Chương 2: Đồ Đần Không Thể Học Phép Thuật

Tạ Hoằng bị nàng làm giật mình, nhìn cảnh đan dược rơi trên đất bẩn. Hắn hơi dừng lại, rồi giận dữ mắng tụi tân đệ tử đang trợn mắt há mồm: “Các ngươi lãng phí đan dược như thế, vậy thì khỏi cần ăn đi!”

“Sư thúc, sự việc không phải như vậy!” Nhìn tình huống có phần kì lạ, một tiểu đệ tử nhanh nhạy đứng ra giải thích: “Đan dược này vốn là đan dược bẩn, không phải là do bây giờ bị rơi trên đất mới bẩn, lúc trước nó vốn đã bẩn rồi.”

Hắn vừa dừng lại, Lô Tiểu Đỉnh đã lại nức nở: “Con biết mà, đan dược nào bị con chạm vào đều là đồ bẩn hết, sẽ làm dơ miệng mọi người…”

“Sư thúc, số đan dược này con sẽ mang về, lần này đành thiếu nợ của bọn họ.” Nàng quỳ trên nền đất, tội nghiệp nhặt lại những viên đan dược nhỏ, thoạt nhìn trông nàng như đang bị toàn thế giới bắt nạt.

Tạ Hoằng nhìn chằm chằm vào những tân đệ tử kia, khuôn mặt như chìm trong sắc xám, hắn chắp hai tay sau lưng đi tới, nghiêm khắc giảng giải: “ Kiếm tu, không những phải có thực lực cường đại, mà còn phải có đạo nghĩa (đạo đức và chính nghĩa)! Nếu khi đạt được sức mạnh cường đại xong lại tùy tiện đi bắt nạt những người yếu đuối, thử hỏi các ngươi so với lũ dã thú (thú hoang) thì có khác gì nhau!”

Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua từng người, khiến đám tiểu hài tử rùng mình, đầu cúi gằm xuống không dám nhìn vào mắt hắn. Trong đám cũng có một số đứa cứng đầu, có chết cũng không chịu cúi đầu xuống, như thể số đan dược rơi trên mặt đất kia chẳng liên quan gì tới tụi nó.

“Mỗi người nhận lấy một viên Thái Hợp Hoàn, sau đó ăn hết!” Tạ Hoằng nghiêm khắc quát, vốn đan dược trong môn phái đã chẳng nhiều nhặn gì, loại tốt hơn một chút đều là do mua từ ngoài vào. Thế mà chúng nó còn dám lãng phí, tưởng làm kiếm tu thoải mái lắm chắc! Đa số quãng thời gian bỏ ra là dùng cho khổ luyện, còn kẻ giàu có chân chính không phải là kiếm tu, mà là luyện đan sư.

Lô Tiểu Đỉnh đã nhặt xong Thái Hợp Hoàn, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, dè dặt đứng bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm xuống đất không chịu đi phát đan dược.

“Bắt đầu từ ngươi, tới đây lĩnh Thái Hợp Hoàn, rồi ăn nó ngay tại đây.” Tạ Hoằng chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm tụi nó, thử xem đứa nào dám không chịu đến lĩnh đan dược.

Bọn nó đành sắp xếp thành hàng, nhận đan dược dính bùn, trong lòng thì không phục, chuyện này thì liên quan gì đến bọn nó? Đan dược rơi ra đất là tại nhỏ dược đồng kia, thế mà bọn nó lại là người bị ăn chửi, thật không công bằng.

Lúc lĩnh đan dược, đứa nào cũng hung dữ trừng mắt với Lô Tiểu Đỉnh, coi nàng là kẻ đắc tội với mình. Có điều mỗi lần nàng đưa Thái Hợp Hoàn, nàng lại dùng vải trên quần áo ra sức lau lau, như muốn lau sạch lớp bùn dính, vẻ mặt còn lộ ra nét lo lắng và xấu hổ.

“Xin lỗi nhé, làm đan dược bị bẩn, mong bỏ qua cho.” Lô Tiểu Đỉnh chân thành nhìn bọn nó, còn lau lau cả buổi trên quần áo, rồi đưa đan dược vẫn dính đầy cả bùn đưa cho bọn nó. Bị nàng thành khẩn xin lỗi, khiến cho người ta muốn mắng cũng không mắng ra nổi, nếu còn cố không bỏ qua vấn đề này, bọn nó sẽ bị coi là không hiểu đạo lý mất.

