Tại Vân Đạm Châu, Vân Kiếm Môn năm nay đang chiêu sinh, chiêu được khá nhiều phần tử ưu tú. Dù là nam đồng hay nữ đồng, ai tiến bước vào Vân Kiếm Môn cũng điều vì một mục đích duy nhất, đó là trở thành một kiếm tu ngạo nghễ trước chúng sinh.
Nhóm nam đồng: trong tay cầm thiết kiếm, mũi kiếm trông sắc bén như có thể giết người, ai cũng hùng tâm tráng trí bừng bừng. Chỉ cần trong tay có thực lực cường đại, ngoài việc có thể có được danh vọng cùng tài phú ra, còn có thể có được sự hâm mộ của vô số mỹ nhân.
Thứ mà các nữ hài lấy được là lưu ly kiếm (kiếm bằng ngọc lưu ly), thân kiếm trong suốt khiến nó giảm đi vài phần bạo ngược, lại có thêm một phần thanh nhu cao nhã (mềm mại, lịch sự). Chúng nữ hài nhìn những thanh lưu ly kiếm của mình trong ánh mặt trời, tưởng tượng đến việc sau này mình sẽ là những nữ tu băng thanh ngọc khiết (trong trắng như băng ngọc), ưu nhã và xinh đẹp như tiên nữ, thế là liền bắt đầu để ý đến kiểu cười dấu răng.
Tri Thượng Phong nằm ở lưng chừng núi, bên ngoài Tri Sơ Điện, những tiểu hài tử choai choai sau một tháng học tập, ngoài việc được học vài chiêu thức cơ bản, đa số thời gian còn lại chúng vẫn phải ngồi nghe giảng. Kiếm tu cũng phải biết chữ mới được, không có chuyện cứ cầm thanh kiếm múa vài cái thế là tu hành được. Ngày hôm nay, hai trăm đệ tử mới vào đang rất kích động, họ đang sắp được lĩnh đan dược nhập môn lần đầu tiên, là loại đan dược có tên Thái Hợp Hoàn, chuyên để bọn họ tẩy tủy thanh thể (làm sạch xương cốt và cơ thể).
Trong hai năm đầu tiên nhập môn, bọn họ phải ăn đủ hai mươi bốn viên Thái Hợp Hoàn, cuối năm thứ hai đầu tiên, những chủ nhân đứng đầu của các núi được gọi là Phong chủ sẽ đến chọn những người thích hợp làm đệ tử. Biểu hiện càng tốt càng có nhiều cơ hội được lựa chọn, còn có thể được nhiều Phong chủ cùng lúc để ý tới, như vậy, người đó có thể được quyền quyết định lựa chọn Phong chủ mà họ muốn.
Cho nên, Thái Hợp Hoàn là một thứ cực kỳ quan trọng, trực tiếp ảnh hưởng tới nhân sinh sau này, ngay cả những tiểu hài tử nhà giàu cũng không dám xem nhẹ loại đan dược này, mặc dù lí do chủ yếu là do bên ngoài giá bán quá đắt.
Những sư huynh, sư tỷ nhập môn được một năm đứng sau, so với những tiểu hài tử mới nhập môn, họ trông thành thục hơn khá nhiều. Họ mặc môn phục màu xanh nhạt, tay chắp sau lưng, bình thản chờ Vô Dược Đường đưa thuốc đến.
Lúc này, có người tinh mắt phát hiện trên đường núi, có một cái đỉnh (cái vạc) từ từ đi xuống dưới, liền không kìm được khẽ hô: “Nhìn kìa, các đỉnh kia đang tự di chuyển kìa!”
Âm thanh không lớn nhưng cũng đủ truyền ra xung quanh, tất cả chúng đệ tử mới nhập môn đều ngước đầu nhìn sang hướng núi, tận mắt nhìn thấy một cái đỉnh bự đang thật sự tự di chuyển trên thang đá. Cảnh này khiến bọn họ đứng hình, cái thứ này là Linh Bảo trong truyền thuyết đó! Lại còn có thể tự mình di động nữa kìa!
“Đó là tiểu sư muội của Vô Dược Đường, đến đây đưa đan dược đó.” Những đệ tử đứng phía sau nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt bọn họ, liền mở miệng giải thích.
