đề như vậy, rất muốn nói một câu không thích, nhưng lại nghe thấy Diệp Phàm bổ sung: "Là lời thật tâm đấy nhé!"

Hung hăng trợn mắt lườm Diệp Phàm một cái.

Lời thật lòng? Bản thân thật lòng ưa thích hắn? Cái khuôn mặt kia so với đại đa số minh tinh còn tuấn tú hơn, nếu như bảo không hề ưa thích chút nào, đây tuyệt đối là lời nói dối, nhưng bản thân sao có thể nói thích hắn? Hôm nay hai người mới gặp lần đầu a?

"Yêu thích..." Cắn răng một cái, Lâm Mỹ Ngọc hung hăng nói.

"Hắc hắc, kỳ thật ta cũng rất ưa thích Ngọc tỷ tỷ xinh đẹp, hôm nay vừa tiến vào trong phòng, ta đã bị sự xinh đẹp của ngươi hấp dẫn..." Diệp Phàm chẳng biết xấu hổ, nói láo một lèo mà mặt không đổi sắc tim không gấp gáp, trời đất chứng giám, khi tiến vào căn phòng, tất cả lực chú ý của hắn đều ở trên thân Lâm Mỹ Tâm, nào đã kịp chú ý Lâm Mỹ Ngọc?

"Thực sự?" Lâm Mỹ Ngọc cả kinh, lại vui vẻ.

Trong một đám nữ nhân kia, Tư Không Yên Nhiên cùng Đường Yên được xưng là cặp Nhị Kiều Tiểu Kiều của thành phố Lâm Hải, vẻ đẹp của các nàng đã không cần chứng minh, tỷ tỷ mình thành thục quyến rũ, vô số nam nhân đều phải mê muội, nha đầu Lạc Tuyết Yên tuy rằng so với mình thì nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng toàn thân lại tản ra một cỗ khí chất lạnh lẽo băng sơn, rất nhiều nam nhân đều sẽ kìm lòng không nổi bị nàng hấp dẫn, còn tiểu nha đầu Ngô Mẫn Nhi kia, bởi vì có mặt học sinh ngực phụ huynh mà hấp dẫn vô số người.

Không có các nàng, mình cũng là một tuyệt sắc mỹ nữ, nhưng một khi ở chung với các nàng, mình lại trở thành phụ gia, trở thành vật làm nền, cho dù mọi người đều có quan hệ rất tốt, một người trong đó còn là tỷ tỷ ruột thịt của mình, nhưng chỉ cần là nữ nhân thì đều có tâm lý muốn ganh đua so sánh, Lâm Mỹ Ngọc cũng không ngoại lệ.

Hôm nay nghe được lời nói của Diệp Phàm, ở trong nội tâm nàng tự nhiên rất vui mừng!

"Đương nhiên, ta có thể thề..." Diệp Phàm lập tức ra vẻ lời thề son sắt nói.

"Ngươi đúng là tiểu tử thối, chỉ biết nịnh bợ, chúng ta tiếp tục chơi..." Nghe được lời nói chắc nịch của Diệp Phàm, Lâm Mỹ Ngọc càng là vui vẻ.

"Còn muốn chơi?" Diệp Phàm cả kinh.

"Sao rồi? Ngươi không dám chơi? Sợ thua?" Lâm Mỹ Ngọc cười lạnh.

"Không phải, không phải, chỉ là dựa theo quy củ, nếu như ngươi thua liên tục năm lần, thì sẽ phải hoàn thành một yêu cầu của ta, đến lúc đó vạn nhất ta thật sự muốn ngươi nhảy thoát y, ngươi sẽ nhảy sao?" Diệp Phàm lộ vẻ mặt lo lắng nói.

"Chỉ cần ngươi thật sự có thể tiếp tục thắng ta, nhảy thì nhảy, sợ cái gì..." Đã thua liền bốn trận nên Lâm Mỹ Ngọc bây giờ giống như dân cờ bạc đỏ mắt, lạnh lùng nói, nàng thật đúng là không tin bản thân có thể thua nữa.

"Vậy được rồi..." Diệp Phàm thở dài một tiếng, mà Lâm Mỹ Ngọc bắt đầu điên cuồng lay động xúc xắc, cuối cùng trực tiếp nện ở trên bàn trà.

"Ngươi nhất định phải thua..." Trên mặt Lâm Mỹ Ngọc nở một nụ cười đắc ý.

"Tự tin như vậy sao?" Diệp Phàm rất không tin.

"Đương nhiên..." Lâm Mỹ Tâm nói, rồi trực tiếp mở ra ống trúc, sau đó hai người liền nhìn thấy sáu con xúc sắc sáu điểm chỉnh tề đặt dưới bàn.

"Kinh khủng như vậy sao, được rồi, ta nhận thua, ngươi hỏi đi..." Diệp Phàm chấn động.

"Không được, ngươi còn chưa đổ xúc xắc xong, ta không muốn lát nữa ngươi nói ta thắng mà không vinh..." Lâm Mỹ Ngọc lập tức nói.

"Dù ta đánh ra bao nhiêu điểm cũng không có khả năng thắng ngươi được a..." Diệp Phàm thở dài nói, ở trong nội tâm lại xem thường, ngươi cũng đã hăng hái lắc xúc xắc như vậy rồi, ta còn có thể nói cái gì đây, cũng quá coi thường ta rồi đó!

"Ai nói như vậy, nếu như ngươi lắc ra được 6 cái 1 điểm, thì vẫn có thể thắng ta..." Lâm Mỹ Ngọc tự tin nói.

"Sáu cái một điểm? Điều này sao có thể? Sáu cái một điểm sao..." Diệp Phàm lộ vẻ mặt thở dài, tay phải tùy ý cầm lấy ống trúc lắc mấy cái, khi nhấc ống trúc lên, sáu con xúc xắc một điểm đỏ chót cứ như vậy bầy đặt trên bàn trà.

Nhìn thấy một màn này, Lâm Mỹ Ngọc triệt để trợn tròn mắt, tiểu tử này có thật là không biết chơi xúc xắc không?

"Hắc hắc, Ngọc tỷ tỷ xinh đẹp, ta bây giờ được phép yêu cầu ngươi làm một chuyện đúng không? Ngươi cũng đã nói, yêu cầu gì ngươi cũng sẽ nghe theo a..." Trên mặt Diệp Phàm lộ ra nụ cười xấu xa.

Thân thể Lâm Mỹ Ngọc rụt về phía sau, mặt lộ vẻ khẩn cầu nhìn Diệp Phàm nói: "Ngươi sẽ không phải là thật sự muốn ta nhảy thoát y chứ?"

"Dừng, ta thích ngươi như vậy, làm sao có thể bắt ngươi ở trước mặt mọi người nhảy thoát y được, ta chỉ muốn ngươi..."

Lời tác giả: Ps : Thấy mọi người thúc giục ra chương, ta rất vui vẻ, điều này nói rõ truyện của ta vẫn có huynh đệ xem, chỉ là về chuyện ra nhiều chương hơn thì ta thực sự bất lực, ta có công việc của mình, mỗi ngày khoảng thời gian trống cũng không nhiều, cộng với tốc độ gõ chữ khá chậm, thật sự không có biện pháp giống như mấy tác giả khác một ngày viết mấy vạn chữ, hơn nữa muốn vào VIP thì phải gửi bản thảo tóm tắt cả truyện cho biên tập trước, nên càng không có biện pháp ra chương nhiều hơn, mong mọi người thông cảm, chờ viết xong bản thảo rồi, ta sẽ tận lực ra nhiều chương mới...