Tuy không cam lòng lĩnh Thái Hợp Hoàn rời đi, nhưng mà bị Tạ sư thúc nhìn chằm chặp không rời, tụi tân đệ tử đanh xoa xoa viên đan dược lên lớp vải áo rồi nuốt xuống. Sau đấy thì nguyên một đám thấp thỏm đứng ngồi không yên, vì không biết cơ thể sẽ phát sinh ra biến hóa gì.

Thấy bọn nó đều đã ăn xong Thái Hợp Hoàn, Tạ Hoằng mới hừ lạnh một tiếng, trừng mắt với hai gã đệ tử quản lý, giảng đạo: “Các ngươi đã được phái tới để để ý bọn chúng, thì nên làm cho tốt. Còn phát sinh chuyện này lần nữa, thì hãy đến Tư Vô Phong lĩnh phạt đi!”

“Vâng, đệ tử biết sai rồi.” Hai người đều ôm quyền nhận lỗi, trên mặt lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi, phạm lỗi nhỏ khi dạy dỗ bọn đệ tử mới nhập môn sẽ không bị phạt, phải thế chứ nếu không bọn chúng đã coi trời bằng vung rồi.

Tạ Hoằng lúc này mới hài lòng, phẩy tay áo bỏ đi, hắn còn đang giảng bài dở đây này.

Thấy Tạ sư thúc đã rời đi, hai vị sư huynh khoanh tay, nhìn bọn tiểu đệ tử, lạnh giọng giảng đạo: “Quy củ cho các ngươi học uổng phí hết cả rồi, tại chỗ công cộng không được lớn tiếng ồn ào, tất cả đều quên hết rồi phỏng? Hôm nay mới ăn Thái Hợp Hoàn xong, nên sẽ bỏ qua cho các ngươi một lần, ngày mai, tất cả các ngươi hãy quét dọn hết tất cả các phòng của Tri Sơ Đường đi.”

“Quét dọn hết toàn bộ?” Mọi người ngẩng đầu nhìn bốn phía, riêng Tri Sơ Điện có chín tòa lâu, cộng thêm hơn mười tòa lâu được dùng làm chỗ ở cho mọi người. Sân viên của sư thúc, sư huynh của Tri Thượng Phong cũng nằm ở đây, đừng có bảo là cũng bắt bọn nó quét luôn nhé?

“Chỉ cần Tri Sơ Đường thôi, sân viện của sư phụ và sư thúc không cần quét. Có điều, mấy con đường đá trên núi cũng phải quét, không được để sót một hạt bụi nào.” Hai vị sư huynh rất hảo tâm giảm bớt một phần việc cho bọn nó, tiểu viện của sư thúc bọn hắn có tranh nhau quét cũng còn khó, việc quét sân là chỉ có đệ tử thân truyền mới được dùng để nịnh hót, kẻ nào mà dám tranh sẽ bị oánh vỡ mặt.

Chúng đệ tử vẻ mặt đau khổ đáp ứng, có khả năng có quét cả ngày mai cũng chẳng xong, mấy ngày sắp tới sẽ ăn khổ đủ cho mà xem.

Hai vị sư huynh tranh thủ dịp này, đem hết việc quét dọn vốn đến phiên bọn hắn phải làm đẩy sang cho bọn tiểu đệ tử. Nhìn vẻ mặt không cam lòng của bọn nó, hai bọn hắn liếc mắt nhìn nhau, sau đấy, một trong hai gã lên tiếng giải thích: “Thái Hợp Hoàn một lát nữa sẽ phát huy công hiệu, chúng ta sẽ dạy các ngươi cách hấp thụ. Chờ sau khi các ngươi đã quét dọn sạch sẽ hết các phòng, ta sẽ dạy các ngươi pháp thuật trụ cột, Tụ Trung Càn Khôn.”

“Sư huynh, thật nhé!” Mọi người lập tức rũ bỏ vẻ ủ rũ, hưng phấn nhìn về phía sư huynh.

Tụ Trung Càn Khôn chính là một pháp thuật tất yếu của Tu Chân Giả, sử dụng bản thân làm đường dẫn, mở ra một không gian trong thiên địa (trời đất). Bé thì để trữ vật, lớn thì có khi có thể tạo được cả sông núi, là một thuật tất yếu dùng khi đi du lịch.