Nghe thấy lời giải thích kia, tất cả đều cố rướn cổ nhìn cho kỹ, mới phát hiện bên dưới đỉnh có một nữ hài, trông có vẻ lớn hơn bọn họ khoảng ba – bốn tuổi. Trên lưng nàng là hai cái chân đỉnh lớn, nàng đang nhoay nhoáy đi xuống thang đá, sát cạnh là vách đá cao dựng đứng, không khỏi làm người xem đổ mồ hôi thay nàng.
Đúng lúc này, có một nữ hài bỗng bảo: “Ta biết nàng, biểu ca đã từng nói với ta, nàng chính là lô đỉnh của Đường chủ Vô Dược Đường.”
“Hảảảảảảả!” Mọi kinh ngạc kêu lên, hóa ra là lô đỉnh!
Đệ tử mới nhập môn, đây là loại tu sĩ so với thường dân không khác nhau là bao, ví như loại chuyện “văn hoa” như lô đỉnh, hầu như không ai không biết. Nữ hài sau khi sinh ra bị phát hiện ra là có tư chất, nếu không nghe lời, sẽ bị người ta lừa đi làm lô đỉnh. Chỉ cần nghe trưởng bồi hù thế thôi, các nữ hài sẽ không dám chạy loạn nữa.
Những đệ tử mới nhập môn vừa hưng phấn lại vừa tò mò nhìm chằm chằm vào cái đỉnh kia, mắt thấy cách bọn họ càng ngày càng gần.
Lô Tiểu Đỉnh cõng cái đỉnh nặng cuối cùng cũng đi xuống hết các bậc thang đá, dừng lại lau qua loa mồ hồi trên trán một cái. Mới đầu là nàng bê phía trên đỉnh, không hiểu sao về sau, lại thành cõng cái đỉnh, khiến cho nàng khi đi xuống trông cứ như miếng kim loại thừa ra của cái đỉnh.
“Ố? Sao họ lại nhìn mình chằm chằm vậy?”Nàng ngẩng đầu lên, đang định cõng cái đỉnh đi qua, lại thấy toàn bộ tân đệ tử bên kia đang nhìn mình bên này, mặt mũi đầy sự hưng phấn kì cục.
Lúc này, còn có tiếng bàn tán từ bên kia truyền tới, “Mau, mau nhìn! Nàng đang nhìn chúng ta kìa!”
“Lô đỉnh cũng đã lớn vậy rồi, có điều gầy quá. Ta còn tưởng “thứ này” sẽ có bộ dáng rất xinh đẹp, rất yêu diễm chứ, hóa ra chỉ là củ cải trắng.”
“Là ốc sên mới đúng chứ, ngươi xem bộ dạng còng lưng cõng đỉnh của nàng đi, trông vừa chậm chạp vừa buồn cười, giống y chang một con ốc sên đang bò rì rì í! Ha ha ha ha…”
Tất cả lũ hài tử choai choai đều cười phá lên, gì mà lô đỉnh chứ, chả xinh đẹp tẹo nào, trông cứ như cái cây cải thìa ấy.
Những đệ tử nhập môn đã một năm không ai lên tiếng, ngậm miệng đứng im, khóe mắt bọn họ đều liếc tới vị sư huynh cũng đang yên lặng đứng một góc kia.
Với những đệ tử như bọn họ, không cần tới sư phụ dạy dỗ, bình thường đều do sư huynh của Tri Thượng Phong xử trí. Hôm nay, hai vị sư huynh đang đứng đây đều không mở miệng quát mắng bọn họ, xem ra là có ý định để cho tụi tân đệ tử biết nếu không tuân thủ quy củ sẽ có kết quả như thế nào.
Lô Tiểu Đỉnh sững sờ nhìn bọn họ, lại là chuyện lô đỉnh này. Nửa năm trước, nàng bị Đường chủ Vô Dược Đường nhặt về, còn chẳng biết cái gì, cứ ngu ngu ngơ ngơ, cho nên đã làm một chuyện ngu xuẩn.
Sư phụ dẫn nàng đi gặp chưởng môn, trước mặt mọi người, lúc trưởng môn hỏi tên nàng, nàng lại trung thực trả lời mình là một lô đỉnh. Tuy, sư phụ có nhanh chóng cắt ngang, bảo rằng khi nhặt được nàng là lúc nàng chưa có tên gì hết, cho nên đã nhận nàng làm dược đồng và gọi là Lô Tiểu Đỉnh, đáng tiếc là vẫn chậm. Chuyện nàng là lô đỉnh ngay lập tức bị truyền ra, cả môn phái ai cũng biết, truyền qua truyền lại, dần dần lời truyền đó ai cũng tin là thật.
Sau nửa năm học tập, Lô Tiểu Đỉnh đã không còn là nữ hài trước kia, cái gì cũng không biết, vì vậy, nàng giữ vẻ mờ mịt trên mặt, lưng cõng đỉnh bước về hướng những người kia.
Đột nhiên, dưới chân trượt một cái, cả người nàng một tiếng ngã ra đất. Cái đỉnh to tướng nặng nề đè lên lưng nàng, khiến những tân đệ tử sợ hãi kêu lên một tiếng, không phải là bị đè chết rồi chứ!
Chân tay Lô Tiểu Đỉnh cua cào như một con rùa đen, vất vả vật vã mãi cuối cùng cũng ra được một bên của đỉnh. Vừa đứng lên, một túi tiền liền từ trong ngực nàng rơi ra, đan dược màu trắng lăn vung vãi ra trên nền đất.
“Ah! Đan dược của ta, đứng lại, bọn mày đừng có chạy!” Nàng vươn chân bước, hung hăng dẫm bồm bộp lên mấy viên đan dược trên nền đất. Nàng còn chạy theo những viên đan dược bị lăn vào mấy bụi cỏ mà dẫm không ngừng nghỉ.
Bọn họ sững sờ nhìn hành động của nàng, ánh mắt lại tập trung ngang hông nàng, nơi đó có một sợi dây thừng buộc chặt thân mình nàng với cái đỉnh. Có ai định trộm đồ của nàng đâu, đâu cần thiết phải đề phòng dữ vậy chớ!
Khoảng nửa chén trà nhỏ trôi qua, Lô Tiểu Đỉnh cuối cùng cũng dừng, thu nhặt lại hết chỗ đan dược vừa rơi vung vãi trên nền đất. Những viên đan dược dính đầy bùn đất được nàng bọc trong vạt áo ngoài.
“May quá, không bị thiếu viên nào.” Nàng thở phào, cười ngọt ngào, rồi kéo kéo cái “dây an toàn” ở ngang, bắt đầu lôi cái đỉnh kéo đi tới hướng quảng trường.
Mỗi một bước đi, âm thanh chói tai do thân đỉnh ma sát với đá phiến lại vang lên, khuấy động cảm giác hoảng hốt và bực bối của tất cả mọi người. Lỗ tai khó chịu, loại tạp âm này vừa vang lên, hàm răng của mọi người đều có cảm giác tê buốt kinh khủng.
Rốt cuộc Lô Tiểu Đỉnh cũng kéo cái đỉnh đó đến trước mặt hai vị sư huynh của Tri Thượng Phong, nàng hành lễ với hai người, rồi cười: “Hai vị sư huynh, ta tới đưa đan dược.”
“Ừ.” Hai gã đệ tử của Tri Thượng Phong nhìn lướt quá số đan dược dược bọc trong vạt áo của nàng. Đan dược vốn trắng phau giờ dính toàn bụi đất với cỏ vụn, trông bẩn đến không thể ăn nổi.
Đan dược phân phát cho đệ tử nhập môn đều đã được phân chia từ trước, Lô Tiểu Đỉnh đi đến trước mặt những đệ tử đã nhập môn được một năm. Nàng không lấy đan dược bẩn bọc trong vạt áo, mà lấy từ trước ngực ra một túi tiền, móc ra những viên đan dược sạch sẽ, cười chân thành đưa cho bọn họ.
“Các vị tiểu sư huynh, đây là Thái Hợp Hoàn của tháng nàng, xin mời nhận lấy.”
Cho dù chỉ là Thái Hợp Hoàn, nhưng nó lại là loại đan dược mà bọn họ đang rất cần, ai cũng biết luyện đan thuật của bổn phái rất chi là nghèo nàn. Nếu có thể tạo được mối quan hệ tốt với Vô Dược Đường, thì chỉ có lợi chứ không có hại, cho nên khi nhận đan dược họ rất khách khí nói cám ơn, “ Đa tạ sư muội.”