Dĩ nhiên, việc tạo ra sông núi, bọn nó không dám “sớ rớ”. Chỉ cần được như các vị sư huynh, có thể từ trong ống tay áo lấy ra hàng đống đồ là được, người bình thường nhìn cảnh đó như xem ảo thuật, tay chỉ nhoáng một cái đã biến ra bao nhiêu là đồ đạc. Chỉ cần không gặp phải tu sĩ cường đại, cho dù có chết cũng không bị mất, là công cụ “khóa” tuyệt đối.

“Sư huynh, bọn đệ nhất định sẽ quét sạch Tri Sơ Đường, huynh cứ yên tâm!”

Hai vị sư huynh mặt mỉm cười, gật gật đầu, tiểu hài tử thật là dễ lừa, mới đưa ra chút lợi nhỏ đã thu phục được luôn.

Lô Tiểu Đỉnh cắn cắn ngón tay đứng bên cạnh, nhìn các sư huynh giở trò “bịp bợm”, có điều, nàng không có tẹo pháp thuật nào, vậy nên nàng rất rất là muốn học Tụ Trung Càn Khôn. Nguyên nhân lớn nhất là, nghĩ đến việc sau này mình học xong, có thể đem đỉnh thu lại, không cần phải cứ đi tới đâu cũng phải “cong” lưng ra cõng đỉnh nữa.

Nàng liếc nhìn cái đỉnh bên mình, làm một khí linh vô chủ thật sự rất vất vả, chỉ cần ly khai bản thể trăm trượng đã suy yếu, đi xa thêm chút là sẽ bị hút trở về. Có điều so với những khí linh khác, nàng xem như là rất hạnh phúc, có thể tự do cõng đỉnh đi khắp nơi, mỗi tội hơi nặng.

Chính vì nàng là khí linh, nên cái lúc mà sư phụ Du Hưu Đan nhặt được nàng cũng đã nói bản thân nàng là lô đỉnh (lò luyện chế). Có điều, nàng lại luôn bị người ta hiểu nhầm là “loại” nữ tu đó, căn bản cũng là bởi không một ai muốn nghĩ đến hướng nàng một khí linh cả.

Nhớ trước kia, nàng còn luôn cố giải thích với người ta, mình là một khí linh, Lô Tiểu Đỉnh cảm thấy lúc đó nàng thật ngu ngốc. Nếu nàng mở miệng nói với người ta mình là lô đỉnh thì sẽ nói được, nhưng nếu nàng cố nói mình là khí linh, yết hầu nàng sẽ như bị ai đó bót nghẹt, cực khó chịu, căn bản là muốn nói cũng không ra lời.

Cố nói bản thân mình là một khí linh nhưng lại không hề bị sao, nàng không hiểu tại sao, nhưng nếu có khí linh khác mà chứng kiến điều đó, nhất định người đó sẽ hâm mộ nàng muốn chết luôn được.

“Tụ Trung Càn Khôn…” Nàng hâm mộ nhìn những tiểu đệ tử kia ngồi xuống, dưới lời chỉ đạo của các sư huynh mà bắt đầu hấp thụ Thái Hợp Hoàn, sau đó lại khụt khịt mũi, cõng đỉnh rời đi.

Vô Dược Đường ngụ tại đỉnh núi của Tri Thượng Phong, phía sau núi là một vườn dược viên (vườn thảo dược) lớn, để tiện cho tân đệ tử làm dược nông (chăm sóc thảo dược) miễn phí, nên Vô Dược Đường được cố ý đặt tại đây. Ngay cả chuyện trông lửa lò luyện đan cũng do chúng đệ tử đã nhập môn một năm làm.

Bên ngoài thì nói rất là êm tai, vì muốn để cho các đệ tử có cơ hội học luyện đan thuật, cũng là để tiện chọn từ trong đám bọn họ ra những đệ tử có thiên phú để bồi dưỡng. Kỳ thật, vài thập niên trở lại đây chưa từng “chọn” ra nổi một người có thiên phú, hiện tại thuần túy chỉ là muốn tận dụng nhân công, không muốn để cho quá nhiều kẻ ăn không ngồi rồi ở Vô Dược Đường.

Chính thức thuộc Vô Dược Đường chỉ có ba người, Du Hưu Đan – người đạt Trúc Cơ hậu kỳ và dưới hắn là hai dược đồng.

Lô Dược Hương từ phòng luyện đan nóng hầm hập đi ra, trên tay là ba bình ngọc, đây là số đan dược mà hôm nay luyện ra được. Công việc hàng ngày của nàng là thu đan dược, và dựa vào đan phương (phương pháp luyện đan) để bỏ thêm dược thảo, còn việc trông lửa thì được giao cho những đệ tử của Tri Sơ Đường.