Những tân đệ tử tròn mắt nhìn nàng phân phát dược, đáng tiếc bọn hắn tư lịch (tư cách và sự từng trải) quá thấp, chỉ có thể chờ các vị sư huynh, sư tỷ lấy dược xong thì mới đến phiên bọn họ.
Lô Tiểu Đỉnh chia xong đan dược cho những đệ tử cũ xong, cuối cùng cũng tới phát đan dược cho bọn họ. Chỉ thấy nàng lấy ra một viên đan dược dính bùn đất từ trong vạt áo, đưa cho một gã tiểu đệ tử.
“Cái này bẩn rồi, ăn làm sao được?” Đối phương không nhận, tay chỉ vào viên thuốc dính đầy bùn đất chất vấn, coi như mình mới có năm tuổi, nhỏ vậy nhưng vẫn biết được cái gì có thể ăn, định lừa ai chứ.
“Ôi!” Lô Tiểu Đỉnh dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, rồi lại lập tức tỏ ra đáng thương nói: “ Cũng vì ta bị ngã, nên đan dược của các ngươi mới bị rơi xuống đất, nhưng mà Thái Hợp Hoàn tháng này đã hết mất rồi.”
Nàng nói vậy, khiến bọn họ lập tức bất mãn, tinh thần tiểu hài tử của bọn họ còn rất nặng, bọn họ bắt đầu nhao nhao kêu lên: “Là tại ngươi làm dơ đan dược, mắc gì bọn ta phải ăn cái thứ đan dược bẩn thỉu này?”
“Đúng, đúng, chúng ta muốn có đan dược sạch sẽ, ngươi mau đi về rồi mang tới đây. Ngươi làm bẩn nên ngươi phải đền lại, ai bảo ngươi đi đường không cẩn thận, liên quan gì đến bọn ta!”
Đúng là cái đồ vụng về, có tí việc đấy mà làm cũng không xong, bảo sao bị người ta mang đi làm lô đỉnh. Nhóm tiểu đệ tư vô cùng coi thường nàng, có mang mỗi đan dược đến cho tân đệ tử mà cũng làm bị bẩn, thật là vô dụng không tưởng luôn.
Tất cả bọn họ đều cùng chỉ trích nàng, lại thấy các sư huynh không có ai xen vào, mắng càng lúc càng hăng, không kiêng dè gì cả. Tiếng nhao nhao ồn ào càng lúc càng tăng, làm kinh động tới cả những sư huynh đang học trong các điện gần đó.
Mới rồi âm thanh ồn ào kéo cái đỉnh bọn họ cũng nghe được, giờ lại còn thêm tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài, định biến nơi này chợ phiên chắc, có để yên cho người ta tu luyện không hả!
Nhìn tụi đệ tử không chuyên tâm tu luyện, một vị tôn sư cuối cùng cũng phát hỏa, đẩy cửa ra ngoài quảng trường, phẫn nộ quát lớn: “Các ngươi ồn ào như thế, còn ra thể thống gì nữa hả!”
Tạ Hoằng cau mày, nhìn lũ đệ tử mới nhập môn bên ngoài, cái tính kiêu căng trong nhà chúng nó lại nổi lên nữa rồi sao? Có mỗi việc yên lặng đứng đó chờ nhận đan dược mà cũng không làm nổi, một tí quy củ cũng không biết!
Ngay lúc hắn đang định nghiêm khắc giáo huấn tụi nó vài câu, rồi gọi mấy đứa để tử quản lý đến mắng cho trận thì bỗng khựng lại, bởi một bóng người đột nhiên lao tới, tóm lấy ống tay áo của hắn khóc lớn.
“Tạ sư thúc, bọn nó bắt nạt con. Bọn nó bảo con là lô đỉnh, chê Thái Hợp Hoàn con mang tới bẩn, không ai chịu lấy, còn bắt con phải đi về lấy đan dược sạch tới nữa!”. Lô Tiểu Đỉnh nước mắt lưng tròng, khóc nấc lên, Thái Hợp Hoàn bọc trong một bên vạt áo cũng rơi hết xuống đất.
Nàng vội buông tay áo Tạ Hoằng ra, vội vã nhặt đan dược trên đất, sau đó giơ vốc đan dược dính đầy bùn đất lên, lại bắt đầu khóc lớn, “ Sư thúc, đều là lỗi tại con, Thái Hợp Hoàn bị rơi xuống đất, bẩn hết mất rồi.”