Bằng cách này, Đan dược cao phẩm không thể luyện ra nổi. Ai bảo đường chủ mới chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, thu đệ tử chỉ có thể dạy đan phương từ Tam phẩm trở xuống, nói trắng ra là chỉ tổ đang lãng phí khẩu phần lương thực.

Nhìn bình ngọc trong tay, lông mày nàng hơi cau lại, “Chẳng lẽ thực sự lại làm dược đồng cả đời ư?” Đúng lúc này, liền nghe thấy tiếng người hô lên: “Sư tỷ!”

Lô Dược Hương ngẩng đầu lên, liền thấy Lô Tiểu Đỉnh đang cõng đỉnh thở hổn hển chạy tới. Đối với tiểu sư muội này, tâm tình nàng khá phức tạp, nếu bỏ đi chiều cao của con bé, có thể coi như là “đứa con” mà mình đang nuôi dưỡng rồi.

Nửa năm trước đây, “độ ngu” của Lô Tiểu Đỉnh còn cao hơn cả một đứa nhóc tì, cái gì cũng không biết, lúc đó thiếu tí nữa đã đem nàng “dày vò” tới chết. Không hiểu con bé nghĩ gì mà lại đi xây lô đan phòng ở vách núi, thiếu tí nàng đã bị địa hỏa bị dẫn xuất ra thiêu rụi, Lô Dược Hương cảm thấy mình quả là may mắn vì vẫn còn sống được.

Nhìn bộ dạng gấp gáp vộ vàng của sư muội, nàng không kiên nhẫn hỏi: “Gì nữa nào?”

“Sư tỷ, muội muốn học pháp thuật, dạy muội Tụ Trung Càn Khôn đi!” Lô Tiểu Đỉnh chạy tới trước mặt nàng, tròn mắt nhìn nàng “xin xỏ”.

Lô Dược Hương im lặng nhìn nàng, “ Học cái này làm gì, dù sao ngươi đi đâu cũng cõng theo cái đỉnh kia, đồ đạc cất ở bên trong đấy là được rồi. Cái đỉnh lớn như vậy, so với Tụ Trung Càn Khôn của đệ tử bình thường còn lớn hơn nhiều.”

“Sư tỷ, không phải là tỷ cũng dùng nó sao?” Lô Tiểu Đỉnh nhớ rất rõ ràng, trên người sư tỷ chưa bao giờ đeo túi gì hết, cả sư phụ cũng thế, đồ đạc đều là từ hư không biến ra.

“Đó là bởi trong ta có một phần linh mạch, cho nên sư phụ mới dạy ta pháp thuật này, hỡn nữa ta còn làm được việc. Còn nữa, muốn học pháp thuật thì phải có hồn phách nguyên vẹn, muội chỉ có một hồn hai phách, căn bản không có cách nào học được.” Lô Dược Hương thật không sao hiểu được, vì sao sư muội nhà mình thiếu mất cả đống hồn phách như vậy mà vẫn có thể vui vẻ, không biến thành bộ dạng đau khổ như những người khác.

Lô Tiểu Đỉnh thất vọng cực kỳ, không lẽ cả đời này phải “còng” lưng cõng cái đỉnh này à? Nàng cố chấp nói: “Sư tỷ, muội nhất định phải học pháp thuật, tỷ dạy muội đi. Dẫu chỉ có một hồn hai phách, nhưng so với người khác vẫn mạnh hơn mà.”

“Người nào không hồn thì là người chết, còn muội so với người chết thì có tiền đồ hơn hẳn rồi ha.” Lô Dược Hương liếc nàng một cái, đúng là “siêu ngốc” mà.

“Sư tỷ, đỉnh nặng lắm, tỷ dạy muội đi.” Vì “tương lai” đi lại nhanh nhẹn hơn, Lô Tiểu Đỉnh quyết tâm “bám dính” ống tay áo của sư tỷ.

Đúng là làm khó người ta, Lô Dược Hương một cái hất được tay nàng ra, lạnh mặt nói: “Đây là muội muốn học nhé, sau này đừng có nói là ta đã không cảnh cáo muội. Học xong pháp thuật này, về sau không được bám lấy ta đòi học những thứ khác nữa.”

“Muội biết mà, sư tỷ đối với muội là tốt nhất!” Thấy nàng đồng ý, Lô Tiểu Đỉnh vui sướng reo ầm lên.